Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 106: Ấu trùng dại




Ánh mặt trời yếu ớt cùng lúc đó quét qua trên người Quách Tử Tôn, bóng dáng cao lớn giống như thần đế cao cao tại thượng, lại nhìn đến gương mặt anh tuấn quá mức khiến bất kỳ ai cũng phải say mê ngắm nhìn, nhưng đồng thời sự lãnh lẽo kia cũng làm thần trí người ta thấy thật đáng sợ.
Trống ngực của Lưu Y đập một cái thật mạnh.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nhức nhối lẫn run rẩy.
Một phút sau khi biết được mục tiêu, bọn họ cũng chỉ có thêm một phút để hạ sát mục tiêu.
Mà 30 giây đã trôi qua rồi…
Ngay lập tức Lưu Y ngắm bắn.
Trong chớp mắt, một áp lực lớn giật mạnh cánh tay nhỏ bé của cô về sau, súng bắn tỉa rung lên một cái, viên đạn xé gió bay đi với một vận tốc kinh khủng, trượt qua trên đỉnh đầu của Quách Tử Tôn trước khi xuyên thủng bảng quảng cáo phía sau hắn.
Uri là người phản ứng nhanh nhất, lập tức lao lên dùng thân mình chắn lấy người Quách Tử Tôn, đám vệ sĩ cũng tức tốc chạy tới dàn thành vòng vây chặt lấy hắn.
Tiếng la hét, cùng sự hỗn loạn tạo thành cảnh tượng kinh hoàng.
Từ toà khách sạn đối diện với đám người của Quách Tử Tôn, ánh mắt A Hoả thất kinh lại xen lẫn giận dữ.
“Mẹ kiếp! Sói Đen cô làm cái quái gì vậy?” Hắn nghiến chặt răng, lập tức lên đạn.
Tuy nhiên, Lưu Y lại nhanh tay hơn cả. Đồng tử màu nâu như ngọc lưu ly được ngâm trong hồ băng, toả ra hơi lạnh buốt giá. Sắc mặt cô quyết đoán, không một chút lưu tình.
Ngay lập tức, một viên đạn nữa được bắn ra.
Nhưng lần này, viên đạn không phải bắn về phía Quách Tử Tôn mà là về phía A Hoả.
Pằng———.
Ngón tay hắn còn chưa kịp kéo cò, thì ngay giữa mi tâm đã thủng một lỗ.
“Rầm” một tiếng, âm thanh của tiếng sấm vang lên trên không trung, giống như một quả bom đang phát nổ, tựa hồ như muốn đánh nát cả bầu trời!
Hắn trừng mắt mở to, toàn thân cứng lại, chỉ một giây sau thân mình cao lớn liền đổ sập xuống, máu tươi không ngừng chảy ra, thoáng chốc đã nhuộm đỏ một khoảng lớn.
Lưu Y ngay sau đó bật tín hiệu ở chiếc headphone, giọng đầy hoảng hốt:
“Chúng tôi bị mai phục rồi!”
Nói xong cô nhanh chóng thu dọn súng vào trong balo rồi rời đi.
Mưa cũng bắt đầu đổ xuống…
Ở bên dưới người dân xô đẩy nhau chạy toán loạn, một vài chiếc xe đã sớm mất đi phương hướng, kéo theo hàng loạt chiếc xe phải dừng lại ngay sau đó, gây nên cảnh tượng ùn tắc nghiêm trọng.
Thêm vào đó hàng trăm lính đặc vụ không biết đã phục kích từ bao giờ trên tay cầm theo súng ùa ra các ngả. Bất luận người nào nhìn thấy một cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ kinh hoàng không thôi, giống như chỉ có trên phim truyền hình vậy.
Quách Tử Tôn từ giữa đám vệ sĩ ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng là hắn đã cho người mai phục ở Quảng trường An Tử, cũng đã bố trí các tay súng ẩn nấp.
Nhưng tên sát thủ này quả thật kỳ lạ, để ám sát hắn nếu đã chọn hướng ngắm bắn khó như vậy thì kỹ thuật ít nhất cũng phải thuộc hạng cừ khôi. Sai số khi bắn không thể nào để lệch một khoảng cách xa như vậy, giống như là cố tình hơn.
Lúc này hắn mới nhìn lên chiếc bảng quảng cáo. Đồng tử hổ phách co rụt lại, nổi lên nét kinh ngạc.
Trên đó là hình ảnh vòng quay Bạch nguyệt quang, nơi viên đạn đó bắn xuyên thủng chính là cabin số 20, cũng chính là cabin mà hắn và Lưu Y đã từng ở.
Cơ thể Quách Tử Tôn như bị sét đánh phải liền trở nên bất động, thâm tâm ngập tràn cảm xúc khó tả, vừa hân hoan hạnh phúc lại vừa lo lắng bất an, tất cả cùng lúc xâm chiếm lấy trái tim lạnh lẽo của hắn.
Lưu Y của hắn…
Chắc chắn là cô ấy rồi!
