Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1420: Nam tử thần bí




“Đừng nhúc nhích, nếu không ta làm nàng chết không toàn thây.” Dạ Dao Quang ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắc ảnh trúng một kích từ pháp khí của Minh Hi bắn bay ra ngoài.
Hắc ảnh hơi ngước đầu, nhìn đôi tay bị chặt đứt, sắc lửa u lam trên người hắn chợp động, một đôi tay khác lại duỗi từ thân ra, vẫn như cũ giấu bên trong tay áo to rộng. Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn thật sâu vào Dạ Dao Quang, nhưng hắn không hề động, có lẽ đã biết Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm bất đồng. Ôn Đình Trạm là phàm nhân, hắn muốn đánh lén thực dễ dàng, nhưng Dạ Dao Quang tu vi không thấp, hơn nữa trong tay còn có pháp khí khắc chế được hắn*. (qua chương này dịch “hắn” thay vì “nó” nha, vì cơ bản đã biết giới tính rồi:D).
Tuy rằng thấy thân ảnh màu đen kia dường như không động, nhưng Dạ Dao Quang vẫn như cũ có thể cảm giác một lưỡng đạo mãnh liệt theo tầm mắt dọc theo cánh tay nàng, dừng ở pháp khí nàng đang cầm chỉ hướng thiếu nữ trong quan.
Không cảm giác được ác ý, cũng không cảm giác được có gì không thoải mái, Dạ Dao Quang hít sâu một hơi: “Chúng ta đều không phải ham muốn bất kỳ tài bảo gì ở nơi này, ngược lại là ta muốn đem Thiên châu chín mắt nàng ta đánh rơi đưa về. Ngươi có nghe hiểu ta nói không? Nếu ngươi hiểu, có thể gật đầu.”
Không khí trở nên yên tĩnh dị thường, ba người Dạ Dao Quang có chút khẩn trương, lo lắng thứ này không biết đến cùng là thứ gì, hoàn toàn không có cách nào giao lưu, cũng không biết qua bao lâu, tâm Dạ Dao Quang như từng chút chìm vào đáy cốc, hắc ảnh kia mới có chút ngập ngừng gật đầu.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Dạ Dao Quang nâng một bàn tay hướng Khắc Tùng, một bên nói: “Năm kia một người quen biết của chúng ta vô ý xâm nhập nơi đây, hắn đã mang đi Thiên châu chín mắt, nhưng không rõ vì sao lại bị rơi vào trong đầu, chúng ta vô pháp lấy ra, bởi vậy mới tới đây tìm chủ nhân của Thiên châu.”
Khắc Tùng hiểu ý đưa đai lưng ngọc lam cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang ném tới hướng hắc ảnh.
“Chính là người này, ngươi hẳn là có thể từ hơi thở trên thứ này phán đoán thật giả.”
Hắc ảnh thẳng tắp nâng lên một bàn tay, đai lưng chậm rãi bay tới trước mặt, hắn nhìn thoáng qua, tay áo vung lên, đồ vật kia lại bay trở về, hắn gật gật đầu.
Dạ Dao Quang bắt lại một lần nữa trả cho Khắc Tùng: “Nếu ngươi đã nhận ra, ta nghĩ hắn nhất định là ngươi đưa ra đúng không?”
Đạo bóng đen hẳn là người thủ hộ nơi này, Dạ Dao Quang tin tưởng không ai có thể dễ dàng chạy thoát ra từ trong tay hắn. Năm đó, người Nguyên quốc sư nhiều như vậy tiến vào, đều không có một người nào còn sống đi ra ngoài. Mông Cổ khả hãn là một phàm nhân, nếu hắn không cho phép, sao có thể rời khỏi?
Vấn đề như vậy, hắn vì sao lại thả đại hãn Mông Cổ, lại vì cái gì để đại hãn mang đi Thiên châu chín mắt. Suy nghĩ kỹ càng một chút, vì sao đại hãn Mông Cổ lại vô cớ biến mất ở trên thảo nguyên Mạn Bắc rồi vơi tới địa phương xa xôi ở Tây Vực này?
“Mông Cổ Khả Hãn là ngươi bắt đến đây, Thiên châu chín mắt cũng là ngươi cấy vào thân thể hắn. Ngươi cố ý đem hắn đưa tới biên cảnh Tây Vực là bởi vì ngươi phải dùng hắn để dẫn dụ một người tới, ngươi đang chờ người.” Vẫn luôn không mở miệng, Ôn Đình Trạm bên cạnh đột nhiên trầm tư lên tiếng.
Dạ Dao Quang, thậm chí cả Ôn Đình Trạm cũng có thể cảm giác tầm mắt thâm trầm của hắc ảnh dừng ở trên người Ôn Đình Trạm. Xem ra, Ôn Đình Trạm đã nói trúng rồi, bất quá như thế cỏ thể giải thích, vì sao đại hãn Mông Cổ vô ý mất tích, lại vì sao bình yên vô sự đi ra, mà đạo bóng đen này lại vì cái gì để làm mọi sự tình thành một bóng đen lớn như vậy.
