Người vô nhân tính sẽ không cố kỵ chuyện chính mình có thể gây ra diệt môn hay không, đệ tử khác có thể bị thương hay không, thậm chí bọn họ giết một người có thể sẽ bị người lợi hại hơn tru sát hay không. Cho nên, bọn họ sẽ không bởi vì cố kỵ Thiên Cơ sư thúc mà không động thủ, bọn họ thuần túy chỉ muốn xuất ác khí ra bên ngoài.
Có thể nói, người ma tu là người không sợ chết nhất.
Nàng cũng không muốn đưa tới mầm tai họa cho nàng cùng Ôn Đình Trạm sau này.
Nghĩ như vậy Dạ Dao Quang liền cảm thấy buồn ngủ, không bằng đứng dậy tu luyện.
Mãi cho đến khi âm thanh của Bé ngoan từ xa tới gần gián đoạn thời gian tu luyện của nàng.
“Ngươi như thế nào bây giờ đã có thể trở về?” Dạ Dao Quang đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, theo lý thuyết Bé ngoan đến đây hẳn là dùng nửa ngày thời gian, nàng ban đêm hôm trước đưa Bé ngoan đi, lại không có nghĩ đến sáng nay Bé ngoan mới trở về.
“Ku ku ku……” Bé ngoan kêu.
Dạ Dao Quang duỗi tay gỡ xuống túi gấm trên chiếc cổ nhỏ của Bé ngoan xuống, đem tin bên trong rút ra. Ôn Đình Trạm trong tin nói rõ lý do thư gửi chậm, nguyên lai là Ấu Ly đêm hôm trước vô ý trượt chân dẫn tới sinh non, chuyển dạ một ngày một đêm đứa nhỏ mới ra tới. Ấu Ly ở trong lòng Dạ Dao Quang có vị trí không kém quan trọng, Ôn Đình Trạm cũng rất quan tâm chuyện này, nghĩ sau khi có kết quả rồi hồi âm cho nàng.
Ấu Ly sinh một nam hài tử, tuy rằng sinh non, nhưng mẫu tử đều bình an, nói Dạ Dao Quang không cần lo lắng. Rồi sau đó, Ôn Đình Trạm cũng biểu thị sự vui sướng với việc đã khôi phục tu vi của Dạ Dao Quang, sau đó lại tiếp tục nói chút về sinh hoạt của hắn.
Dạ Dao Quang xoay người đến bên án thư, nghiền nát đề bút viết xuống một phong thư, nhưng không phải đưa tới Đế đô mà đưa tới Duyên Sinh Quan. Vốn dĩ người đầu tiên nàng nghĩ đến sẽ nhờ giúp đỡ là Mạch Khâm. Cùng là người trẻ tuổi giống nhau, thời điểm cần tới trợ giúp, trừ phi là chuyện phi thường khó giải quyết, nếu không người trước hết nghĩ đến chính là bằng hữu thân thiết chứ không phải là trưởng bối.
Nhưng nay đã khác xưa, nếu như lúc trước nàng cùng Ôn Đình Trạm chưa thành thân, nàng tùy tính một chút không sao, nhưng hiện tại nàng đã thành thân, lại ở thời điểm không có Ôn Đình Trạm bên cạnh, cũng không tiện đi tìm một nam tử cùng một thế hệ tới giúp đỡ. Tuy rằng lòng nàng phẳng lặng nhưng cũng không muốn tướng công nhà nàng phải bận tâm suy nghĩ. Có thể việc liên quan tới nàng hắn sẽ lý giải, nhưng là vẫn có những người khác, nàng cũng muốn bớt đi tị hiềm.
Nếu Ôn Đình Trạm bên cạnh, nàng khẳng định sẽ không chút do dự tìm Mạch Khâm thương lượng.
Chuyện này cũng là muốn rung chuông cảnh báo tới kẻ địch một chút, Trường Duyên sư huynh cùng tới với Mạch Khâm thì tốt rồi. Nàng cũng không tin người Mẫn La Tông không sợ chết, còn dám sát thượng Duyên Sinh Quan? Đặc biệt là nếu thật sự có Huyết anh kiếm, cho dù là nàng hay Mạch Khâm cầm được đều không an toàn, để Trường Duyên sư huynh đưa về Duyên Sinh Quan mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Trời hừng đông Dạ Dao Quang sau khi rửa mặt, dùng xong bữa sáng, nàng lấy ra la bàn quyết định lần này không nên đại ý, trước tiên bày ra một trận pháp ở Cô phủ, nếu người Mẫn La Tông ở gần, tuy rằng hai người kia tới chỗ này người Mẫn La Tông cũng không biết được, nhưng hai cái người sống sờ sờ biến mất, rất nhanh người Mẫn La Tông hẳn là sẽ phát hiện. Lúc này Dạ Dao Quang chỉ hy vọng bọn họ có thể tìm tới cửa trễ một chút.
Có sự lo lắng này, Dạ Dao Quang nơi nào cũng không đi, trấn thủ ở Cô phủ. Vì phòng ngừa cành mẹ đẻ cành con, Dạ Dao Quang vẫn để Cô Mông tự mình đi một chuyến tới huyện nha tìm Tần Đôn báo tin. Những ngày này bọn họ tốt nhất không có việc thì không cần đến Cô phủ để tránh bị người Mẫn La Tông người điều tra ra là bọn họ, nhưng trong lúc nhất thời không làm gì được, ngược lại đi tàn hại phu thê Tần Đôn.
