Chờ đến thời điểm Kim Tử bức cổ trùng ra khỏi cơ thể Độc Vương, Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm: “Độc trong người Độc Vương có thể dùng Thái Ất thần châm của muội giải trừ toàn bộ, sau đó tỉ mỉ điều dưỡng, hắn có lẽ còn có thể sống tới mười năm sau, đợi cho đến khi tìm được thê tử của hắn, chúng ta liền giúp hắn một phen.”
“Được.” Chỉ cần Dạ Dao Quang muốn làm, Ôn Đình Trạm cơ bản không có chuyện gì là không đáp ứng.
Hơn nữa Độc Vương là ân nhân của bọn họ, không có Độc Vương, mệnh của Thái Tử Phi chắc đã dừng lại. Thái Tử Phi chết, không những còn đả kích bọn họ vì cảm tình đặc biệt, Tiêu Sĩ Duệ còn phải theo lễ nghi giữ đạo hiếu ba năm. Ba năm này, rất nhiều sự tình Tiêu Sĩ Duệ đều không thể tham dự, đối với bọn họ mà nói chính là mất tiên cơ.
Nnghĩ đến đây, Dạ Dao Quang không khỏi hỏi: “Thái Tử Phi bị độc phát, có liên lụy tới triều đình?”
Đáng lý phải truy tìm hung phạm hạ độc hại Thái Tử, nhưng lại nhớ tới trong triều đình lúc này tranh đua rất gay gắt, chỉ sợ hiện tại không ít người muốn ngáng chân Tiêu Sĩ Duệ, chẳng qua nếu Ôn Đình Trạm còn ở Đế đô một ngày liền sẽ không có người động được tới Tiêu Sĩ Duệ một phân, cho dù là Hưng Hoa Đế nắm giữ quyền sinh quyền sát.
“Đúng thế, là Đơn Cửu Từ làm.” Ôn Đình Trạm không chủ động nói chuyện này với Dạ Dao Quang nhưng cũng chưa bao giờ muốn giấu giếm này, chỉ cần Dạ Dao Quang hỏi, hắn biết gì đều sẽ nói hết.
“Chàng tính đáp lễ hắn thế nào?” Kỳ thật Dạ Dao Quang cũng đoán là Đơn Cửu Từ.
Bên trong toàn bộ triều đình, người có thể ở dưới mí mắt của Ôn Đình Trạm suýt nữa hãm hại được Tiêu Sĩ Duệ chỉ có hai người. Một là Đơn Cửu Từ, một người khác là Nguyên Dịch. Nhưng Nguyên Dịch đối với quyền lực chẳng mấy coi trọng, mục tiêu của hắn là điên đảo Nguyên triều, chặt đứt long mạch hộ quốc, giải thoát phụ thân hắn.
Loại thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi này chủ yếu từ Đơn Cửu Từ, tuy rằng Đơn Cửu Từ động tới Thái Tử Phi, nhưng Dạ Dao Quang chỉ cảm phẫn nộ vì tình cảm của nàng dành cho Thái Tử Phi nhưng lại không có quyền khiển trách. Hai bên là đối địch, liên quan đến sự hưng suy của gia tộc, liên quan đến sinh tử tồn vong, tất nhiên sẽ sử dụng thủ đoạn cùng cực. Ôn Đình Trạm đối phó Đơn Cửu Từ cũng sẽ không nhân từ nương tay, không tránh được cũng sẽ liên lụy đến người nhà Đơn gia.
Đơn Cửu Từ đối với Dạ Dao Quang chỉ là một người đối địch xa lạ. Đối phó với hắn không cần nàng phí tâm tư, tuy rằng nàng cũng chưa chắc sẽ sử dụng thủ đoạn tương tự,.
“Trữ quân chi vị có đủ hay không?” Ôn Đình Trạm ẩn ý cười nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang tức khắc trợn trắng hai tròng mắt: “Chàng……”
“Ha ha ha ha.” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm không khỏi cười vang, hắn phát hiện mỗi biểu cảm sinh động của nàng đều có thể làm hắn thoải mái không thôi, “Hắn nghĩ rằng bắt giặc phải bắt vua trước, bức Sĩ Duệ lùi lại. Bệ hạ nếu muốn nâng đỡ Sĩ Duệ, không thể không làm phe cánh của Sĩ Duệ lớn mạnh hơn. Người đứng mũi chịu sào tất nhiên là ta, ta vừa mới được phong hầu, nếu tiếp tục thăng quan, chỉ sợ thật sự sẽ thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Nhưng đây cũng là bệ hạ muốn nhìn xem, bệ hạ muốn biết ta có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ kia hay không. Chịu không nổi sóng to gió lớn thì tiếp theo chính là đám Văn Du, đến lúc đó Văn Du phải sớm ngoại phóng để tránh cục diện Đế Đô, sau đó hắn sẽ lựa chọn tiêu diệt từng bộ phận, kế này không thể nói không cao, hơn nữa hắn còn sắp xếp một kẻ chết thay, mặc dù đến đây cũng không thể lấy được một chút chứng cứ chứng minh việc này cùng bọn họ có quan hệ.”
“Từ năm sự kiện Thuận Thiên Phủ bắt đầu, muội liền biết hắn sẽ là kình địch của chàng.” Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đơn Cửu Từ, Dạ Dao Quang liền biết Ôn Đình Trạm cùng Đơn Cửu Từ không chết không ngừng.
Trên thế gian này người có thể xưng là đối thủ của Ôn Đình Trạm không nhiều lắm, nhưng Đơn Cửu Từ tuyệt đối là người đứng thứ nhất.
