Mắt Dạ Dao Quang trợn trừng như sắp rơi ra ngoài.
Tu Tuyệt! Ma quân Độ Kiếp kỳ đang cạnh tranh chức vị ma chủ!
Thế nhưng lại là một tiểu oa nhi?
Tuyệt đối không có khả năng, Dạ Dao Quang nhanh chóng phủ quyết ý nghĩ này. nàng quái dị nhìn Tu Tuyệt, chẳng lẽ hắn là người lùn? Hay là bởi vì hắn tu luyện tà công cho nên có thể cải lão hoàn đồng?
Rất nhanh Ninh Anh trả lời nghi vấn trong lòng nàng: “Công pháp hắn tu luyện chính là Vạn ma tâm quyết, công lực một khi giảm xuống, tuổi cũng sẽ theo công lực mà lui, đợi tới khi tu vi hắn khôi phục hoàn toàn, tất nhiên sẽ không có bộ dáng như vậy.”
Nắm chặt tay, Dạ Dao Quang tức giận, Tu Tuyệt chính là một lão nhân hơn bốn mươi tuổi, chính là gấp đôi tuổi của nàng, thế nhưng gọi nàng là mẫu thân, thật đáng xấu hổ!
“Chính là ngươi ép bổn quân gọi ngươi mẫu thân.” Nhìn tròng mắt Dạ Dao Quang như phun hỏa nhìn hắn, Tu Tuyệt lập tức phủi sạch sẽ.
“Ninh Anh, ta đi rồi, hắn liền giao cho ngươi điều giáo!” Dạ Dao Quang lười nói qua lại với người này.
“Được, đi thôi.” Ninh Anh gật đầu.
Tu Tuyệt tò mò mối quan hệ giữa Dạ Dao Quang cùng Ninh Anh, nàng thế nhưng không kiêng dè gọi thẳng tên húy Ninh Anh mà Ninh Anh cũng không tức giận. Lúc này hắn phỏng đoán ma cốt trên người Dạ Dao Quang cũng chính là từ Ninh Anh, nếu không sẽ không có công lực thâm hậu như vậy, có thể áp được tu vi Độ Kiếp kỳ của hắn.
Dạ Dao Quang làm lơ ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu của hắn, sau khi Ninh Anh thu lại lĩnh vực, nàng lập tức ngự không thẳng hướng tới Đế đô. Tới hừng đông ngày hôm sau nàng mới trở lại phủ trạch, Ôn Đình Trạm đã đi thượng triều.
Tuyên Khai Dương còn ở phủ đệ, Dạ Dao Quang cũng không muốn kinh động tới bất kỳ ai, nàng rửa mặt tắm rửa rồi ăn chút điểm tâm, sau đó việc đầu tiên là đi thăm Ấu Ly đang ở cữ.
“Phu nhân.” Ấu Ly nhìn thấy Dạ Dao Quang rất vui mừng, liền ngồi dậy muốn xuống giường.
Dạ Dao Quang duỗi tay ngăn lại: “Cứ nằm nghỉ ngơi, trên mặt đất hàn khí nhiều, ngươi vừa mới sinh, hiện tại còn chưa đến nửa tháng đâu.”
“Phu nhân thật đã trở lại.” Ấu Ly lại nằm xuống.
“Làm sao? Nhớ ta à?” Dạ Dao Quang trêu đùa.
“Chúng ta tất nhiên đều nhớ phu nhân.” Ấu Ly nhìn Nghi Ninh, ý vị thâm trường nói, “Nhưng người nhớ phu nhân hơn cả chúng ta chính là thiếu gia cùng hầu gia.”
Dạ Dao Quang nhìn hai nha đầu này: “Nơi này có chuyện gì sao?”
“Phụt.” Nghi Ninh nhịn không được cười ra tiếng, “Phu nhân, người cũng không biết, mỗi đêm hầu gia cùng thiếu gia dùng bữa tối xong liền sẽ đi tiêu thực, ngồi trước giàn nho phu nhân yêu thích cắm rễ ở đó, một lớn một nhỏ hai tay chống cằm nâng má, nhìn ánh trăng tới xuất thần, thực sự đã trở thành cảnh tượng đặc biệt của hầu phủ chúng ta, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đều đặn mỗi ngày”
Dạ Dao Quang tưởng tượng theo lời Nghi Ninh cũng nhịn không được cười ra tiếng, hình ảnh kia quả mức chân thực, quá đáng yêu.
“A a a.” Tiểu gia hỏa đang nằm trên giường giống như cũng cảm thấy buồn cười, toe toét miệng.
“Lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp.” Dạ Dao Quang lúc này mới nhìn về phía tiểu gia hỏa, duỗi tay cuốn lại khăn bao quanh tiểu gia hỏa rồi bé lên. Đứa bé này tuy rằng sinh non, thiếu hai tháng so với hài tử bình thường, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm. Dạ Dao Quang một tay đem nhỏ ôm vào trong ngực, làm cậu nhóc dựa lên trên khuỷu tay, một tay kia nàng vận khí trên đỉnh đầu.
“A a a a.” Tiểu gia hỏa thoải mái, tiếng kêu càng réo rắt.
Dạ Dao Quang thu tay, tiểu gia hỏa kia lập tức bụm miệng một bộ muốn khóc, nàng duỗi tay điểm điểm mũi hắn mới hỏi: “Đã đặt tên chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Ấu Ly lắc đầu, “Phụ Duyên muốn nhờ hầu gia ban danh, nhưng hầu gia nói đặt tên là việc đại sự, chờ phu nhân trở về tính bát tự rồi xem ngũ hành.”
