Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 122: Đom Đóm




Nghe thấy vậy cả đám người bọn họ mới vội vã quay đầu, toan định bỏ chạy thì bất ngờ mấy cái bóng đen từ phía sau lao vụt tới, Quách Tử Tôn nhanh như cắt kéo Lưu Y ôm chặt vào lòng, tránh cho cô bị một phen va chạm.
Đám người hỗn loạn ngã xuống, âm thanh la hét ồn ào cùng tiếng nước bì bõm theo đó tạo thành những tiếng động khó nghe.
Ngô Khiêm rọi đèn một lượt, phát hiện ra đó chính là Bắc Thần và Hoạ Tuyết cùng hai gã đàn em thân cận của hắn.
Mặt mày ai nấy đều không còn một chút huyết sắc, thân mình không ngừng run rẩy giống như là vừa bước ra từ quỷ môn quan vậy.
Vừa rồi do mải quyết đấu với con nhện cái mà bọn họ đều quên mất sự hiện diện của đám người này, bây giờ bất ngờ đụng mặt, lại nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đó khiến ai nấy đều không tránh khỏi kinh ngạc.
Trong khi mọi người còn đang tự đặt câu hỏi thì Quách Tử Tôn phản ứng nhanh hơn cả, hắn lập tức buông eo Lưu Y ra, hung dữ bước tới nắm chặt lấy cổ áo của Bắc Thần, rồi liên tiếp tung những cú đấm như thép vào mặt hắn.
Vừa rồi hắn đã kịp nhìn thấy đám bọn chúng từ hướng cửa mộ chạy ra, chắc chắn trong lúc hắn và đội quân của mình đang liều mạng giết con quái thú thì tên Bắc Thần này đã làm ra chuyện xấu xa gì đó.
Lúc đến đây hắn đã quan sát kĩ và cho Uri điều tra, phát hiện ra bề mặt khu rừng trong bán kính 100km trở lại tuyệt nhiên không hề có ao hồ hay sông suối nào.
Mà những mật đạo trong hang đều là do con người tạo ra, chỉ có vết nứt trên vách là tự nhiên, không có dấu hiệu tác động.
Mà nguồn nước này lại ồ ạt chảy từ mật đạo, còn mang theo màu sắc đèn ngòm quái dị, cho thấy mạch nước này đã nằm sâu dưới đất rất lâu, nay vì bị tác động ngoại lực nào đó mà bị đẩy ra ngoài.
Hiểu theo cách đơn giản, nó giống như là đập xả lũ vậy.
“Tên khốn ngu ngốc này! Mày đã đụng chạm vào chỗ nào rồi hả?” Quách Tử Tôn điên tiết gầm lên.
Bắc Thần bị đánh đến mặt mày biến dạng, máu mồm máu mũi trào hết ra ngoài, hắn mang bộ dạng thảm hại, chật vật đứng dậy.
Cho dù lúc này Quách Tử Tôn có đánh chết hắn, thì hắn cũng sẽ không đời nào nói ra chuyện mà mình đã làm.
Ít phút trước.
Sự việc diễn ra cũng là lúc đội của Quách Tử Tôn đang chiến đấu với con nhện cái.
Lúc đó, Bắc Thần đã nhân cơ hội ra lệnh cho đàn em của mình mở cửa lăng mộ một lần nữa. Mục đích thứ nhất hắn muốn dụ con nhện đực ra ngoài, trực tiếp tấn công đám người Quách Tử Tôn.
Tuy nhiên hắn lại phát hiện ra con nhện đực này đã bỏ đi từ bao giờ, trong lăng mộ chỉ còn lại cảnh tượng kinh tởm từ mấy cái xác chết trước đó để lại.
Ý định xấu xa của hắn thất bại.
Nhưng không vấn đề gì, bởi mục đích thứ hai của hắn chính là những thứ đồ vô giá trong lăng mộ kia.
Quả nhiên một lần nữa, khi nhìn lại một dải ngọc ngà châu báu chất cao như núi này, món nào cũng đáng giá liên thành khiến người ta mê mẩn tâm trí, không thoát ra được.
Đám thủ hạ của hắn còn chưa kịp đợi lệnh, đã điên cuồng lao tới, nhặt lấy nhặt để những báu vật quý giá rồi nhét đầy trong người.
Về phía Bắc Thần hắn bình tĩnh tiến về phía chiếc giường quan tài, mặc dù đã quan sát kỹ nhưng thật không may, ngay khi bước chân của hắn đặt đến viên gạch cuối cùng, thì đột nhiên một âm thanh nặng nề vang lên.
Chiếc giường quan tài ngay lập tức hạ xuống phía dưới, đồng thời ở hai bên bức tường gỗ Hoàng Đàn, nơi có hàng chục lính canh bằng đồng đứng gác, bất ngờ từ mắt chúng phóng ra hàng trăm chiếc phi tiêu sắc bén, nhắm thẳng về hướng của Bắc Thần.
