Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 55: Chiếm hữu




Sắc mặt Lưu Y bỗng nhiên đỏ bừng, ánh mắt lại lộ rõ vẻ bất an.
Tên Quách Tử Tôn này đúng là điên thật rồi! Chẳng thà hắn cứ như lúc trước giày vò cô, đối với cô trước sau đều lạnh lùng ghét bỏ còn hơn là dùng thái độ mê hoặc để đối đãi với cô như thế này, đúng là bỉ ổi.
“Sao thế? Không dám ư?” Hắn nhướng mày, châm chọc.
“Thần kinh!” Cô nghiến răng lầm bầm chửi rủa.
Quách Tử Tôn thấy vẻ mặt hằm hằm sát khí của cô thì không nói gì nữa mà xuống giường, ánh nắng sớm mai phủ lên cơ thể cao lớn một vầng hào quang lấp lánh, từng đường nét rắn chắc như được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, bờ vai tráng kiện, cơ ngực rộng lớn, vừa nhìn qua là đã biết người siêng luyện võ lại chăm tập thể thao.
Cô như bị hút hồn vào mỗi động tác mặc áo của hắn, phải công nhận dáng người của hắn rất đẹp, hoàn hảo đến mức bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phát thèm. Có điều, cô tuyệt đối không thể trở thành người như vậy, Quách Tử Tôn là loại đàn ông ma quỷ, nếu không giết được hắn cô chỉ mong bản thân có thể biến mất khỏi tầm mắt của hắn, vĩnh viễn không gặp lại.
Bất chợt Quách Tử Tôn quay đầu nhìn chăm chú vào cô…
Lưu Y cũng giật mình liền chuyển tầm mắt đến một hướng khác. Sau đó phát hiện ra, trên bàn ở đầu giường còn có một chiếc áo khoác bằng lụa, cô cố nén chịu cơn đau, dịch người đến đó.
Tuy nhiên vừa đặt được chân xuống sàn, cô lập tức khuỵu xuống, cơ thể đau đớn như mất hết sức lực, khiến cô thiếu chút nữa ngạt thở.
Quách Tử Tôn kinh hãi, nhanh chóng chạy tới muốn đỡ lấy cô, tuy nhiên bàn tay vừa chạm đến đã bị cô lạnh lùng gạt ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Hơi thở cô có chút đứt quãng, không khó để nhận ra là cô đang phải nén đau, gắng gượng bám vào mép bàn ngồi dậy, dáng vẻ chậm chạp, khó khăn để mặc áo.
Sắc mặt Quách Tử Tôn như muốn đóng băng, ánh mắt cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Cô ngồi bên thành giường, cố điều chỉnh lại hơi thở, chừng một lát sau nhìn hắn hỏi: “Anh sẽ giao tôi cho cảnh sát Hong Kong sao?”
“Người là do tôi bắt tại sao phải giao cho bọn họ.” Giọng hắn đột nhiên trở nên thâm trầm cương quyết.
“Tiền thưởng rất lớn.” Cô nhếch miệng châm biếm.
“Em nghĩ tôi thiếu?”
Cô suýt quên mất hắn là ai nhỉ? Tổ chức Z ngoài việc nắm giữ quyền lực quân sự, còn là một là ngân hàng đầu tư đẳng cấp nhất trong giới tài chính sản xuất của toàn cầu, người bước ra từ chỗ bọn họ toàn bộ đều là ma quỷ tồn tại trên thế gian. Tiền ở trong tay bọn họ giống như một màn ảo thuật.
Trong não của bọn họ chính là tiền.
Bọn họ nói một chữ có thể biến ra ngàn vàng.
Mà hiện tại người đàn ông đang đối diện với cô lúc này, chính là một trong những nhân tài. Chỉ một ngón tay, là hắn ta có thể biến ra một trận mưa máu trong giới.
Nhưng nếu đã không phải vì tiền, thì đương nhiên sẽ vì rất nhiều tiền.
“Vậy tại sao anh không giết tôi? Chẳng phải anh luôn muốn trừ khử tôi đó sao? Hay bởi vì còn chưa tìm được con chip nên không thể xuống tay?” Cô dùng lời sắc bén như muốn đục thủng tâm tư của hắn.
“Sao em không nghĩ rằng vì Sói Đen chính là Lưu Y, nên tôi mới không nỡ xuống tay.”
