Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 115: Kế hoạch ngầm




Trong nháy mắt, một luồng khí lạnh bỗng tràn vào…
Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang lan tràn khắp không gian, liền cùng quay đầu về phía cửa.
Quách Tử Tôn thân mang quân phục, phía sau dẫn theo đội quân SWAT, như một bậc đế vương từng bước tiến vào. Ánh mắt lộ ra vẻ bá đạo, cả người lại tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận tâm can, khiến kẻ khác không rét mà run, vô cùng bất an.
Đám thủ hạ của Bắc Thần không ai nói ai, theo phản xạ nhanh chóng rút súng lùi về sau, tạo thành một con đường thẳng đến chỗ của hắn.
Không gian phút chốc rơi vào sự căng thẳng tột độ.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn, uy nghi xuất hiện ngay trước mắt, tim Lưu Y “bang” lên một tiếng thật mạnh, lồng ngực chợt đau nhói.
Trên gương mặt Quách Tử Tôn lại không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, ánh mắt hắn quét qua, mang theo một loại cảm xúc mãnh liệt bao bọc lấy cô.
Cô khẽ mỉm cười, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Hoạ Tuyết là người có phản ứng đầu tiên, cô ta trong nhất thời kinh ngạc đến hoảng loạn, toàn thân run rẩy giống như nhìn thấy quỷ:
“Thế này là thế nào? Không phải các người nên ở chỗ biệt thự sao? Không phải nên chết ở đó rồi hả?”
Trong lòng Bắc Thần cũng không hơn gì Hoạ Tuyết, nhưng ánh mắt hắn lại điềm tĩnh như không, tràn ngập cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Quách Tử Tôn.
Gằn lên: “Phế vật!”
“Không phải đâu thưa ngài, chắc chắn là có nội gián!”
Hoạ Tuyết liều mạng lắc đầu, rồi sau đó như nghiệm ra điều gì, cô ta lập tức rút súng chĩa thẳng vào Lưu Y.
“Chính là cô! Nhất định là cô đã lén lút truyền tin cho bọn họ!”
Đồng loạt những tiếng lên nòng súng vang lên.
Chỉ một giây sau, Bắc Thần bất ngờ vung tay, tát cho cô ta một cái tát như trời giáng.
So với sức mạnh như vậy đương nhiên Hoạ Tuyết không thể chống đỡ được, cả người liền ngã xuống. Bên khoé miệng nhanh chóng chảy ra một dòng máu đỏ.
Còn chưa kịp tỉnh táo, thì đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Bắc Thần vang lên trên đỉnh đầu: “Nghĩ xem, hắn tha cho cô là vì lý do gì?”
Hoạ Tuyết hai tay run rẩy chống xuống sàn, cảm giác máu trong người như chảy ngược.
Chẳng phải vì muốn cô làm nội gián cho hắn sao?
“Cô tin rằng Quách Tử Tôn sẽ vì cần một gián điệp như cô mà chịu hạ mình trao đổi?” Biết đầu óc của Hoạ Tuyết vẫn chưa được khai thông, cho nên Lưu Y liền tốt bụng nhắc nhở.
Quả nhiên nghe xong Hoạ Tuyết thất kinh đến tuyệt vọng, thì ra việc hắn vạch trần cô rồi hứa sẽ đảm bảo an toàn cho cô, chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn.
Tại sao lúc đó cô không tự đặt ra câu hỏi, rằng tất cả các sát thủ khác cử đi ám sát hắn đều một đi không trở về, còn riêng cô thì không?
Cô cứ đinh ninh cho rằng mình đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo. Giả vờ phản bội tổ chức, ở lại bên cạnh hắn. Một mặt cung cấp tin tức cho hắn, một mặt đưa hắn vào bẫy.
Nhưng không ngờ, từ đầu tới cuối cô đều bị hắn xoay chuyển trong lòng bàn tay.
Người đàn ông này thực sự là ma quỷ mà.
“Hoá ra tất cả đều là chủ ý của anh.” Hoạ Tuyết trừng lớn mắt nhìn lên, tâm can lại như con bướm đang rơi xuống vực sâu không đáy.
“Con người Quách Tử Tôn xưa nay luôn tàn nhẫn, thủ đoạn lại cực kỳ nham hiểm. Đắc tội với anh ta chính là cầm chắc cái chết trong tay, cho nên để cô chạy về với chủ nhân của mình, chính là vì muốn bắt chuột, thì phải bắt cả bầy đấy!”
Lưu Y thản nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng chậm rãi, đủ để Hoạ Tuyết nghe và hiểu được.
Người ngoài nhìn vào, có cảm giác giống như cô đang ở phe thù địch với Quách Tử Tôn vậy.
