Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 58: Quẻ thứ năm mươi tám




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【Giấc mơ này không cần tỉnh lại】
o
“Thanh Hà biến thành người?” Nghe rõ Tiết Phi Y nói gì, Huyền Qua nhìn tinh bàn được đối phương ôm thật chặt ——Ngay từ đầu tinh bàn chưa hề nhúc nhích.
“Đúng rồi á, Đại Thanh Hà bảo là bây giờ ảnh vẫn chưa đủ sức mạnh, nhưng sự việc xảy ra đột ngột nên mới cưỡng ép ngưng tụ thành người thật để xuất hiện.” Tiết Phi Y vừa tự hào vừa xót, “Chắc là mệt nên cần nghỉ ngơi.”
Nói xong, Tiết Phi Y nhét tinh bàn vào áo theo thói quen, mấy giây sau, mặt anh đột nhiên đỏ ửng một cách đáng ngờ, lại nhanh chóng lấy tinh bàn ra khỏi ngực, đoan đoan chính chính cầm trong tay.
Tiết Phi Y cảm thấy vô cùng kỳ diệu ——Trước kia luôn giấu tinh bàn trong áo mà chẳng có cảm giác gì. Bây giờ thì lại thấy mình như đang làm chuyện gì đó không thể miêu tả.
Do không mấy sáng sủa nên Lục Hào không phát hiện vẻ mặt kỳ quái của Tiết Phi Y mà nói về việc xảy ra sau khi nhà sập. Cậu nhìn Chung Hoài Nam và Dư Trường Sinh đang nói chuyện cách đó không xa, “Anh Trường Sinh vừa mới khóc ạ?”
Tiết Phi Y nhìn qua theo tầm mắt Lục Hào, “Ừ, Dư địa chủ và bà Long đi ra đầu tiên, chỗ anh bị vùi khá nông, rất nhanh đã được đào ra, sau đấy cũng tìm được Triệu Thù. Nhưng không xác định được vị trí của ba người bọn em.”
Tay anh tạo dáng, “Trước đó tiền bối Chung đã cho Dư địa chủ một món đồ nhỏ, bên trong có một luồng khí như sợi bông, nếu khí tan, nghĩa là người đã chết. Lúc ấy tìm bọn em một hai tiếng mà vẫn không thấy đâu, Dư địa chủ bỗng phát hiện khí bên trong đã tan đi. Em không thấy chứ, toàn thân cậu ta giống như lấy ra khỏi tủ lạnh ấy, người sống quanh mười mét chớ lại gần, anh nhìn mà còn sợ nữa là.”
Lục Hào nhớ Chung Hoài Nam từng nói, “Có lẽ là do không gian ngăn cách, luồng khí kia mới có thể tan mất? Nhưng anh Trường Sinh lại tưởng tiền bối Chung,” cậu nuốt chữ kia xuống không nói.
“Đúng đúng đúng, thế nên lúc bọn em được đào ra, nhìn thấy tiền bối Chung đứng sờ sờ ở đó, mắt Dư địa chủ nháy cái đỏ ửng. Những mà cũng có thể hiểu được, dù gì trên đời này, Dư địa chủ chỉ có tiền bối Chung là người thân duy nhất thôi”
“Người thân duy nhất?” Lục Hào ngạc nhiên. Cậu suy nghĩ, hình như đúng là chưa từng nghe Dư Trường Sinh nhắc tới bố mẹ hay gia đình.
“Đúng vậy đó, tình huống của Dư địa chủ khác biệt, anh và Vũ Hàm đều học huyền thuật từ người lớn trong nhà, em là yêu nghiệt tự học thành tài, bỏ qua bỏ qua, chỉ có Dư địa chủ là bái sư”
Tiết Phi Y chống cằm, nói tiếp, “Anh cũng chỉ nghe ông kể thôi, tiền bối Chung quyết chí độc thân mãi mà không kết hôn, cũng không có con. Khoảng hai mươi năm trước, tiền bối Chung nhặt được một bé trai hai ba tuổi, nghe bảo đó là thời điểm lạnh nhất mùa đông, bé trai đó bị vứt trong tuyết, tí nữa thì đông cứng mà chết. Sau khi tiền bối Chung cứu về, cảm thấy có duyên thì thu làm đồ đệ. Cơ thể Dư địa chủ không khỏe, tiền bối Chung mới đặt tên cho cậu ta là Trường Sinh.”
