“Dừng lại!” Dạ Dao Quang lập tức gọi hai người.
Bước chân hai nam tử phía trước chưa chạm đất đều cùng rút trở về, quay đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang, liền thấy Dạ Dao Quang lấy ra ba đồng tường phù thông bảo, đưa cho Ôn Đình Trạm cùng Khắc Tùng mỗi người một đồng: “Cầm lấy đi.”
Nhìn Ôn Đình Trạm nắm chặt đồng tiền trong tay, Khắc Tùng cũng học cầm theo, chờ sau khi Ôn Đình Trạm cất bước, Khắc Tùng cũng cẩn thận đi theo phía sau. Dạ Dao Quang nhìn chăm chú phía trần động trên cao, nơi đám dây leo* rơi xuống. Chúng xoắn vòng quanh, cũng bởi vì màu sắc, nhìn rất giống những thớ thịt, làm bọn họ tức khắc cảm thấy như đang đi trong bọng một con quái vật to lớn.
*“mạn đằng” là tiếng Hán, cũng có thể hiểu là “cây dây leo”, tuỳ lúc sẽ đảo qua lại hai tiếng nhé!
Chỉ là chúng khiến người ta cảm thấy sự không thoải mái khó nói, ngay cả Dạ Dao Quang cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thời điểm bọn họ đi được nửa đoạn đường, âm thanh rào rạo kia lại lần nữa vang lên, là đoàn quân dế chũi đuổi theo, Dạ Dao Quang nghiêm mặt nói: “Đẩy nhanh tốc độ.”
Lần gia tốc này, rất dễ dàng thấy vấn đề, đặc biệt là đám dây leo tựa hồ động càng nhiều hơn, giống như những con rắn uốn éo, phát ra những tiếng cọ xát rất nhỏ. Thời điểm rõ ràng Ôn Đình Trạm đã đi qua, đằng trước không có chút dây leo rủ nào, vậy mà Khắc Tùng đi sát ngày đằng sau, một dây leo đột nhiên rũ xuống, làm hắn sợ hãi nhảy dựng. Cũng may thân thủ hắn cũng tính là nhanh nhẹn, một cái xoay người liền nhảy qua, nhưng trong nháy mắt chân hắn rơi xuống đất, một dây leo vô thanh vô tức trườn theo mặt đất duỗi lại, Khắc Tùng một chân không kịp tránh dẫm thẳng xuống.
“Răng rắc!” Âm thanh thanh thuý vang lên, bước chân ba người cùng lúc dừng lại, nháy mắt toàn bộ đám dây leo đều động!
Chúng bỗng nhiên tản ra, giống như từ những phương hướng khác nhau bay vụt đến, không khác một đoá hoa nở rộ quái dị. Cánh hoa giãn ra muốn bao vây họ vào bên trong. Ba người đồng thời lấy ra binh khí, Ôn Đình Trạm là kiếm sao, Khắc Tùng loan đao, Dạ Dao Quang là Thiên Lân.
Trong nháy mắt, bóng người tung bay, đao quang kiếm ảnh loé sáng.
Tuy cả ba công phu đều không tầm thường, nhưng đám dây leo lại vô cùng nhiều, căn bản chém bao nhiêu cũng không hết. Trên đầu, dưới chân, trái phải, trước sau, ngươi tiến ta lui, nhìn như một đống hỗn độn nhưng trên thực tế lại rất có trật tự phi tới, chỉ sợ một người có ba đầu sáu tay cũng không đối phó xuể. Rất nhanh Khắc Tùng xoay người chặt đứt đám dây duỗi tới phía trước, tránh thoát một đám dưới chân, một cái thả người nhảy cao, đám dây phía trên nháy mắt liền phóng xuống bao lấy mắt cá chân hắn.
Khắc Tùng bỗng nhiên cảm giác được mắt cá chân căng chặt, không còn kịp tránh thoát, hắn bị một cỗ lực lượng cực đại hướng kéo lên trên, cả người bị nhấc lên khỏi mặt đất. Khắc Tùng vẫn như cũ phản ứng nhanh nhạy, chặt đứt đám dây kéo tới từ bốn phía, nhưng rốt cuộc cũng bị hạn chế hành động, đương lúc hắn muốn vặn người chặt đứt đám dây leo phía trên, mắt cá chân hắn lại không nghe sai sử, toàn bộ thân mình bởi vậy cứng lại, hai tay đều bị quấn quanh, một lúc đã bị kéo lên cao.
“Đồng tiền!” Dạ Dao Quang trở tay lấy ra một tấm phù triện, khí Ngũ hành đảo quanh một vòng, tấm phù triện kia liền bốc cháy, đem phù triện bay vòng quanh thân mình rồi nhanh chóng tiến tới gần đám dây leo doạ lui. Nhìn Khắc Tùng bị kéo lên, lập tức gào to một tiếng.
