Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 73: Bẫy dược




“Chuyện còn lại ta giao cho con, nhớ xử lý cho sạch sẽ.”
Giọng lạnh lẽo của Châu Duệ chậm rãi vang lên, ánh mắt hiểm độc đặt trên thân thể Lưu Y với vẻ mặt vô cùng hả dạ.
Vốn muốn dùng Diệp Thư Yến để chi phối Quách Tử Tôn, nhưng con bé này biết bao lần rồi cũng không chiếm được trái tim của nó, để cho một đứa không danh phận nhảy vào chắn đường.
Lưu Y, nếu như cô đã không có gan bỏ trốn, thì ta sẽ hào phóng giúp cô một chuyến vậy.
Diệp Thư Yến thong thả vén mái tóc vào sau vành tai, tự tin nói: “Phu nhân người yên tâm! Con sẽ khiến cho con ả này từ ngày mai phải chủ động rời khỏi Nam Kinh trong sự nhục nhã nhất.”
Ngay sau đó…
Lưu Y được một tên vệ sĩ bế lên tầng 28, theo sau bọn họ còn có Diệp Thư Yến.
Cửa phòng bật mở, cô ta ra hiệu cho hắn đưa Lưu Y lên giường, lúc này Lưu Y mang dáng vẻ mơ mơ màng màng, bàn tay nhỏ liên tục xoa lên chiếc cổ trắng ngần, gương mặt tràn ngập vẻ dụ tình, mê hoặc.
Diệp Thư Yến thấy thế càng tỏ ra đắc chí, khoé miệng cong lên tạo thành nụ cười đáng sợ:
“Lưu Y rượu mời không uống mày lại muốn uống rượu phạt, giá như mày sớm biết điều thì đã không có kết cục như thế này. Chẳng phải mày thích quấn lấy đàn ông lắm sao? Quách Tử Tôn rồi đến cả Quách Thiên Thành nữa, tao muốn xem xem khi thân thể của mày bị cả chục gã đàn ông khác chà đạp, lăng nhục, thì liệu bọn họ có còn si mê mày được nữa hay không?”
“Tiểu thư người cô gọi đều đã đến rồi, bọn họ hiện tại đang di chuyển lên đây!” Gã vệ sĩ sau khi đặt Lưu Y lên giường, thì nhận được một cuộc điện thoại, sau đó hướng về phía Diệp Thư Yến lên tiếng thông báo.
Cô ta chầm chậm đi lại quanh căn phòng, phấn khích nhắc nhở:
“Tốt lắm! Nhớ chọn góc quay tốt một chút, tôi muốn khi lên hình phải thấy rõ được gương mặt *** **** của cô ta.”
“Vâng thưa tiểu thư!”
Lưu Y nằm mê man trên giường, đôi môi phiếm hồng khẽ phát ra âm thanh ám muội: “Nóng… nóng… quá…”
Gã vệ sĩ lần đầu được nhìn thấy một cô gái có thân hình lẫn gương mặt mỹ lệ, xinh đẹp đến như vậy, lại đang trong trạng thái hưng phấn như thế kia, thì thực sự không chịu được, vật bên dưới đũng quần lập tức sưng lên, cơ thể cũng trở nên run rẩy.
Hắn nuốt nước miếng, khẩn trương áp tới gần cô, thở dốc.
“Nóng sao? Cô gái… tôi cởi ra giúp cô nhé!”
Nói rồi hai mắt hắn ngập tràn sự thèm khát, nhìn chằm chằm vào đôi gò đang nhô cao đầy mê hoặc của Lưu Y, bàn tay nhanh chóng vươn tới.
BỘP!
Ngay lập tức bàn tay thon dài của Lưu Y nắm chặt lấy cổ tay hắn, ánh mắt trong phút chốc liền thay đổi, sắc bén và lạnh lẽo như lưỡi kiếm vung lên.
Cô nhếch miệng, cười nhạt.
“Lớn rồi! Có thể ăn bậy nhưng không được làm bậy.”
Gương mặt hắn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Còn chưa kịp phản ứng đã bị tay kia của Lưu Y giáng cho một đòn vào ngay gáy cổ, ngay lập tức cả thân hình cao lớn đổ sập xuống, nằm sõng soài trên sàn nhà.
Diệp Thư Yến đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hoảng sợ loạng choạng ngã về sau, lại cảm giác mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ hồ, hơi thở dồn dập, thân thể mỗi lúc truyền đến cơn nóng nực, kích thích không gì cản nổi.
“Tại… tại… sao…mày lại có thể? Rõ ràng khi đó mày đã uống nó mà…” Diệp Thư Yến kinh hãi lắc đầu, miệng lắp bắp từng từ như không thể tiếp nhận được kế hoạch thất bại của mình.
“Mấy người không có trò gì mới mẻ hơn sao? Thật chán chết đi được!” Lưu Y ngồi dậy khỏi giường, từ từ bước về phía Diệp Thư Yến, lúc này đang trong trạng thái hoang mang cực độ.
“Lẽ nào… lúc nói tao đi lấy điện thoại… là mày đã đánh tráo cốc trà…ư.. ưm… nóng …nóng quá!” Tác dụng của thuốc nhanh chóng phát tác khiến Diệp Thư Yến mất dần sự kiểm soát, hơi thở gấp gáp cùng biểu hiện mê loạn.
Lưu Y liếm nhẹ cánh môi, ngạo mạn nói: “Cô cũng không ngu như tôi tưởng.”
“Con ả khốn khiếp!” Diệp Thư Yến nghiến chặt răng, gầm lên.
Lưu Y không muốn phí thời gian với hạng phụ nữ như cô ta, nên chẳng màng đôi co.
“Mày đứng lại…không… không được đi!”
Lưu Y hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên đùa: “Muốn tôi ở lại quay phim giúp cô sao?”
Hai mắt Diệp Thư Yến lòng sọc, gương mặt lúc này đã đỏ ửng, hai tay liên tục chà xát lên cổ, giọng lạc hẳn đi:
“Quách phu nhân nhất định sẽ không tha cho mày…”
Cánh mi cong khẽ lay động, Lưu Y nhìn dáng vẻ khổ sở chật vật của Diệp Thư Yến dưới sàn, mi tâm hơi nhíu lại, lời phát ra nhẹ nhàng mà đầy sát khí.
“Đáng sợ thế sao? Cô về nói với Quách phu nhân đó, lần này tôi nể mặt Quách Tử Tôn mới tha cho bà ta một mạng, nếu còn lần sau tôi cho hai người đăng xuất khỏi server. Muốn đụng ai thì đụng nhưng đừng đụng đến Lưu Y này, tổng thống tôi còn giết được thì một phu nhân cỏn con như bà ta chẳng là cái thá gì đâu. Nhớ lấy!”
Nói xong cô liền xoay người, rồi lại như nhớ ra điều gì đó vội kêu lên: “À còn nữa… chơi vui vẻ nhé! Diệp tiểu thư.”
Dứt lời, cô nháy mắt một cái, chân dài sải bước rời đi, để lại Diệp Thư Yến với vẻ mặt sợ hãi cực độ lẫn thân thể đang phát run lên.
Không lâu sau, ngay khi Lưu Y bước vào trong thang máy, thì nhóm người mà Diệp Thư Yến thuê cũng kịp thời xuất hiện.
Chỉ vài phút tiếp theo, trong phòng đã tràn ngập tiếng rên rỉ ám muội, khung cảnh hoan lạc không gì có thể kích thích hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.