Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 117: Quái vật ở lăng mộ




Gương mặt Lưu Y thoáng hiện nét kinh ngạc, ngay cả Hoạ Tuyết cũng không ngờ, Bắc Thần lại có thể chĩa súng vào cô gái mà trước giờ hắn luôn xem như báu vật vậy.
Ngô Khiêm và La Kỳ cũng lập tức chĩa súng vào hắn.
Tuy nhiên chỉ một giây sau, Lưu Y phẩy tay ra hiệu cho bọn họ hạ súng xuống, cả hai nhìn qua Quách Tử Tôn, lại thấy cái gật đầu của hắn liền nhanh chóng thu súng về.
Ngay sau đó, Lưu Y không chần chừ, ném chiếc hộp về phía Bắc Thần.
Hắn dùng tay còn lại nhanh chóng bắt lấy.
Lúc này Hoạ Tuyết đã bước tới đứng bên cạnh Bắc Thần, cô ta thầm nhìn Lưu Y với vẻ không thể hiểu nổi.
Có phải Lưu Y này đầu óc có vấn đề rồi không? Nếu đã trộm được thì nên im đi mới phải, tại sao còn đem ra khoe mẽ, chọc tức chủ nhân của bọn họ làm gì?
Nhưng ngoài phán đoán của cô ả, bên trong hoàn toàn không có gì.
“Lưu Y! Em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi! Con chip ở đâu rồi hả?” Bắc Thần nhất thời không nhịn được cơn giận, hai mắt lòng sọc như thú dữ, ném mạnh chiếc hộp xuống nền đá, gào lên.
“Ở đây!”
Âm thanh thâm trầm đầy uy lực bất ngờ vang lên.
Cả thảy đều đồng loạt nhìn về phía Quách Tử Tôn.
Hắn đứng giữa căn phòng, giơ hai ngón tay kẹp theo con chip được đựng trong túi zip lên.
“Con chip đang ở đây!”
Bắc Thần trừng mắt nhìn Quách Tử Tôn rồi lại nhìn đến Lưu Y.
Cô thản nhiên đáp: “Quên mất không nói với anh, ban nãy do vội quá nên tôi đã đánh rơi con chip ở ngoài cửa, không ngờ người nhặt được lại là Tổng thống lĩnh đây.”
“Em….”
Bắc Thần tức tới nỗi không thể chất vấn thêm được gì, bởi lời nói dối này dẫu có vạch trần thì cũng không còn tác dụng gì nữa.
Sự thật là trên con chip AI có hệ thống định vị toàn cầu, ngày đó khi lấy cắp từ chỗ Quách Tử Tôn cô có thể phá huỷ được hệ thống này, đổi lại bây giờ lấy cắp từ chỗ Bắc Thần, thì cô cũng có thể khôi phục lại được.
Nhờ thế đội quân của Quách Tử Tôn mới có thể đuổi theo Bắc Thần một cách nhanh chóng như vậy.
“Ren toàn bộ nơi này đã bị bao vây, nếu muốn sống thì tốt hơn hết mày nên buông vũ khí đầu hàng đi!” Quách Tử Tôn lạnh lùng tuyên bố.
Bắc Thần cười lạnh, bàn tay nắm chặt khẩu súng vẫn hướng thẳng vào Lưu Y, hắn đã tốn bao nhiêu công sức đi đến bước đường này, đương nhiên không thể nào dễ dàng bỏ cuộc được.
“Câu đấy tao nên nói với mày mới phải! Nếu không muốn phải nhận về một xác hai mạng thì lập tức rút lui đi!” Ánh mắt hắn tràn đầy ác khí, gương mặt lại rõ sự tàn ác, mưu mô.
Sau đó hắn nhìn sang cô, đẩy cao gọng kính, cười lạnh: “Em tưởng rằng tôi không dám nổ súng giết chết em sao?”
Không gian lập tức trở nên căng thẳng, còn cô thì lại quá mức bình tĩnh.
Có Quách Tử Tôn ở đây, đừng nói là 1 Bắc Thần, đến 10 Bắc Thần cô cũng không sợ.
Chỉ là từ lúc phát hiện ra lăng mộ này cô luôn có tâm trạng bất an, cảm giác như có một ánh mắt nào đó đang chăm chú dõi theo bọn họ, chưa kể lăng mộ quy mô như thế này lại chỉ có một lớp cửa bảo vệ, nếu bọn họ thuận lợi vào đây như vậy, thì liệu rằng phía sau còn ẩn chứa mối nguy hiểm nào đó đang rình rập không?
“Bắc Thần! Tôi tin anh có thể nổ súng giết tôi, nhưng chỗ này là nơi an nghỉ của người đã khuất, chúng ta vạn nhất không nên kinh động đến họ. Huống đồ động này thiết kế kỳ lạ, lại có cả đống xác chết ngoài kia, thì chắc hẳn nơi đây phải có bí mật chết người nào đó không thể đụng vào. Giờ anh hãy nghe lời Quách Tử Tôn, nhanh chóng rời khỏi đây, tôi đảm bảo anh ấy sẽ cho anh cơ hội để chuộc lỗi và làm lại cuộc đời.”