“Đúng là kình địch.” Ôn Đình Trạm cũng đánh giá, “Lần này nếu không phải muội đi Trường Thanh huyện, đem về xích vân linh chi, ta thật sự sẽ rơi vào khốn cục.”
Đơn Cửu Từ đã yên lặng hồi lâu, từ lần trước âm thầm cử người tới Lưu Cầu sự tình Hoà Thị Bích, sau đó hắn dường như không hỏi về thế sự, cho dù Ôn Đình Trạm vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi hắn, nhưng lại không phát hiện Đơn Cửu Từ hành động, nếu không phải độc của Thái Tử Phi đột nhiên bộc phát, hắn suýt đã quên Đơn Cửu Từ. Mặc dù Ôn Đình Trạm kịp thời bừng tỉnh, cũng vẫn chậm chân hơn Đơn Cửu Từ một bước.
“Phu thê chúng ta đồng lòng, thế gian này gió mặc gió, mưa mặc mưa.” Dạ Dao Quang cong mặt mày với Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nắm lấy tay này, dưới màn đêm tối, bọn họ chậm rãi mười ngón tay đan vào nhau, gió lạnh cũng không thể xuyên qua giữa, tâm hai người tựa như đôi tay đang nắm chặt, thân mật tương liên.
“Nếu hắn nhất định muốn bức lui Sĩ Duệ, ta đây liền để Sĩ Duệ hoàn toàn bước lên trước đài.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm vẫn thanh nhuận như cũ, “Sĩ Duệ có phải trữ quân hay không nhưng đã phong hầu cho ta chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt. Những người đang ôm một chút hy vọng xa vời cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu như thế, không bằng sớm chút để Sĩ Duệ lập trữ, danh chính ngôn thuận thừa nhận mưa rền sóng dữ muốn quật ngã chúng ta, hơn nữa cũng có thể quang minh chính đại thực hiện các quyền của trữ quân. Ta đem Đơn Cửu Từ xoay một vòng, làm bệ hạ biết được đây là nhằm vào Sĩ Duệ mà đến, hiện tại bệ hạ đang đợi một cơ hội, một cơ hội để lập Thái Tôn.”
“Nếu như Tố Vi sinh ra một nữ nhi thì sẽ như thế nào?” Dạ Dao Quang không khỏi nhíu mày, nàng chưa đi xem cái thai của Dụ Thanh Tập, đến bây giờ cũng chưa biết Dụ Thanh Tập mang thai nam là nữ.
“Bệ hạ muốn lập trữ quân, có rất nhiều lý do, không có quan hệ việc Dụ thị sinh nam hay sinh nữ.” Ôn Đình Trạm cười ý vị thâm trường, “Lần này bệ hạ đưa theo Sĩ Duệ đi hành hương quốc kỵ, chính là biểu lộ tâm tư, những triều thần đã tính toán nên làm như thế nào bắt đầu hành động, việc chúng ta chính là ngồi xem a.”
“Chàng kỳ thật cũng là muốn mượn chuyện này khảo nghiệm năng lực Sĩ Duệ phải không?” Dạ Dao Quang đột nhiên nói.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm bỗng nhiên sâu thẳm, hắn thật sâu ngóng nhìn Dạ Dao Quang: “Kỳ thật thế gian này, người biết nông sâu của ta chỉ có duy nhất Dao Dao.”
“Bởi vì chúng ta là phu thê a, hơn nữa là phu thê từ nhỏ cùng nhau lớn lên.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu dựa vào vai Ôn Đình Trạm, “Chàng là muốn ngoại phóng, mà Đơn Cửu Từ thực thông minh, hắn không muốn làm quan vì không muốn bị trói buộc, hắn muốn đi nơi nào là có thể đi nơi đó. Điểm khác biệt lớn nhất giữa chàng cùng hắn chính là hắn là công tử của quốc công, mà chàng xuất thân nhà nghèo. Hắn liền nghĩ không cần nóng vội vì nguồn gốc. Không cần xuất sĩ vẫn được nhiều người tin dùng, làm quan lớn thần phục, nghe theo chỉ huy là thực sự khó. Mà chàng cũng không thể chỉ dựa vào toàn bộ sức mình để thâu tóm mọi chuyện trong tay. Còn một cái khác nhau giữa chàng và hắn. Đơn Cửu Từ có thể lưu lại bên người Phúc An Vương từng thời khắc, nhưng chàng không thể lúc nào cũng theo Sĩ Duệ hộ giá.”
“Đúng thế, cho nên ta cũng muốn thử một lần Sĩ Duệ, hôm nay cũng không phải rời khỏi kinh chỉ vì muốn thăm thú.” Ôn Đình Trạm thản nhiên thừa nhận, “Ta làm rất nhiều người biết được ta không ở trong kinh, chính là cho bọn hắn một cơ hội tuyệt hảo. Sĩ Duệ cần phải hành hương quốc kỵ đại thành công, nếu không bệ hạ phải suy tính lý do tán thành của triều thần, của liệt tổ liệt tông.”
“Còn nói người làm chàng không yên lòng chỉ có mình muội, kỳ thật chàng mỗi lần đi cùng ta vui vẻ thực chất hành động đều có thâm ý.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng hừ nói.
“Không tốt sao?” Ôn Đình Trạm trong mắt nhiễm ý cười sủng nịnh, “Vi phu không hoang phế chính nghiệp, cũng không trì hoãn lấy lòng phu nhân.”
“Tốt cái gì mà tốt, chứng minh chàng đối với ta không phải toàn tâm toàn ý!” Dạ Dao Quang trừng mắt.