“Chú xem, gia đình sói hạnh phúc chưa kìa!”
“Không phải cháu nên xem gia đình thỏ hay mèo sao? Chúng đáng yêu hơn nhiều.”
“Chú không biết rồi, sói là động vật rất chung thủy, cả đời chỉ yêu một người bạn đời. Dù con nào trong số chúng chết đi, thì con sói còn lại vẫn sẽ sống cô độc tới già, vĩnh viễn không bao giờ phản bội. Đó mới là tình cảm thiêng liêng, đẹp đẽ nhất, giống như cháu thích chú vậy, cả đời sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Chú đợi cháu thêm 8 năm nữa, chỉ 8 năm nữa thôi! Đợi khi đó cháu đủ 18 tuổi nhất định sẽ đến lấy chú làm chồng.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Chú về cùng cháu được không? Chúng ta cùng nhau trở về nhà, một mình cháu sợ lắm…”
“Ngoan…”
“Anh cứu em… làm ơn cứu em…”
“Anh đừng như vậy mà… em sợ lắm… anh mau dừng lại đi… em xin anh đấy dừng lại đi…đừng mà!”
“A——-.”
Khép lại mảnh kí ức rời rạc là khung cảnh đáng sợ hiện lên trong đầu Lưu Y khiến cô giật mình hồi tỉnh, cô “ưm” một tiếng, không biết rõ hiện tại bản thân đã rơi vào trạng thái nào, chỉ biết hai bên thái dương co giật dữ dội, toàn thân đau nhức, cả khung xương tựa như đang dần gãy ra.
Bóng đêm bao phủ, rồi dần toả ra thứ ánh sáng huyền ảo, mông lung, bên tai truyền đến âm thanh róc rách êm dịu lại có lúc rộn ràng, hơi nước toả ra hoà vào trong không khí một mùi thơm hương gỗ đặc biệt.
Thường thường là sau khi tỉnh lại, trí nhớ sẽ ùa về, đập thẳng vào ý thức con người.
Khuôn mặt Lưu Y lúc này như mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt, cô nằm dưới sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, trầm mặc nhìn vào hình ảnh đang dần hiện ra trước mắt. Mãi một lúc sau mới cắn chặt răng, một tay run rẩy ấn vào miệng vết thương, tay còn lại tỳ chặt xuống sàn, gắng gượng ngồi dậy.
Một cơn đau thấu trời thấu đất dội đến, khiến cơ thể cô suýt chút nữa thì đổ gục.
Rất lâu sau, cô mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh…
Nơi này thật sự rất rộng lớn, toàn bộ không gian được thiết kế theo phong cách Italy. Trần nhà cao lớn, đèn thạch anh được treo thành ba tầng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ. Ở giữa còn có một đài phun nước lấp lánh, tất cả đều toát lên vẻ tỉ mỉ, sang trọng nhưng lại không thể át đi được sắc đen u ám, mang theo sự lạnh lẽo như không có chỗ cho hơi thở của sự sống.
Bỗng cô phát hiện xa hơn có một bóng đen to lớn đang ngồi uy nghi ở trên ghế, điều khiến cô kinh sợ là bức phù điêu được treo ở phía sau, nó chính là kim ấn sư tử đầu chim*, là biểu tượng của một tổ chức đáng sợ trên thế giới - Tổ chức Z.
*Sinh vật thần thoại này mang thân hình của một con sư tử, đầu và cánh thì của một con đại bàng. Nó là loài vật cực kỳ mạnh và được sử dụng để đại diện cho quyền năng thần thánh, thiêng liêng, cũng là biểu tượng cho chiến thắng và sức mạnh trong các trận chiến.
Người ta nói trên thế giới có một nhân vật thần bí, là người mang quyền lực tuyệt đối ở bất kỳ nơi đâu trên bất cứ lãnh thổ nào, là một người mà hắc bạch lưỡng đạo nghe đến đã sợ mất mật.
Hắn nắm giữ lực lượng quân đội của gần 200 quốc gia, chi phối toàn bộ nền tài chính trên thế giới, không những vậy hắn còn là cơn ác mộng của tất cả các tổ chức Mafia, đã không ít những sát thủ hoặc băng nhóm được cử đi để ám sát hắn, nhưng bọn họ đều một đi không trở lại, hoàn toàn biến mất mà không để lại dấu vết nào.
Người ta gọi hắn là “Tôn Thượng” chủ nhân của tổ chức Z.
