30 phút sau đó.
Lúc này đã hơn 1 giờ sáng và bên ngoài vẫn mưa như trút nước.
Sau khi thay bộ đồ ngủ của quản gia và được cô băng bó lại vết thương, Quách Tử Tôn ngồi ngoan ngoãn trên ghế sô pha, nhìn cô với vẻ mặt đầy hối lỗi.
“Nhìn gì mà nhìn, hay lại đang tưởng tượng đến cô nàng ngoại quốc đó, rồi thầm nghĩ đáng ra giờ này mình đang lăn giường với cô ta mới phải.” Lưu Y thu dọn đồ y tế vào trong hộp, cằn nhằn nói.
Đột nhiên khoé miệng Quách Tử Tôn nở một nụ cười, rồi sau đó hắn vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt vào lòng.
“Cái tên lưu manh này! Buông ra ngay!” Cô trừng mắt, cơ thể ngọ nguậy như một con sâu.
“Em đang ghen sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Ghen? Có sao? Thật là nực cười.”
“Anh thấy rất rõ ràng.”
“Này Quách Thống lĩnh, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, anh thấy cô ta xứng đáng để em ghen sao? Một chút cũng không! Hay chính anh mới là người đang cảm thấy nuối tiếc cô ta?”
Quách Tử Tôn liếc cô một cái, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao khiến cô thôi không dám cử động nữa.
Lát sau bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại, nghiêm túc nói:
“Chẳng phải em biết rõ cô ta là sát thủ được cử đến để ám sát William còn gì.”
“Anh ta là William?”
Cô từng nghe đến cái tên này, nhưng trước kia không quan tâm lắm.
“Đúng vậy! Anh ta chính là người kế nhiệm tiếp theo của hoàng gia Anh.” Quách Tử Tôn gật đầu xác nhận.
“Vậy mục tiêu không phải là anh sao?” Cô nghi hoặc hỏi.
Đáy mắt Quách Tử Tôn nổi lên tia thâm sâu, khó đoán.
“Đương nhiên là anh cũng không ngoại lệ, vốn dĩ ly rượu độc đó là dành cho William, nhưng mà cô ta lại biết rõ một chuyện, cho nên đã chuyển đối tượng ám sát đầu tiên sang anh. Mà chuyện cô ta biết, lại chính là thứ khiến cô ta lộ tẩy.”
“Là chuyện gì? Sự tò mò khiến Lưu Y trở nên hào hứng, quên cả việc mình đang ngồi thoải mái trên đùi Quách Tử Tôn mà vội vàng hỏi.
“Cô ta không thể tiếp cận được William.”
“Tại sao?”
“Anh ta không thích phụ nữ! Không những không thích mà còn dị ứng với phụ nữ.”
Nghe xong gương mặt Lưu Y ghệt ra, rồi từ trạng thái kinh ngạc sang không thể chấp nhận.
“Không thể nào! Con mắt này của em thấy rõ, anh ta nhìn đám vũ nữ bên dưới không rời mắt một giây phút nào, thiếu điều còn nhảy xuống mà ăn tươi nuốt sống bọn họ, loại đàn ông như vậy thì làm sao có chuyện không thích phụ nữ được?”
“Ai nói với em bọn họ là vũ nữ?”
“Không nữ chẳng lẽ là nam?”
Lời vừa thốt ra lại nhìn thấy vẻ mặt biểu tình của Quách Từ Tôn liền khiến cô kinh sợ. Cô có thể trong nháy mắt nhìn ra thân phận sát thủ của cô gái kia, nhưng mà lại không thể nào phát hiện ra đám vũ nữ đó chính là nam cải nữ.
Chuyện quái quỷ gì vậy? Quách Tử Tôn không gạt cô đó chứ?
Vậy lời La Kỳ nói Quách Tử Tôn chỉ ở với đàn ông khi đó, chính là ám chỉ điều này sao?
“Bởi thế cho nên chuyện này phải được giữ bí mật, nó không những ảnh hưởng đến cuộc sống, danh dự của người thừa kế Hoàng gia Anh, mà còn ảnh hưởng lớn đến ngoại giao của cả hai nước.” Lời Quách Tử Tôn vang lên, chặt đứt mớ hỗn độn trong đầu cô.
“Khoan đã! Nói như vậy là anh biết rõ kế hoạch của cô ta từ trước?”
Quách Tử Tôn khẽ gật đầu.
Mẹ kiếp! Uổng công cô đã lo lắng cho hắn.
“Vậy 1001 thì sao?”
“Phòng đó cách âm, có thang máy đi thẳng xuống tầng hầm.”
“Người chết rồi?”
“Chẳng phải nói nhanh lên, đừng để cô ta đợi còn gì.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Quách Tử Tôn khiến cô cảm thấy ớn lạnh, quả nhiên ngoài cô ra chưa từng có tên sát thủ nào ám sát hắn mà toàn mạng trở về.
Cô nuốt nước miếng một cái, dò hỏi: “Tại sao không giữ lại xem kẻ đứng sau là ai?”