Dần dần Dạ Dao Quang cảm giác được ánh mắt của hắc ảnh nhìn Ôn Đình Trạm càng ngày càng không tốt, nàng theo bản năng chắn trước mặt Ôn Đình Trạm: “Chúng ta không phải người ngươi muốn tìm, chúng ta chỉ vì thiên hạ thương sinh….”
Dạ Dao Quang vừa nói tới đây, hắc ảnh bỗng nhiên rút ánh mắt khỏi người Ôn Đình Trạm, lẳng lặng nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, ánh mắt kia trầm tĩnh mang theo sự nghiền ngẫm, nhưng Dạ Dao Quang lại cảm giác được dưới sự bình tĩnh này là sóng gió mãnh liệt. Đầu óc nàng ngơ ngẩn, thứ này rốt cuộc vì sao lại động kinh rồi, trong chốc lát như vậy nhìn nàng, rồi lại nhìn Ôn Đình Trạm.
Nhưng, điều làm Dạ Dao Quang không nghĩ tới là, áo choàng màu đen kia đột nhiên thẩm thấu ra tầng tầng điểm ánh sáng u lam, dưới sự đề phòng của Dạ Dao Quang, từng tinh điểm ánh sáng kia hội tụ tạo thành một người có sắc lam quang. Đầu tóc phía trước của hắn rất ngắn, nhìn soái khí ngời ngời, trên trán có mảnh vải buộc ngang không quá lớn, vừa lúc có thể che đậy mái tóc lườm xườm, phía sau lại một túm tóc dài rũ xuống ngực, một đôi mắt xanh thẳm tựa như biển sâu vô tận, lộ ra ánh sáng ngọc bích lấp lánh. Gương mặt hắn trắng nõn, đẹp tới mức quá khác thường.
Từng điểm ảnh vẫn còn tiếp tục hội tụ, từ vòng eo hắn tới đôi chân dài cuối cùng là hai chân. Đồ hắn mặc có điểm giống kỵ sĩ ở các nước phương t ây cổ xưa, thân thân trắng như tuyết trừ đai lưng màu nâu, giầy bó vào chân. Hắn liền như vậy bước đi hướng tới đám người Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang cả người cảnh giác lên tới tối cao, nhưng nàng lại không lui về phía sau, bởi vì nàng biết hiện tại duy nhất chỉ có thể nói chuyện chính là vì mỹ nhân đang an tường trong quan tài này. Nhìn đối phương càng ngày càng gần, Dạ Dao Quang không khỏi lên tiếng: “Ngươi đừng tới đây, nếu không ta sẽ động thủ!”
Nói xong, Dạ Dao Quang đem pháp khí tiến gần hơn tới nữ tử trong quan, nhưng người mang ánh sáng màu u lam kia, mỹ nam quỷ dị vẫn sâu kín nhìn Dạ Dao Quang, khoé môi hắn phảng phất còn nhẹ nhàng cong lên, trong mắt là một loại suy nghĩ đáng sợ, hắn chắc chắn Dạ Dao Quang sẽ không động thủ, vì thế vẫn như cũ thờ ơ thong dong đi tới, thẳng đến khi cách Dạ Dao Quang cùng quan tài vài bước chân.
“Công chúa, vĩnh viễn là người nhân thiện nhất trên nhân thế.” Mỹ nam quỷ dị rốt cuộc đã mở miệng, giọng nói của hắn thực trong sáng dễ nghe.
Dạ Dao Quang ngẩn ra, mắt lập tức trợn tròn, liền thấy người nọ ra tay nhanh như chớp, hắn dẫn động ánh sáng màu u lam ở đầu ngón tay giống như ma thuật, hướng tới trước mặt Dạ Dao Quang xẹt qua. Đáng tiếc, Ôn Đình Trạm cực độ cảnh giác tới hắn, ở thời điểm hắn mở miệng nói chuyện, Ôn Đình Trạm liền bắt lấy tay Dạ Dao Quang, một phen muốn đem Dạ Dao Quang kéo ra. Nhưng Dạ Dao Quang phản ứng cũng không chậm, nàng không muốn Ôn Đình Trạm thay nàng chịu khổ. Thời điểm cảm giác được Ôn Đình Trạm kéo nàng, nàng chế trụ tay Ôn Đình Trạm, khí Ngũ hành theo bản năng chuyển động. Ôn Đình Trạm nháy mắt kéo nàng bị trật, mà chính mình cũng động thân lên, hai người cơ hồ cùng một lúc cảm giác có một lực lượng vô danh trói buộc bọn họ.
“Hầu gia, phu nhân!” Khắc Tùng đang muốn xông lên trước, liền thấy đầu ngón tay mỹ nam từ từ từ chuyển, xuất ra một cỗ ánh sáng y lam, giống như một sợi dây thừng trong suốt nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, đánh mạnh làm Khắc Tùng bay ra, cuối cùng bó chặt phía trên vách tường. Khắc Tùng cả người giẫy giụa không ra, đối với mỹ nam thần bí cao giọng quát lớn, “Buông ra, không cần giả thần giả quỷ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.