Khoảng hai mươi năm trước? Lục Hào nhớ lại trước đấy trong đống đổ nát, Chung Hoài Nam nhắc tới A Lạc. Có lẽ khi ấy A Lạc vừa mới biến mất, là Dư Trường Sinh đột nhiên xuất hiện vực dậy tiền bối Chung.
Lục Hào nghiêng đầu nhìn sườn mặt Huyền Qua, chầm chậm nhét ngón tay mình vào lòng bàn tay của đối phương.
Huyền Qua liếc nhìn tay hai người nắm lấy nhau, đan ngón tay vào giữa ngón tay của Lục Hào, mười ngón đan xen, rồi nắm chặt.
Cũng không lâu lắm, Chung Hoài Nam và Dư Trường Sinh cùng trở về.
Dư Trường Sinh đã khôi phục vẻ mặt bình thường, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Lục Hào và Huyền Qua, giọng điệu trịnh trọng, “Cảm ơn hai người”.
Hiểu được tại sao Dư Trường Sinh lại cảm ơn, Lục Hào lắc đầu, “Không có bọn em, tiền bối Chung cũng sẽ không có chuyện gì.”
“Phải cảm ơn.” Chung Hoài Nam ngồi xuống, bóc đậu phộng ăn, “Nói chứ Lục Hào à, không ngờ cháu lại có thể vẽ được khắc văn từ hư không, rốt cuộc cháu ăn gì mà lớn vậy?”
“Á đù, vẽ từ hư không?” Tiết Phi Y đang vuốt ve tinh bàn ngẩng đầu lên, mắt trợn to, anh vỗ ngực như bị dọa sợ, “Anh nhớ ông anh từng nói, hình như chỉ hội trưởng hiện tại của Ủy ban huyền thuật mới có khả năng như thế thôi.”
“Khi ấy là do không kịp cầm giấy khắc văn và bút nên vẽ thẳng luôn, giờ có bảo em vẽ lại em cũng không vẽ được.” Bản thân Lục Hào cũng cảm thấy lúc đó có thể vẽ ra rất thần kỳ. Nhưng nghe Tiết Phi Y nói, cậu nhớ bà Long cũng từng nói lời tương tự, rằng cậu là người thứ hai có thể nhìn rõ số mệnh của bà, người thứ nhất, cũng là hội trưởng của Ủy ban huyền thuật.
“Vẽ được một lần đã đủ khoe cả đời rồi.” Tiết Phi Y “Chậc chậc” hai tiếng, lại nhìn về phía Chung Hoài Nam, mắt như đang tỏa sáng, “Tiền bối Chung ơi, ngài đã từng thấy hội trưởng vẽ khắc văn từ hư không ạ?”
Chung Hoài Nam nhớ lại, “Hai mươi mấy năm trước từng thấy một lần.” Ông đưa nhân đậu phộng đã bóc cho Dư Trường Sinh, thấy tiểu đồ đệ thích thì lại bóc thêm mấy hạt.
“Nếu mấy đứa nhỏ các cháu tò mò thì có thể ở lại thêm một lúc, nhà bên này bị đánh sập, hội trưởng đang trên đường tới, xem thời gian chắc cũng sắp đến rồi.” Bà Long và Vũ Trực đi tới thì đúng lúc nghe thấy. Bà Long thở dài, giọng nói mang theo chút mệt mỏi, “Đúng là không thừa nhận mình già không được, chưa làm gì mà đã mệt phát sợ rồi.”
Chung Hoài Nam đưa hạt dưa qua, “Vất vả rồi vất vả rồi, ăn hạt dưa bổ sung sinh lực này.”
Bà Long bật cười, khum tay nhận hạt dưa, ngồi xuống chậm rãi cắn.