Chỉ vài giây sau đó kẻ ngồi trên ghế chuyển mình, bước đến. Tiếng giày va chạm xuống sàn đá tạo thành âm thanh vang vọng khắp đại sảnh, kéo theo sự nguy hiểm đang lan tràn ra khắp không gian.
Giây phút cô ngẩng đầu, nhìn lên…
Khuôn mặt dưới mái tóc giả sớm tái nhợt, dường như máu chảy dọc thân thể cũng chậm lại, đưa tới một cơn rét lạnh cực hạn.
Giờ khắc này, không có tiếng động, cũng không có âm thanh…
Ánh sáng từ ngoài chiếu chỉ vào có thể chạm đến bờ vai tráng kiện của người đàn ông. So với loại ánh sáng mộng ảo từ đèn thạch anh hắt xuống, như biến gương mặt của hắn thành một bức tượng điêu khắc, chậm rãi lan toả từng đường nét đẹp như tranh.
Hắn ta đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn, giống như trời sinh đã mang khí thế vương giả, toàn thân toả ra phong thái của một bậc đế vương, khiến người đối diện muốn đắm chìm mê muội lại cũng vì ánh mắt băng lạnh đến cực độ kia mà sợ hãi không dám nhìn.
Kẻ được xưng danh là Tôn Thượng, chủ nhân của tổ chức Z thần bí đó…
lại chính là hắn…
Quách Tử Tôn!
Hắn hạ thấp tầm mắt, lãnh đạm mở miệng. Dù lời nói không chứa nộ khí nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo chưa từng thấy, xuyên thẳng vào nội tâm của cô.
“Lại gặp nhau rồi! Sói Đen.”
Một lần nữa cô lại rơi vào bẫy của hắn mà không hề hay biết, còn cho rằng Vương Cảnh Đình có bản lĩnh chạy trốn, không ngờ tới là hắn cố ý thả người, mượn tay ông ta để truy tìm tung tích của cô.
Lần này cô biết sinh tử của bản thân đều nằm trong tay hắn rồi.
“Thống lĩnh, bị thương nặng thế này có cần gọi bác sĩ xử lý trước…”
“Không cần đâu! Hắn không thể chết dễ dàng như vậy được.”
Giọng nói lạnh như băng của Quách Tử Tôn cắt ngang lời người đàn ông, trên môi hắn lại kéo lên một đường cong khiến người ta không thở được, như ma vương không gì cản nổi, có thể xoay thiên chuyển địa trong lòng bàn tay…
Giọng nói của người đàn ông kia cô đã từng nghe qua, là giọng nói mà đêm cô ở bên ngoài cửa sổ phòng làm việc của Quách Tử Tôn đã nghe được.
Hình ảnh người đàn ông đó hoàn toàn chiếu vào đôi mắt Lưu Y.
Là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai!
Dáng người cao lớn, gương mặt quyến rũ, đặc biệt xinh đẹp hơn so với cả đám người mẫu mà cô từng nhìn thấy. Thêm vào đó hắn có nước da trắng, một mái tóc bạch kim lấp lánh và đôi mắt xám hút hồn, dáng vẻ vừa thanh cao lại có chút phong thái lạnh lùng, bí ẩn.
Người từng gặp bọn họ có nói, bên cạnh Tôn thượng có một thần quân rất đẹp, tên gọi là Uri.
Quyền lực của người này chỉ đứng sau Tôn thượng, giống như Thừa tướng vậy, chức vụ dưới một người trên vạn người, hắn chính là cánh tay đắc lực cũng là người mà Quách Tử Tôn tín nhiệm nhất.
Uri đưa tay làm động tác khoá miệng, môi mím chặt, không dám nói thêm lời nào nữa.
Ấn đường của Quách Tử Tôn đột nhiên nhíu lại, sự bình tĩnh trong mắt không thấy nữa, chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn, lạnh lẽo khôn cùng, hắn gằn lên từng từ đáng sợ: “Con chip đó, đâu rồi?”
Lưu Y cắn chặt răng…
“NÓI!” Chỉ có một từ nhưng không khó để thấy được sự quyền uy tuyệt đối trong đó.
“Bị kẻ khác, cướp rồi!” Ánh mắt cô dừng ở một hướng khác, ngang tàng nói.
Quách Tử Tôn nghe thấy thế nhưng cũng không hề nổi giận chỉ cất lên giọng nói trầm thấp, phảng phất chút khí lạnh của ma quỷ: “Ai cướp?”
“Không biết!”
“RẦM———-!”