“Không cần! Bọn chúng là người bên phe đối lập với Wiliam, sau chuyện này anh cũng đã có cách xử lý bọn chúng.”
“Anh quan tâm chuyện nhà người ta quá rồi đấy!”
“Em có muốn biết chuyện gặp William lần này liên quan đến vấn đề gì không?”
Gặp người của Hoàng gia Anh hoặc là của chính phủ thì chắc chắn là chuyện liên quan đến con chip AI rồi. Lần trước bọn họ đã từng tổ chức một cuộc đàm phán ở khách sạn Hilton, nhưng vì lần đó đã bị cô đã đánh cắp con chip AI, cho nên cuộc đàm phán có lẽ bị hoãn lại cho tới tận bây giờ.
“Là chuyện con chip AI sao?”
“Đúng vậy!”
“Nói như vậy là anh đã mua được tàu chiến?”
“Cái đó chỉ là một phần thôi, quan trọng bọn anh đã thực hiện một cuộc hợp tác lớn, đôi bên cùng có lợi. Không riêng gì về lĩnh vực quân sự, mà sau này tất cả những ngành quan trọng khác sẽ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.”
“Ngạo mạn! Anh đang khoe khoang thành tích với em ư? Nếu như đã khoe xong rồi thì anh nhanh ra ngoài đi, em còn phải đi ngủ.”
Lưu Y giận dữ đứng dậy liền bị Quách Tử Tôn nắm chặt cổ tay cô giữ lại.
“Đừng giận anh còn có thứ này muốn cho em xem.”
“Anh đừng cố gắng câu giờ thêm nữa!”
“Chỉ một phút thôi!”
Ngay sau đó hắn rút điện thoại rồi mở một email trên đó, đưa đến trước mặt cô.
“Cái gì đây?”
“Em tự mình xem đi!”
“Sói Đen liều mình đi tìm con chíp bị đánh cắp, rồi tự nguyện giao nộp cho Tổng Thống lĩnh? Sói Đen ân hận vì những hành động của mình, tuyên bố sẽ cải tà quy chính, chấp nhận mọi hình phạt của toà án quốc tế?” Cô vừa đọc thành tiếng lại vừa không giấu được sự kinh ngạc đang hiện rõ trên khuôn mặt.
“Em yên tâm vì hành động tìm lại con chip AI của em đã được toà án quốc tế xóa bỏ hình phạt ngồi tù rồi, bọn họ cũng đồng ý để em được hưởng án treo dưới sự kiểm soát của anh.”
Rõ ràng người đánh cắp con chip AI đầu tiên là cô nhưng trong đây thủ phạm lại chính là Thiên Sát, cũng ghi rõ cô là người có công rất lớn trong việc xóa sổ băng đảng tội phạm lớn nhất thế giới này, Quách Tử Tôn làm như thế là đang tẩy trắng cho cô sao?
“Thật ra anh chỉ cần thông báo Sói Đen đã chết là xong, nhưng mà anh không muốn cái tên đó của em cứ như vậy mà biến mất một cách vô nghĩa, ít nhất Sói Đen đã làm được rất nhiều việc tốt, công lao đóng góp cho đất nước không nhỏ, cũng nên cho cơ hội lấy công chuộc tội.”
Nghe đến đấy trong lòng cô có một cảm xúc khích động thật khó tả.
Cô đã quên mất hậu quả mà mình gây ra, nhưng mà người đàn ông này lại hao tâm tốn sức dọn dẹp giúp cô như vậy.
Qua một hồi lâu Lưu Y mới đặt điện thoại trở lại bàn, tuy nhiên sắc mặt không lấy làm vui vẻ, chỉ khách sáo nói hai từ “cảm ơn”.
Nếu là bình thường cô sẽ không ngần ngại mà lao vào ôm lấy hắn, nhưng lúc này tâm trạng cô lại khó chịu vô cùng, bởi lẽ có một chuyện cô cần phải làm rõ, nếu không thì cô không thể nào bỏ qua được.
Quách Tử Tôn có chút hụt hẫng, hắn vẫn ngồi nguyên tư thế, một tay nắm lấy bàn tay cô, khổ não nhìn lên:
“Sao thế? Vẫn chưa hết giận anh à? Chuyện xảy ra hôm nay…”
“Anh biết rõ em không hề giận anh vì chuyện đó!”
“Mấy ngày qua anh quá bận, việc gặp William lại là bí mật quân sự cho nên…”
“Cũng không phải lý do này!”
“Lưu Y….”
“Em chỉ muốn biết tại sao anh lại cố ý tránh mặt em?”
Gương mặt Quách Tử Tôn đột nhiên biến sắc, có hơi tái lại, giọng nói cũng mất đi vẻ tự nhiên:
“Em đang nói gì vậy? Tại sao anh phải làm thế chứ? Tại sao lại phải tránh mặt em?”
“Anh nói đúng anh không cần phải tránh mặt em, vì người anh muốn tránh mặt mới là Diệp Dư Uyển.”