Vũ Trực ngồi ngay bên cạnh Lục Hào, uống một hớp nước, cũng đưa tay đấm vai.
Lục Hào nhân cơ hội hỏi, “Ông Vũ ơi, cháu muốn hỏi chút ạ, trước đây lúc đọc sách, cháu thấy ghi chép về trận văn và trận pháp nói mắt người thường không thể thấy trận văn, có đúng không ông?”
“Ừ, đúng vậy đấy, nhưng người bày trận có thể cảm giác được tình huống cụ thể của trận ra sao, chẳng hạn như hình dáng, phạm vi và kích cỡ, cũng có thể thông qua sự khác biệt của khí để phán đoán vị trí mắt trận. Nhưng đúng là mắt thường không thể thấy rõ hoa văn trận pháp”
Lục Hào gật đầu, cậu nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy trận văn là ở lễ hội âm nhạc. Khi đấy hòn đá trên cổ tay bỗng nóng lên, mắt trái của cậu lại thấy trên mặt đất xuất hiện hoa văn rõ ràng. Về sau cũng nhìn thấy một lần ở trên ngọn núi cạnh sơn trang nghỉ dưỡng.
Mà đêm nay, cậu thấy tổng cộng hai lần. Tuy màu sắc và hướng đi của hoa văn không giống nhưng cậu có trực giác, đó chính là trận văn.
Lục Hào lại sờ lên hòn đá nhỏ trên cổ tay, trong lòng nghi ngờ, rốt cuộc là vì sao cậu lại có thể nhìn thấy?
Qua gần hai mươi phút, một chiếc xe SUV màu đen chạy vào vườn đa.
Xe đỗ cách đó không xa, bà Long và Vũ Trực đứng dậy trước. Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông mặc áo lông màu đen còn quấn khăn quàng cổ dày cộp bước xuống.
Lục Hào nghe thấy Tiết Phi Y nói nhỏ với cậu, “Đó chính là hội trưởng của Ủy ban huyền thuật, Kỷ Đông Ca, nghe đâu cực kỳ sợ lạnh, cứ ru rú trong nhà suốt, có thể không ra khỏi cửa thì không ra, cho nên mùa đông càng khó gặp ông ta hơn. Hiện tại bốn mươi lăm tuổi, người đàn ông độc thân hoàng kim, chưa lập gia đình.”
“Những chuyện này mà anh cũng biết luôn?”
Dư Trường Sinh ở bên cạnh trả lời, “Cậu ta đã từng lập chí, coi phóng viên buôn chuyện làm nghề tay trái.”
Tiết Phi Y gật đầu nói thêm, “Bởi vì chỉ chuyên về chiêm tinh khả năng không có nổi cơm mà ăn.” Anh giơ tinh bàn trong tay, “Dù gì anh cũng là người đàn ông phải nuôi sống gia đình mà.”
Lục Hào nghe vậy cảm thấy rất có lý, cậu kéo tay Huyền Qua, lại gần nói nhỏ, “Em cũng sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi anh.”
Lỗ tai Huyền Qua bị hơi thở của Lục Hào phả ra làm cho ngứa ngáy, biết cậu nói rất nghiêm túc, hắn vuốt tóc cậu, cũng nghiêm túc trả lời, “Được, ngoan.”
Tiết Phi Y nhìn cảnh này, không dằn được cảm xúc khoe khoang, hỏi Dư Trường Sinh bên cạnh, “Trước đây tôi thấy cay mắt lắm ấy, nhưng giờ tôi có Đại Thanh Hà rồi.” Đã vậy còn rất ngứa đòn hỏi một câu, “Cậu vẫn ổn chứ?”
Chung Hoài Nam ngồi bên cạnh bật cười trước, “Ha ha ha Tiết Tiểu Tráng này, cháu như vậy là dễ bị ăn đòn lắm đấy, về sau đồng bọn không thèm chơi với cháu nữa đâu.”
Tiết Phi Y tỏ vẻ không sợ.
Dư Trường Sinh tổng kết, “Cậu vênh váo thế.”