“Nực cười! Em đang khuyên tôi quy thuận người đàn ông của em sao? Không cần ra vẻ thánh nhân làm gì, nếu hôm nay hắn không đem người của hắn rời đi, thì em làm ma cũng đừng trách tôi vô tình.”
Nói xong, hắn dứt khoát lên đạn, chân mày nhướng lên nhìn Quách Tử Tôn khiêu khích.
Đúng lúc này âm thanh “sột soạt” từ đâu vọng tới khiến ai nấy đều giật thót tim, còn chưa kịp định thần thì chợt thấy một vệt trong suốt quẹt qua mắt, vừa vặn rơi xuống ngay bên cạnh chỗ Bắc Thần và Lưu Y.
Cô theo phản xạ lùi ra sau vài bước. Nhìn kĩ lại hoá ra là một dịch thể bầy nhầy có màu xanh. Điều đáng sợ là chỉ vừa rơi xuống, nó đã sủi bọt và bốc hơi lên, giống như bề mặt dưới chân đang bị oxi hoá vậy.
Vừa rồi nếu không may bị nó rơi trúng, có phải thân thể cũng sẽ giống như miếng thịt nướng?
Suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu tất cả là “tại sao thứ đáng sợ này lại rơi từ trên kia xuống?”
Chưa kể âm thanh sột soạt kia càng lúc càng rõ, cảm giác như nó phát ra từ bên trên vậy.
Không ai nói ai, cùng lúc hàng chục chiếc đèn chuyên dụng liền rọi ngược lên.
Bởi vì lúc vào, mọi người ai cũng đều bị choáng ngợp bởi cảnh tượng hoành tráng trong lăng mộ cùng những khối gỗ Hoàng Đàn cao vút, cho nên đều nghĩ rằng Minh điện này ắt hẳn đều có kết cấu trời tròn đất vuông.
Nóc mộ nhìn qua sẽ thấy xuất hiện những hoạ tiết vân đá kỳ lạ, không theo một trật tự nào. Thế nên ai cũng đều bỏ qua chi tiết này.
Đến bây giờ mới kinh hoàng nhận ra.
Phía trên đầu bọn họ ngay lúc này, chính là một con quái vật khổng lồ.
Trong một cái chớp mắt, tên đứng gần với chiếc quan tài nhất bị vô số những sợi tơ trắng lấp lánh bắn ra, trói chặt lấy người, cổ họng cũng bị cuốn mấy vòng.
Tất cả kinh sợ đến tái mét cả mặt.
Hắn cố gắng mở miệng kêu cứu, khốn nỗi cổ họng bị thít chặt đến mức hai con mắt lồi hẳn ra ngoài, âm phát ra “ư… ư” gần như không còn giống tiếng người.
Rồi ngay sau đó cơ thể hắn bỗng nhiên bay vọt lên không trung.
Trong khi tất cả đám lính của Bắc Thần đều kinh hãi đến mức tay chân đều mềm như bún không còn đứng vững được nữa, thì Quách Tử Tôn chẳng buồn quan tâm xem cái mặt quỷ kia là giống gì, hắn vung tay nhằm thẳng mục tiêu mà nổ súng.
“PẰNG——.”
Viên đạn găm đúng vào phần đầu của bộ mặt quỷ, trong phút chốc nó lao người xuống, hàm răng sắc nhọn với bốn nanh gớm ghiếc ngoạm chặt lấy nửa người của gã đang bị trói chặt trong kén, cắn mạnh một cái.
“PHẬP!”
Từ trên không trung, nửa phần thân thể của hắn rơi xuống, theo đó một thứ nước đen ngòm được cho là máu đã bị nhiễm độc cùng lục phủ ngũ tạng rơi hết ra ngoài, tạo thành một bãi bầy nhầy, vương vãi khắp nơi.
Phút chốc mùi máu tanh tưởi, chết chóc lan toả khắp căn phòng.
Những tiếng la hét thất thanh vang lên, ai nấy cũng đều kiếp vía trước cảnh tượng trước mắt, vài tên không nhịn được nôn thốc nôn tháo, mặt cắt không còn giọt máu.
Quách Tử Tôn bất chợt lao tới, nhanh tay kéo Lưu Y về phía mình ngay khi khối đen khổng lồ rơi sập xuống.
Đám thủ hạ của Bắc Thần theo đó sợ hãi, bỏ chạy toán loạn về sau.
Lúc này trong lăng mộ liền chia thành hai nhóm, đứng tách sang hai bên. Một bên của Quách Tử Tôn và bên còn lại là của Bắc Thần.
Con quái vật đứng trước chiếc giường quan tài, ngấu nghiến nhai nửa phần thi thể đang nằm trong miệng.
Ở khoảng cách này, đèn pin quét tới, liền nhìn rõ được bộ dạng của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.