Đối diện với ánh mắt hắn trong chớp nhoáng, cô không khỏi cười khổ. Nhất định là bản thân nghe lầm rồi! Người giỏi dùng thủ đoạn lại tàn độc mưu mô như Quách Tử Tôn, chỉ hận không để Sói Đen được chết một cách yên ổn, thì làm sao có thể vì Lưu Y mà hắn căm ghét lại tỏ lòng thương xót được.
Thấy mặt cô hoàn toàn là vẻ sững sờ, Quách Tử Tôn liền bước đến gần, cả cơ thể hắn hoàn toàn bao phủ lấy cô...
Bàn tay thon dài nâng cái cằm nhỏ của cô lên, ngón cái nhẹ nhàng miết lên cánh môi mềm mại.
Lưu Y bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng khi thấy khuôn mặt anh tú từng chút len lỏi vào nội tâm cô, trong lòng lại trở nên xáo trộn, đôi mắt hắn nên lạnh lùng, đầy sát khí, nhưng giờ phút này lại ẩn chứa sự dịu dàng bao dung…
Tuyệt đối không thể.
Tại sao hắn lại bình tĩnh như vậy.
Bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra, một câu cũng không hề truy hỏi?
“Ngoan, dưỡng thương cho tốt, đợi sau khi sức khoẻ ổn định chúng ta cùng nhau trở về nhà.” Quách Tử Tôn trở nên nhẫn nại, giọng nói của hắn còn mang theo tình cảm chưa bao giờ có...
Nhưng mà, những lời này Lưu Y nghe xong liền cảm thấy vô cùng đáng sợ. Cô nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc dần có chút biến hóa, giọng nói cũng chuyển lạnh:
“Anh muốn giam cầm tôi ở đó nữa sao? Anh biết tôi là một tên tội phạm đang bị truy nã mà vẫn giữ tôi ở lại, tam quan của anh lệch lạc hay vì anh xem tôi có chút giống Diệp Dư Uyển đã chết kia mới không nỡ buông tay. Nếu đã quyến luyến đến vậy thì nên chết cùng nhau mới phải chứ, hà tất sống để dày vò người khác như vậy.”
Từ tận đáy lòng cô một chút cũng không muốn nói những lời như thế, nhưng mà con người Quách Tử Tôn quá bá đạo, càng lúc sự chiếm hữu của hắn đối với cô càng lớn, khiến cô không thể nào thở nỗi, nếu như tối đó hắn không tìm thấy cô từ thân phận của Sói Đen, có phải sẽ dùng uy quyền của mình mà lục tung cả thế giới này lên không?
“Em chán ghét tôi đến thế sao?” Sắc mặt ôn nhu của Quách Tử Tôn lập tức biến đổi, đôi mắt chứa lửa địa ngục như muốn nhấn chìm cô, thiêu đốt thành tro bụi.
“Trước đã chán ghét, bây giờ càng chán ghét.” Trái lại ánh mắt kiên định lạnh lẽo của Lưu Y như bão lớn, tràn đến mạnh mẽ.
Quách Tử Tôn vòng tay giữ chặt gáy nhỏ của cô, quai hàm cứng lại, giọng thâm trầm đáng sợ: “Nếu tôi chết cũng muốn được chết cùng với em thì phải làm thế nào?”
Trong phút chốc Lưu Y quên cả việc hít thở.
“Cho dù em có chạy đến cùng trời cuối đất tôi vẫn sẽ tìm ra, ngay cả khi em muốn chết cũng phải được sự đồng ý của tôi…có hiểu không?” Quách Tử Tôn chầm chậm cúi đầu, giọng nói mang theo hơi thở nam tính trực tiếp truyền vào tai cô.
Cơ thể Lưu Y như cứng lại, da thịt đột nhiên bị kích thích khiến tim mỗi lúc một đập mạnh, mùi hương nam tính thuộc về hắn dường như vậy trọn lấy cô, khiến tâm trí cô như rơi vào cõi mộng hư ảo.
Lúc này, cô chỉ muốn tránh xa Quách Tử Tôn ngay lập tức.
“Anh… điên rồi…”
Lưu Y toan định vươn tay đẩy Quách Tử Tôn ra, nhưng trong khoảnh khắc đôi môi mềm mại của cô đã bị đôi môi mang đầy lửa nóng của người đàn ông kia áp chặt vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.