Nàng giơ tay lên, ánh sáng sắc vàng bắn ra, hướng tới phía cánh tay trái Khắc Tùng mà tới. Cơ hồ trong cùng thời gian, Ôn Đình Trạm khom người khoanh tay phía sau, kiếm sáo bay lượn tạo ra kiếm hoa chói mắt. Tay hắn bắn ra, kiếm phi thẳng lên trên, đem một lượng dây leo chặt đứt, phía dưới mặt đất toàn là dây leo. Ôn Đình Trạm tiếp tục nhảy lên, đầu ngón tay nhẹ làm động tác búng ra, một bó ánh sáng chỉ chậm hơn Dạ Dao Quang một bước, hướng tới cánh tay phải của Khắc Tùng đánh tới.
Cánh tay trái Khắc Tùng vừa được Dạ Dao Quang giải phóng, đồng tiền đang nắm trong tay sớm đã tính toán chuẩn vị trí, hướng tới phía trên một ném, đồng thời, cánh tay phải cùng mắt cá chân cũng được giải thoát, thân mình hắn cứ như vậy rơi xuống dưới. Dạ Dao Quang xoay tròn phần hông, Thần Ti trường lăng cuốn quanh eo bay ra. Thủ quyết vừa động, khí Ngũ hành sắc bén như lưỡi dao đem dây leo bốn phía chặt đứt, rồi sau đó hướng t ới khắc tùng, kịp thời đỡ lấy hắn bằng Thần Ti trường lăng, kéo hắn hướng tới Ôn Đình Trạm bay vọt đi.
Một tay nàng bắt lấy bả vai Ôn Đình Trạm, cả người bao phủ khí Ngũ hành, thẳng tắp một đường xông ra. Bởi vì nàng đã cảm giác đám dế chũi sắp đuổi tới nơi, khí Ngũ hành phảng phất thành cương khí, cùng lúc bao bọc Ôn Đình Trạm và Khắc Tùng, một đường quét nát đám dây, rốt cuộc bình an xuyên qua sơn động này.
Quay đầu lại liền nhìn thấy đám dế chũi dũng mãnh tiến vào, nháy mắt bị mạn đằng bao lấy, sau đó một màn quỷ dị xảy ra. Đám dế chũi không ngừng bò hướng lên trên, không ngừng xuất hiện thêm dây leo từ không trung duỗi ra. Chúng một tầng rồi một tầng, không tới bao lâu hình thành một quả cầu cực lớn.
Dạ Dao Quang kinh hãi nhìn tới bên trong, liền nhìn thấy đám dế dùng răng sắc nhọn mà gặm răng rắc mạn đằng, mà đám mạn đằng cũng vươn ra một loại xúc tu trong suốt mềm mại màu trắng hút lấy máu dế chũi. Nhìn đám xúc tua mềm kia rút máu nhanh như ống tiêm, ngày càng phình lớn, da đầu Khắc Tùng tức khắc tê rần.
“May mắn, may mắn……” Giờ khắc này, Khắc Tùng cảm thấy vạn phần may mắn, cũng may Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm kịp thời cứu hắn ra, lúc này hắn đã minh bạch vì sao đám thi cốt vương vãi lại trắng tới mức như vậy.
“Những thứ bên trong thành cổ này rất quỷ dị, mọi người cần vô cùng để ý.” Nơi đây đã được các thân sĩ Nguyên quốc sư trải nghiệm qua trước một lần, bọn họ cũng đã gặp gỡ nhiều nguy hiểm, Dạ Dao Quang không thể tưởng tượng sâu bên trong còn có bao nhiêu thứ đáng sợ nữa.
Nhưng ở phía kia đám dế chũi cùng dây leo đã thành một quả cầu lớn, đem phá hỏng toàn bộ con đường, bọn họ nếu vẫn bước vào, chỉ sợ sẽ bị giáp công, vả lại liền tính theo đường cũ đi ra, chỉ sợ đường về đã không như trước.
Ba người đều không hề do dự, dọc theo con đường phía trước đen như mực chậm rãi mà đi. Cả một đường này đều rất an tĩnh. Đi qua một đoạn gấp khúc, bọn họ nhìn đến thế nhưng lại là con đường cụt, phía trước có một bức tường chắn ngang.
Dạ Dao Quang nhìn qua Ôn Đình Trạm, phía trước họ không có bất kỳ lối rẽ nào khác, có khả năng đã đi nhầm đường. Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành xem xét phía trước, phát hiện không có dấu hiệu khác thường mới cất bước tiến lên. Đi đến góc tường chắn, nhìn bức tường một mặt bề rộng ước chừng 3 mét, cao 5 mét, nàng duỗi tay gõ gõ, phát hiện phía sau không rỗng.
“Nơi này nhất định có đường.” Ôn Đình Trạm trầm tư nhìn trên dưới trái phải năm mặt phía trước.
Dạ Dao Quang nhìn về phía Khắc Tùng, Khắc Tùng buông tay, Dạ Dao Quang cũng nhún vai.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhanh chóng đảo qua từng tấc, rồi sau đó hắn đưa tay chạm lên vách tường, rồi lại đi vòng một lúc, hắn quay đầu lại nhìn về phía ngã rẽ, nhìn chân tường bên trái, tựa hồ có chút khác biệt với mặt tường đối lập, cuối cùng chỉ vào nơi giao nhau của vách tường bên trái cùng tường chắn trường mặt: “Nơi này chính là cửa.”