Sau khi Kỷ Đông Ca tới, cả bọn Tiết Phi Y cũng chuẩn bị rời đi. Dù gì bọn họ không thể nghe nội dung thảo luận của mấy người bà Long, ở lại cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh hít gió lạnh. Thế là Lục Hào và Huyền Qua lái mô tô rời đi, Tiết Phi Y ôm tinh bàn rồi vô cùng tự giác đi nhờ xe của Dư Trường Sinh về chỗ ở.
Bởi vì anh thường xuyên chạy tới chạy lui nhiều nơi nên thuê luôn một phòng nhỏ một phòng ngủ một phòng khách ở thành phố B, cho tiện sinh hoạt.
Trời cũng sắp sáng, Tiết Phi Y ngáp một cái vào phòng tắm dội nước nóng. Anh ở một mình quen rồi, chỉ khoác cái áo choàng tắm lỏng là lỏng lẻo đã đi ra, tóc cũng không lau khô.
Chờ anh chùi khóe mắt chảy nước vì ngáp, tầm nhìn trở nên rõ ràng thì vô thức đứng im tại chỗ, lùi nửa bước về phía phòng tắm.
Anh nhìn bóng lưng đứng bên giường, tim đập “thình thịch thình thịch” nhanh chóng.
“Thanh Hà?”
Nghe thấy tiếng của Tiết Phi Y, Thanh Hà quay người lại nhìn. Mái tóc dài màu đen vẫn được buộc bằng dây cột tóc màu xanh da trời, đuôi tóc quét thành đường cong nhỏ theo động tác của y.
Y đứng tại chỗ, “Ừ” một tiếng coi như trả lời, lại hỏi, “Tắm xong rồi à?”
Tiết Phi Y hoàn toàn không phát huy được tài ăn nói vẫn lấy làm kiêu ngạo, lắp bắp đáp, “Tắm xong rồi”. Nói xong, anh vô thức cúi đầu, nhìn bụng ngực lộ hết ra ngoài, còn có hai chân trần trụi của mình, mặt bất chợt đỏ bừng.
Làm sao đây, anh bị thấy hết rồi!
Lúc này, anh hoàn toàn quên mất sự thật hồi còn bé mỗi lần tắm rửa, anh đều đòi Thanh Hà ở bên, nếu không thì không tắm, đã bị nhìn thấy hết không biết bao nhiêu lần từ lâu rồi.
Thấy Tiết Phi Y đứng ở cửa không nhúc nhích, Thanh Hà đi qua, buộc đai lưng áo choàng tắm cho đối phương, cẩn thận thắt nút, lại giơ tay sửa sang cổ áo xộc xệch. Theo động tác giơ tay này, ống tay áo thùng thình trượt xuống cẳng tay y, lộ ra khuỷu tay khung xương cân xứng như chạm ngọc.
Mái tóc buộc ở phía sau của Thanh Hà cũng trượt xuống khỏi vai, Tiết Phi Y ngừng thở cẩn thận đưa tay vén nó ra sau.
Thấy Thanh Hà giương mắt nhìn mình, Tiết Phi Y mỉm cười, đuôi mắt hẹp dài nhuộm đầy sự vui vẻ, sóng sánh ánh nước, “Tóc anh mượt thật đấy Đại Thanh Hà!”
Thanh Hà không có phản ứng với sự phấn khởi thi thoảng khó giải thích của Tiết Phi Y, lấy khăn mặt từ trong tay anh, cẩn tận giúp anh lau tóc.
Tiết Phi Y lại kích động, “Mấy lần mơ trước đó tôi đều mơ thấy anh, nhưng anh không chịu cho tôi nhìn chính diện. Tôi cũng nghĩ rốt cuộc có phải anh không. Về sau nhìn thấy hình vẽ Cửu Tinh trong lòng bàn tay anh thì mới chắc chắn. Tôi đã bảo mà, cảm ứng chắc chắn không sai! Nói chứ cái lần trong mộng cảnh của heo vòi, tôi đã thấy anh biến thành người ——”
Biết Tiết Phi Y nói liên miên lải nhải thì sẽ không dừng, lông mày xinh đẹp của Thanh Hà hơi nhíu lại, “Tiết Phi Y.”