Đương nhiên, Dạ Dao Quang cũng có một ý tứ khác chính là không kiên nhẫn tiếp đón Đường thị.
Trời cao vẫn thực chiếu cố Dạ Dao Quang, tới buổi tối Mộng Tầm chưa xuất quan, nhưng Trường Duyên đã cùng Bé ngoan một đạo đi tới Cô phủ.
“Trường Duyên sư huynh tới, ta có thể yên tâm rồi.” Không thể không nói, Trường Duyên đến làm Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Khó có được một lần muội mở miệng cầu thượng chúng ta, ta vừa nhận được tin tức, đã bị sư phụ đá xuống núi.” Trường Duyên dở khóc dở cười.
Hắn đến bây giờ còn nhớ rõ chính ngọ là lúc nhận được tin từ Dạ Dao Quang, nhìn phản ứng của sư phụ, hắn rất bất đắc dĩ. Hắn biết Thiên Cơ bởi vì sự tình Hoàng Điện mà Dạ Dao Quang không nghĩ tới bọn họ mà trong lòng không vui, người khác không biết đều nói sư phụ bọn họ là đệ nhất chân nhân giới Tu chân, tiên phong đạo cốt a.
Nhưng chỉ có bọn họ biết được sự phụ bọn họ tính tình bướng bỉnh giống như một hài tử, có lẽ có quá ít người có thể giao tiếp cùng nên Thiên Cơ tới tuổi này rồi nhưng rất nhiều thứ cùng sự tình đều không hiểu. Cho nên, hắn dùng phương thức trực tiếp biểu đạt suy nghĩ không vui trong lòng. Chính là khi Dạ Dao Quang tỉnh lại ở Duyên Sinh Quan, một cái liếc mắt nhìn qua nàng cũng không có, vẫn luôn lấy cớ đang bế quan. Kỳ thật, Thiên Cơ gần đây không bế quan.
Thời điểm Dạ Dao Quang truyền tin tới xin giúp đỡ, tuy rằng kỳ thật cũng không xem như xin giúp đỡ, chỉ là bởi vì sâu xa chuyện này Duyên Sinh Quan không biết còn chưa tính, đã biết liền không thể không quản. Nhưng Thiên Cơ cứ muốn nhận định đây là Dạ Dao Quang xin giúp đỡ, nháy mắt liền cao hứng. Mọi sự tình trong quan hắn có thể cho sư đệ thời gian, nhưng lần này liền trực tiếp đem hắn từ Quan Tinh Đài đẩy đi……
Trường Duyên một khắc này nhận ra, quả nhiên nữ nhi cùng nhi tử quan trọng. Trong mắt Thiên Cơ đánh giá đồ đệ bọn họ giống như nhi tử không đáng giá tiền, trừ phi là đại sự liên quan tới sống còn, nếu không sư phụ cùng lắm chỉ nhìn qua một lần. Mà Dạ Dao Quang đây là giống như nữ nhi tâm đầu ý hợp, bất luận chuyện gì liên quan tới nàng đều là chuyện kinh thiên động địa đến đáng coi trọng!
Nếu không phải sợ dọa đến Dạ Dao Quang, lo lắng Dạ Dao Quang lần sau không dễ dàng truyền tin, chỉ sợ hắn muốn đích thân đến.
“Hả……” Dạ Dao Quang không tin, Thiên Cơ sư thúc ở trong lòng nàng chính là cao không thể với, nhất cử nhất động của hắn đều hẳn là hoàn mỹ vô khuyết. Thiên Cơ sư thúc làm sao có cử chỉ bất nhã như vậy, “Sư huynh đừng gạt ta.”
“Nói muội cũng không tin, ta cũng phí miệng lưỡi.” Trường Duyên lắc đầu, lúc này sắc mặt mới ngưng trọng hỏi, “Huyết anh kiếm, muội xác định?”
“Ta hôm qua bắt được hai người Mẫn La Tông, là nói như thế, ta tin hắn bị ta nghiêm hình bức cung sẽ không nói dối.” Dạ Dao Quang gật đầu, “Bằng không, cũng sẽ không vội vàng như thế tìm sư huynh.”
“Phi, ta không tin ngươi, mà Huyết anh kiếm này đã mất tích 500 năm.” Trường Duyên ngưng một chút, “Huyết anh kiếm một khi ra đời, sẽ tạo ra một hồi sát nghiệt. Ta đã đi quanh Trường Thanh huyện một đạo, cũng không phát hiện khí ma tu, nhất thời cũng không biết bọn họ giấu ở nơi nào, nhưng nhưng thật ra có thể khẳng định người ma tu nơi này cũng không nhiều, cho nên tin tức bọn họ cũng khó tản ra.”
“Ta biết bọn họ ở đâu.” Dạ Dao Quang đột nhiên mở miệng nói, “Hôm qua ta cũng đã bức cung tra hỏi nơi bọn họ phát hiện ra Huyết anh kiếm, bất quá một mình ta không thể lấy thân mạo hiểm, nếu sư huynh tới, chúng ta đây liền đi một chuyến nhìn xem thực hư.”
“Được, chúng ta hiện tại cùng đi.” Trường Duyên gật đầu.
Dạ Dao Quang để Kim Tử ở lại Cô phủ trấn trạch để ngừa vạn nhất, sau đó cùng Trường Duyên một đạo đi rơi Thanh Sơn thôn lúc trước tìm được con rết tinh ở sau lưng núi Trường Thanh.