“Nói Diệp Phụ Duyên đem sinh thần bát tự còn có những tên hắn thích viết hết ra cho ta, ta sẽ lựa một cái tên tốt nhất.” Cha mẹ của đứa nhỏ đều còn ở đây, Dạ Dao Quang nhìn bát tự thì không có vấn đề, nhưng cũng không cần cướp đoạt quyền lợi của những người làm phụ mẫu, chỉ cần có bọn họ thích cùng thích hợp là được.
“Đa tạ phu nhân.” Ấu Ly cảm kích nói.
“Việc nhỏ thôi,” Dạ Dao Quang cười lắc đầu, sau đó lại đùa với tiểu gia hỏa thêm chốc lát rồi đưa theo Nghi Ninh rời đi. Người đang ở cữ cần nghỉ ngơi nhiều, nàng cũng không muốn quấy rầy.
Ra khỏi cửa phòng Ấu Ly, Dạ Dao Quang liền đi tìm Tuyên Khai Dương. Nàng lặng lẽ đi mà không báo trước cho cậu biết, Tuyên Khai Dương không có tu vi, Dạ Dao Quang cùng Nghi Ninh đều rất nhẹ nhàng, chính là sợ kinh động tới cậu. Khí Ngũ hành quanh quẩn dựng lên, từ cửa sổ Dạ Dao Quang nhìn thấy tiểu gia hỏa đang chuyên chú đọc sách bên cửa sổ.
Lặng lẽ lẻn vào trong, đứng ở bên phải Tuyên Khai Dương, lại duỗi tay chọc chọc vào vai trái của cậu, đợi cho Tuyên Khai Dương xoay người, nàng từ sau lưng hắn lại chuyển, đứng ở phía sau cậu rút ra quyển thư tịch trong tay, vừa cầm lấy thì thấy “《 Luận Ngữ 》? Con đã bắt đầu đọc 《 Luận Ngữ 》?”
“Mẫu thân!” Tuyên Khai Dương lập tức nhào vào trong lồng ngực Dạ Dao Quang, vốn dĩ cậu đã là hài tử tám tuổi, không nên dính mẫu thân như vậy, cần phải hiểu biết lễ nghĩa, nhưng là cha đã nói với cậu, lễ nghi chỉ dùng để khách khí với người ngoài, không có sai lầm là được, còn đối với phụ mẫu có thể tùy ý thân mật.
“Ai u, mấy ngày không thấy, Khai Dương nhà ta trở nên nhiệt tình thế này rồi.” Có thể thấy cậu so với thời điểm mới từ Tuyên gia trở về đã khá hơn nhiều. Khi đó thấy nàng đều là quy củ, nhìn không ra một chút sai sót, nhưng như vậy cảm thấy có chút khoảng cách, hơn nữa nàng khi chạm vào hắn, hắn cũng hơi hoảng hốt.
Đột nhiên thấy cõi lòng tràn đầy, Dạ Dao Quang trong lòng vô cùng vui sướng, vội vàng ôm lấy cậu, sau đó liền cúi đầu hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ một cái: “Nhi tử của mẫu thân, mẫu thân rất nhớ con, con xem xem mẫu thân mang gì về cho con này.”
Nói xong Dạ Dao Quang liền đem đồ đang giấu ở phía lấy ra, là hai quả cầu, một quả cầu được làm rất tỉ mỉ, mặt trên điêu khắc hoa văn tinh tế, lúc lay động còn phát ra tiếng rất dễ nghe, loại đồ vật này gọi là cầu vang* (là quả chuông chăng, rose dịch nghĩa hơi khó hiểu, sau để “quả chuông” cho mọi người dễ hình dung nhé). Một quả khác còn lại cầu dùng để đá.
Tuyên Khai Dương lập tức duỗi tay cầm quả chuông tương đối lạ lên lắc lắc, nghe tiếng từ bên trong truyền ra, sau đó lại cầm lên quả cầu đá.
“Đi thôi con trai, hai mẹ con ta đi đá cầu.” Dạ Dao Quang kéo Tuyên Khai Dương đi tới sân đá cầu trong viện phủ.
Đương thời noi theo triều Tống, mọi người rất thích đá cầu, Ôn Đình Trạm cũng không biết hầu phủ trước kia là của vị nào mà cao rộng, còn có một sân đá cầu sẵn bên trong.
Hai mẫu tử liền vui vẻ ở đây mà đá cầu suốt một buổi sáng. Ăn cơm trưa rồi nghỉ trưa, buổi chiều Dạ Dao Quang cũng không đi quấy rầy Tuyên Khai Dương, cậu giác chăm chỉ đọc sách theo thời gian Ôn Đình Trạm đã sắp xếp cho cậu.
Dạ Dao Quang dạo quanh phủ một vòng, đem những đồ vật mang về phân phối một chút, giao cho Nghi Ninh ngày mai đưa đi, nàng cũng không mang theo nhiều. Bởi vì nhân lực hữu hạn, lúc Dạ Dao Quang tự mình sắp xếp đồ mới nghĩ đến thời điểm đại hôn của nàng cùng Ôn Đình Trạm, Thương Lang Tông hình như có đưa tới hạ lễ.
Vì thế vội vàng nói Nghi Ninh lấy ra, quả nhiên là một cái giới tử!
Thật là đẹp a, thật sự không nghĩ tới giới tử có thể làm vật trang sức, treo ở bên hông, bên trong còn có tin mà Thương Quân Nguyệt gửi cho nàng, nói là nữ nhi lúc nào cũng mang theo một cái vòng cổ chút khó coi.
Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy máu cho đồ nhận chủ rồi dùng ý niệm tra xét, ước chừng không gian tới mười mét vuông.
Có thể để được rất nhiều thứ, về sau ra cửa nàng không cần lo lắng chuẩn bị nữa rồi!