Tiết Phi Y hiểu đây là ý bảo anh đừng nói chuyện, nhưng hôm nay tinh thần anh vô cùng phấn khởi, da đầu cảm nhận được một lực nhẹ nhàng, cực kỳ dũng cảm, “Hôm nay ba vui lắm Đại Thanh Hà ơi, cảm giác lát nữa sẽ ngủ không yên, con ——”
Một giây sau, miệng anh đã bị một bàn tay lành lạnh bịt kín, Thanh Hà hơi bất đắc dĩ, “Cậu ồn quá.”
Tiết Phi Y nhìn thẳng vào gương mặt của Thanh Hà, cảm thấy mùi mộc hương lành lạnh ở chóp mũi càng rõ ràng hơn. Anh vô thức thè lưỡi ra, liếm lòng bàn tay đối phương, cảm thấy trơn thì lại liếm hai cái, vô cùng hăng say.
Lòng bàn tay rất ngứa, Thanh Hà rút tay về, để ra sau lưng, “Lau khô tóc rồi đi ngủ mau lên, trời sắp sáng rồi.” Nói xong thì xoay người.
Tiết Phi Y đã quen với giọng điệu lạnh lùng này của Thanh Hà từ lâu, chân trước chân sau đi theo, tràn trề phấn khởi đề nghị, “Đêm nay hai đứa mình ngủ chung nha? Tôi ôm anh ngủ!” Mặt anh hơi đỏ, nhưng da mặt vẫn dày như cũ, “Cái ôm của ba ấm lắm ——”
“Tiết Phi Y”
Thanh Hà đột nhiên xoay người, Tiết Phi Y bỗng dừng lại, chớp mắt, cảm thấy đối phương gọi một tiếng “Tiết Phi Y” này làm cho lỗ tai nhũn nhùn.
Sau đó anh lại nghe Thanh Hà nói, “Rốt cuộc ai mới là ba ai?”
Tiết Phi Y biết Thanh Hà đang ám chỉ anh được đối phương chăm sóc từ nhỏ tới lớn. Nhưng Tiết Phi Y liên tưởng tới những hình ảnh khó lường, mặt xoạch cái đỏ bừng.
Anh vuốt mặt, tắt đèn lên giường cực nhanh, “Tôi ngủ đây!” Sau đó lại hỏi một câu, “Không… ngủ cùng thật hả?”
Một lát sau, anh phát hiện tinh bàn bay tới, đáp trên gối anh như mọi khi.
Tiết Phi Y để tay lên tinh bàn, trong lòng hơi thất vọng.
Lúc lái xe về tới nhà thì trời cũng đã sáng. Lục Hào ngủ bù năm tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy đầu hơi nặng, cậu lại nhích tới nhích lui trên gối.
Cậu thấy gáy ngưa ngứa, đang định chạm vào, kết quả vừa mới di chuyển tay đã bị Huyền Qua tóm lấy.
Ý thức của Lục Hào tỉnh táo ——vừa rồi là Huyền Qua đang hôn cổ cậu. Cảm giác được đầu lưỡi của Huyền Qua liếm từ cổ đến giữa xương bả vai, hô hấp của Lục Hào run rẩy.
Đến khi Huyền Qua dừng lại, cậu mới trở mình, “Anh dậy rồi à?” Cậu dựa đầu vào vai Huyền Qua theo thói quen, tự nhiên cọ xát.
“Ừ.” Tay Huyền Qua nắn bóp phần da mịn màng ở cổ cậu, lại men theo đường xương nhô ra, vuốt ve xuống dưới từng chút một, “Em ngủ ngon không?”
Lục Hào gật đầu, dựa vào lòng Huyền Qua không muốn động đậy. Cậu ngáp hai cái rồi mới chậm rì rời giường vào toilet, quay về lại rúc vào lòng Huyền Qua, “Đổi mùi kem đánh răng hả anh?”
“Ừ, đổi thành mùi cam ngọt em thích.” Huyền Qua tức thì cúi đầu hôn Lục Hào một cái, “Vị ngon lắm.”