Khỏi phải nói sắc mặt Quách Tử Tôn tối sầm lại, La Kỳ và Ngô Khiêm ở phía sau đến cả thở mạnh cũng không dám.
“Làm sao cô biết? Khoan đã… nói như vậy lần gặp lại đó là cô cố tình diễn trò trước mặt tôi?” Hoạ Tuyết như bừng tỉnh đại ngộ, gấp rút đứng lên: “Chủ nhân ngài xem, rõ ràng là cô ta đã biết hết tất cả!”
Vẻ mặt Bắc Thần thật bình tĩnh, đôi mắt giống như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Nhưng nếu nhìn xuống dưới, sẽ thấy bàn tay hắn đã biến thành bộ dạng, có thể nghiền nát được xương cốt người thành tro bụi.
“Bằng cách nào mà mày biết được chỗ này?”
Hắn tin rằng trước đó, Diệp phu nhân không thể nào lại đem chuyện quan trọng như vậy, đột nhiên nói cho Quách Tử Tôn biết được.
“Trước lúc giao cho Lưu Y có xem qua một chút.” Quách Tử Tôn không chút giấu diếm, thẳng thừng đáp..
“Không thể nào!” Hắn như không tin vào điều này, trong nhất thời bộc lộ rõ sự kinh ngạc. Sau đó nhìn qua Lưu Y, hàng mày sắc bén liền nhíu lại: “Lưu Y em dám chơi tôi?”
Như đã biết trước được phản ứng này của hắn, cô điềm nhiên nhún vai, gương mặt xinh đẹp toả ra loại khí chất lạnh lùng:
“Anh cho rằng, tôi không biết chuyện anh sai người sát hại mẹ tôi, sau khi đã lấy được tấm bản đồ sao?”
“Nói như vậy…. Mẹ em vẫn còn sống?” Hắn cười như không, tức giận đến mức quai hàm cứng lại.
Rõ ràng hành động của hắn rất kín kẽ, đám thủ hạ cũng tận mắt chứng kiến cảnh bà ta rơi xuống vách núi rồi mới rời đi. Vậy bằng cách nào mà bọn chúng có thể thoát được?
“Khiến mày thất vọng rồi. Diệp phu nhân, bà ấy đương nhiên là còn sống.” Quách Tử Tôn điềm tĩnh cười, trong đáy mắt lại lạnh lẽo như hàn băng.
Sau đó liền hướng về phía Lưu Y, gương mặt đột nhiên lan tràn sự sự ấm áp, thêm vào: “Còn sống một cách khỏe mạnh nữa!”
Nụ cười khẽ xuất hiện trên đôi môi phiếm hồng của cô, nó giống như vầng dương hé sáng, chiếu rọi nơi tăm tối vậy.
Dù chỉ là qua ánh mắt, nhưng bọn họ đều có thể biết, điều mà đối phương muốn gửi gắm là gì.
Kế hoạch bắt đầu, chính là khi cô nhận lệnh đi ám sát Quách Tử Tôn.
Sau khi nhiệm vụ thất bại, cô biết rất nhanh Quach Tử Tôn sẽ tìm ra vị trí cô đang đứng, cho nên trước khi rời đi cô đã để lại đó một lời nhắn.
Trở về, cô chủ ý muốn đến chỗ của Bắc Thần, chính là vì cô luôn hoài nghi hắn ta tiếp cận cô là có mục đích.
Bằng chứng là khi ở biệt thự, cô phát hiện quần áo hắn thay ra không hề ám mùi thuốc khử trùng, ngay cả chế độ dinh dưỡng cho người bệnh trước đó cũng không có.
Rõ ràng nhất là lúc hắn đỡ cô ở trong phòng, cô cảm thấy trên vai hắn không hề có một vết sẹo nào.
Cho nên, hôm đầu tiên hắn gặp cô, chính là đã mặc áo chống đạn từ trước.
Một người thâm sâu, nham hiểm như vậy, đương nhiên không thể nào để kẻ khác dễ dàng chi phối được.
Cho đến khi Ngoạ Đài yêu cầu cô ra mặt để lấy tấm bản đồ. Khi ấy, cô hoàn toàn đã biết Bắc Thần là ai.
Thế nên, cô đành liều mạng tương kế tựu kế, đánh cược một ván lớn.
Dưới sự giám sát của bọn họ cô cho người liên hệ, hẹn gặp mẹ mình.
Có lẽ khoảnh khắc khiến cô căng thẳng nhất, chính là lúc cô chủ động cầm tay bà, đề nghị mang tấm bản đồ đến.
Bởi lúc đó, là giây phút quyết định tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.