Hắn nhanh như chớp nghiêng người né tránh, Hoạ Tuyết gần đó cũng liều mình đỡ cho hắn mà bị thương nặng ở cánh tay, máu chảy ra không ít.
Sau khi cơn mưa phi tiêu kết thúc, tất cả đám người mới hoàn hồn.
Không nghĩ rằng lăng mộ cổ này ngoài đám quái vật đáng sợ kia ra, lại còn có cả cạm bẫy tinh vi như vậy.
Nhưng điều Bắc Thần không ngờ được, chiếc giường quan tài kia chính là một công tắc khởi động, một khi nó hạ xuống, cũng là lúc cửa hồ được mở ra.
Những tưởng nguy hiểm đã qua đi, ngay khi đám thủ hạ của hắn vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì bất ngờ từ trong đống ngọc ngà châu báu xuất hiện những đốm sáng nhỏ từ từ bay vụt lên.
“Cái gì vậy?”
“Chúng là thứ quái quỷ gì thế?”
“Không phải là ma chơi đấy chứ?”
Hàng loạt âm thanh ồn ào vang lên.
Hàng chục đốm sáng này lượn lờ trên đỉnh đầu bọn họ với một tốc độ khá chậm.
Một tên trong số chúng tò mò, dùng hai bàn tay của mình chộp lấy, sau khi quan sát liền thích thú giễu cợt.
“Con mẹ nó! Chỉ là đom đóm thôi mà…”
Nhìn kĩ, thì loài này quả nhiên rất giống với đom đóm, chỉ khác là nó có kích thước lớn hơn so với đom đóm thông thường, phần phía dưới phát ra ánh sáng xanh lại có ánh đỏ, trông hơi quái dị.
Nhưng hắn chỉ vừa mới dứt lời, thì ngay lập tức, từ bàn tay rồi đến cánh tay, cho đến khắp thân thể, trong một cái chớp mắt liền giống hệt như người bị nhúng xuống nham thạch.
Toàn thân hắn phát sáng đến mức đỏ rực, hắn đau đớn nằm vật xuống sàn giãy dụa, còn chưa kịp kêu cứu thì thân thể đã bị tan chảy, cho đến khi chỉ còn lại một đống tro tàn màu đen.
Không gian phút chốc lặng ngắt như tờ.
Mặt mày ai nấy đều không còn một giọt máu nào, so với những gì bọn họ đã trải qua thì cảnh tượng vừa rồi mới thực sự là kinh hoàng.
Ai mà ngờ được cái giống bé tí kia lại khủng khiếp đến vậy, chỉ mới một giây trước người còn đứng đây, một giây sau đã bị thiêu đến nỗi một mảnh xương cũng chẳng còn.
Nếu không tận mắt chứng kiến, thì trên đời nào có ai tin chuyện vừa xảy ra?
Ngay lập tức, đám người gào thét hoảng loạn bỏ chạy, hành động này vô tình kích thích đám đom đóm, khiến chúng thay đổi tốc độ, giống như những tia chớp lao vọt lên, nhắm về phía bọn chúng.
Trong tích tắc, đám thủ hạ thân mình mang theo châu báu không kịp chạy, bị nọc của đom đóm bắn phải. Toàn thân ai nấy đều giống như tên vừa rồi, chớp mắt đã hoá thành tro bụi.
Ở phía bên này, nhân cơ hội Bắc Thần và Hoạ Tuyết liền tháo chạy, hai tên thủ hạ của hắn cũng may mắn thoát thân.
Cho đến khi bán mạng ra đến bên ngoài thì đụng phải đội của Quách Tử Tôn.
Lúc này, nhận ra mực nước đang dâng lên nhanh chóng, Lưu Y liền kéo tay áo Quách Tử Tôn, khẩn trương thúc giục:
“Mặc kệ hắn đi! Chúng ta tìm đường thoát thân cái đã!”
Đến đây Quách Tử Tôn nuốt xuống một ngụm khí, gật đầu nhìn cô, giọng trầm trầm lạnh lùng phát ra:
“Chúng ta đi!”
Á———.
Đột nhiên tiếng hét thất thanh của Hoạ Tuyết vang lên.
Toàn thân cô ta run rẩy, bàn tay yếu ớt chỉ về phía bãi đá
“Nhện…. Có… có… nhện…”
Ở nơi mật đạo gần với lối vào lòng động, nơi đang sắp sửa bị nước nhấn chìm. Từ bao giờ con nhện đực đã xuất hiện ở đó, thân mình to lớn đang đu bám trên vách.
Thần trí tất cả lần nữa chết lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.