Ngay sau đó, hắn tức tốc lao vọt qua đám đặc vụ đang vây quanh, rồi chạy về hướng mà viên đạn đó đã bắn ra.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, thi nhau trút xuống, kéo theo không gian chìm trong màu sắc âm u, tăm tối.
Lưu Y kéo thấp mũ lưỡi trai màu đen, nhờ vào sự hỗn loạn bên dưới mà nhanh chóng tẩu thoát.
Cô vừa chạy vào một con hẻm nhỏ, ngay lập tức liền đột ngột dừng lại. Ở phía đối diện họng súng đen ngòm từ lúc nào đã xuất hiện ở đó, chĩa thẳng vào mi tâm cô.
Trong không gian nhỏ bé lại u tối, cơn mưa từng đợt khỏa lấp đi khuôn mặt được che kín, chỉ mang theo đôi mắt lạnh băng trừng trừng nhìn cô.
Ngay lập tức Lưu Y tung cước, đá mạnh vào tay hắn, khiến khẩu súng theo đó bay lên cao. Cùng lúc cô bật người nhào một vòng trên không, đến khi tiếp đất đã đứng ở sau lưng hắn.
Tên mặc đồ đen kinh hãi quay đầu, nhưng lần này tình thế đã hoàn toàn đảo ngược. Khẩu súng mới mấy giây trước còn nằm trong tay hắn, bây giờ đã nằm gọn trong tay cô.
Thân mình hắn có chút run rẩy nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Ông chủ ra lệnh cho cô… quay về tổ chức ngay lập tức!”
Lưu Y muốn định trả lời hắn, nhưng đột nhiên bụng cô, đầu cô truyền đến một cơn đau quặn thắt, khiến cơ thể cô run lên, sắc mặt cũng lập tức biến đổi.
Chưa khi nào cô cảm thấy đau đớn như vậy, cô cắn chặt răng, một tay dựa vào tường chống đỡ, cơn đau nhanh chóng rút cạn sức lực của cô, làm hai chân cô khuỵu xuống.
Theo đó, tên mặc đồ đen có thể dễ dàng đoạt lại súng của hắn, nhưng sau đó hắn lại dắt súng vào thắt lưng của mình, rồi đưa đến trước mặt cô một chiếc điện thoại đã được kết nối sẵn.
“Nghe đi!” Giọng hắn hoà vào trong cơn mưa nghe ra có chút biểu tình.
Chiếc điện thoại vừa được áp vào tai, giọng nói đầy tức giận của Ngoạ Đài đã vang lên: “Cô muốn chạy trốn sao?”
Bàn tay cô lạnh buốt tì chặt lấy bức tường bằng đá gồ ghề, đè nén cơn đau đang xâu xé, lên tiếng:
“Ông! Tại sao không nói cho tôi biết người đó là Quách Tử Tôn? Ông thấy ai ám sát hắn mà toàn mạng trở về chưa?… là muốn dồn tôi vào chỗ chết sao?”
“Sói Đen cô hoàn toàn có khả năng giết hắn nhưng lại không ra tay, chính vì trước đó cô đã động lòng với hắn rồi! Cô cho rằng có Quách Tử Tôn bảo vệ mẹ cô thì tôi sẽ còn gì uy hiếp cô sao? Nếu vậy thì khiến cô phải thất vọng rồi!”
“Nói thế là ý gì?” Trong lòng cô đột nhiên trào lên dự cảm bất an.
Không gian bất chợt ngừng lại, như cố ý trêu đùa cô, một lúc sau đó Ngoạ Đài mới thong thả lên tiếng:
“Trong người cô… tôi đã thả một loại ấu trùng độc có chứa Virus dại, ấu trùng này sẽ theo mạch máu vào bên trong cơ thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng và phá huỷ các tế bào mô cơ, sau cùng sẽ di chuyển lên não, chiếm đóng toàn bộ khu thần kinh trung ương. Đến giai đoạn này, nó sẽ tiến triển gây nên viêm màng não, sẽ khiến cô liệt một phần cơ thể, dấu hiệu hoang tưởng, ảo giác bắt đầu, rồi tiến tới mê sảng và hôn mê. Không quá 10 ngày sẽ tử vong.”
Âm thanh ma mị như loài rắn rết từng chút bò qua lỗ tai cô.
Lưu Y thở gấp vài hơi, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười mỉa mai lẫn chua xót:
“Muốn điều khiển tôi bằng thứ đó sao? Ông cho rằng ấu trùng độc có thể sẽ huỷ hoại được tôi? Thật buồn cười… Lưu Y tôi đã phải chịu những loại độc còn mạnh hơn nó nhiều!”
Ngoạ Đài bật cười thành tiếng: “Cô không biết gì sao? Cơ thể cô từ hai tháng trước đã mất khả năng miễn dịch rồi!”
“Tại… tại sao?” Mi tâm Lưu Y nhíu lại, giọng nói vì đau mà lạc hẳn đi.
Mưa to như vậy, nhưng cô vẫn nghe rất rõ, tiếng cười của Ngoạ Đài, như xuyên thủng nội tâm cô.
“Hình như cô không biết, rằng mình…đang có thai nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.