Xong hắn ngồi dậy, dùng bụng ngón cái sờ mặt Lục Hào hai cái, “Rồi, tôi đi nấu cơm, buổi trưa ăn cà tím lồng đèn nhồi thịt (1) nhé, được không?”
“Được ạ”
Thấy đôi mắt hạnh của Lục Hào mở hé nhìn mình, quấn chăn chỉ lộ mỗi cái đầu giống như bé mèo con, Huyền Qua liền duỗi tay vuốt tóc cậu, bấy giờ mới đứng lên chuẩn bị đi nấu cơm.
Huyền Qua mặc xong quần áo, đứng ở mép giường tiện tay châm một điếu thuốc bạc hà. Hắn vẫn chưa đi, lại cảm giác cánh tay Lục Hào vươn ra từ trong chăn, kéo vạt áo hắn.
Huyền Qua cúi đầu xuống, nhìn cánh tay thon dài trắng nõn của Lục Hào, “Muốn à?”
“Ừm.” Ngón tay Lục Hào nắm chặt hơn.
Bàn tay Huyền Qua men theo cánh tay của Lục Hào chậm rãi sờ đến đầu ngón tay, hắn hơi dùng sức, giữ tay cậu lại. Sương khói lượn lờ, Huyền Qua hơi híp mắt nhìn Lục Hào chăm chú, tay kia cởi dây lưng.
“Cạch” một tiếng, giống như có thứ gì đó bị đánh thức.
Huyền Qua rút dây lưng ra vứt sang một bên, rồi lại dập thuốc lá, trực tiếp quỳ trên giường. Một tay hắn cầm tay Lục Hào không buông, tay kia luồn thẳng vào trong chăn, lần một mạch theo đường eo săn chắc của Lục Hào tới trước ngực.
Cảm thấy tay Huyền Qua như đang châm lửa, Lục Hào bật ra giọng mũi, sau đó, cậu vươn đôi chân trần trụi ra khỏi chăn, vắt lên vai Huyền Qua.
Huyền Qua hơi nghiêng đầu, kề môi vào bắp chân mịn màng của Lục Hào, nửa hôn nửa cắn, tay men theo chân luồn vào chăn, ánh mắt hắn cực kỳ tập trung, “Ngoan, mở chân ra một chút, được không em?”
Trong phòng vẫn còn chút mùi chưa tan, Huyền Qua đứng trên sàn nhà, đưa lưng về phía Lục Hào mặc quần áo. Cơ bắp trên lưng hắn vô cùng săn chắc, rãnh lưng rõ ràng, phía trên còn có mấy vết cào của Lục Hào, quần mặc lỏng lẻo ở hông, gợi cảm muốn chết.
Như thể biết Lục Hào vẫn đang nhìn mình, Huyền Qua xoay người, vừa cài dây lưng vừa hỏi, “Đẹp không?”
Giọng Lục Hào hơi khàn, “Đẹp.” Dưới mặt cậu còn đang đè lên một chiếc áo của Huyền Qua, một lúc sau, cậu chợt nói, “Cứ như đang nằm mơ vậy.”
Huyền Qua cúi người hôn một cái lên nốt ruồi trên mí mắt trái của cậu, giọng nói dịu dàng, “Vậy thì giấc mơ này, mèo con có thể không cần tỉnh lại.”
Hắn lại đặt một nụ hôn giữa hai đầu lông mày Lục Hào, “Tôi đi nấu ăn, em ngủ thêm một lát đi.”
Ăn xong bữa trưa muộn, Lục Hào cầm bình tưới nhỏ đi ra ban công, tưới ít nước cho chậu bạc hà.
Cậu đặt bình tưới về lại chỗ cũ, đoạn nghĩ, “Hai ngày này chúng mình tới Lục gia một chuyến anh nhé.”
Huyền Qua đang gọt hoa quả, gật đầu, “Được.”
Lục Hào được đút cho miếng quýt, tựa vào đùi Huyền Qua, đưa tay ôm eo đối phương, “Em nghĩ có lẽ em đoán được quái bàn ở đâu rồi.”
o
Chú thích:
(1) Cà tím lồng đèn nhồi thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.