Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1425: Thề ước




“Được, chỉ cần công chúa tin ta, ta liền chứng minh cho người xem.” Hoà Dã gật đầu đồng ý.
“Ngươi phải nói trước, ngươi sẽ dùng biện pháp gì chứng minh?” Dạ Dao Quang sao có thể tin một người lạ, hắn không phải tâm thần chắc cũng người hai nhân cách.
“Dùng thần hồn của người rót vào thân thể công chúa, chỉ có thần hồn chuyển thế mới có thể đủ dán sát.” Hoà Dã tràn đầy mong chờ nhìn Dạ Dao Quang, hận không thể ngay sau đó đem thần hôn Dạ Dao Quang để vào bên trong Thiện Thiện công chúa, sau đó công chúa hắn khuynh mộ đã lâu có thể sống lại.
“Nếu ta không phải Thiện Thiện công chúa, chẳng phải là đem thân hồn của bản thân giao vào tay ngươi?” Dạ Dao Quang cười lạnh, đến lúc đó chết cũng không biết chết thế nào.
“Người không có lựa chọn.” Hoà Dã vung t ay lên, một mảnh tinh quang sắc u lam dao động tạo ra ảo cảnh.
Ôn Đình Trạm không biết vì sao ngã xuống bên cạnh quan tài, sắc mặt hắn cực kỳ thống khổ, cả người mồ hôi lạnh như mưa tuôn, tựa hồ đang cực lực phản kháng.
Dạ Dao Quang lập tức giơ tay đánh một chưởng không lưu tình lên vai Hoà Dã. Hoà Dã thế nhưng hoàn toàn không có phản ứng, cũng không trốn tránh, đứng yên nhận một đòn của Dạ Dao Quang nhưng vẫn như cũ mỉm cười ấm áp nhìn nàng.
Dạ Dao Quang càng thêm tức giận, Thiên Lân trong tay nàng bay ra, nắm chuôi đao, trở tay liền kề ngang cổ Hoà Dã: “Ngươi đã làm gì chàng, mau thả chàng ra!”
“Người sẽ không giết ta.” Hoà Dã chính là tự tin như vậy nhìn Dạ Dao Quang, “Người giết ta, chẳng khác nào giết hắn.”
Chuôi đao của Dạ Dao Quang đã tới gần mấy tấc, cổ của Hoà Dã cũng đã bị âm khí từ Thiên Lân kẻ ra một vệt máu: “Nếu ở giữa lựa chọn trơ mắt nhìn chàng bị ngươi tra tấn mà chết, ta tình nguyện cho chàng một sự thống khoái, để chàng có thể ra đi.”
Hòa Dã sắc mặt lạnh lùng.
“Cho dù lấy sinh mệnh vì đại giới, chàng cũng không muốn ta bị quản chế.” Dạ Dao Quang ngữ khí cương quyết, “Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, không chấp nhận bất cứ uy hiếp của kẻ nào.”
Thân thể Hoà Dã lập tức dựng lên cỗ lực lượng sắc u lam như bão táp.
Nhưng hắn còn chưa động, Dạ Dao Quang lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi muốn bắt ta quả thực rất dễ dàng. Nhưng ngươi nếu muốn ngăn ta chết, vậy phải xem ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc. Không cần nói với ta, chàng còn sống, ta sẽ luyến tiếc không muốn chết. Chàng là phu quân của ta, ta tin tưởng thà rằng lựa chọn quyết đoán chết đi, chàng cũng không muốn ta tồn tại mà chịu khuất nhục!”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền thu Thiên Lân, lui về phía sau vài bước, kéo một khoảng cách với Hoà Dã, ngạo nghễ nhìn hắn.
“Ha ha ha…” Hoà Dã cười ra tiếng, đôi mắt sâu thẳm của hắn tản ra lãnh quang vỡ vụn, “Người dựa vào cái gì?”
Dạ Dao Quang ngẩn ra.
Hoà Dã tiến lên một bước: “Người một bên phủ nhận người là công chúa của ta, một bên lại lợi dụng ta e sợ người là công chúa, không dám hạ sát thủ với người mới có thể không sợ hãi mà uy hiếp ta.”
Đối với chuyện này, Dạ Dao Quang mảy may không áy náy: “Phu quân ta từng chỉ cho ta rằng, biện pháp nào có thể đối phó với địch nhân thì đều là biện pháp tốt. Ta không tin ngươi hoàn toàn tin tưởng ta, ngươi tự mình đưa nhược điểm cho ta mà ta lại nói không cần, chẳng phải tự biến mình thành kẻ ngốc?”
“Không sai, là tự tay ta đưa cho người.” Hoà Dã gật đầu, “Chúng ta hiện tại chứng thực một chút, xem thân thể công chúa có thể duy trì ngươi bao lâu.”
“Ta đã nói rồi, sĩ có thể giết, không thể làm nhục. Ta không muốn, ngươi có bản lãnh thì đi mà tróc thần hồn ta ra.” Dạ Dao Quang cười lạnh.
“Vậy người muốn giằng co với ta như thế này mãi sao?” Hoà Dã hỏi lại, “Hoặc là ngươi tự sát, kết thúc sự thống khổ khi hai ngươi bị ta áp chế?”
Dạ Dao Quang bị Hoà Dã phản quân, nếu nói về điều kiện, tất nhiên cả hai cùng phải vừa lòng mới có thể thành giao, mỗi người đều có lợi thế riêng, cũng không cần lo lắng không đủ tự tin: “Ta có thể cùng ngươi chứng thực một lần. Nhưng ta muốn ngươi thề, nếu không phải công chúa chuyển thế, ngươi không thể làm thương tổn ai trong ba người chúng ta, cần phải đưua chúng ta ra ngoài. Nếu ngươi đổi ý, người ngươi trân trọng sẽ vĩnh viễn mất đi, không cách nào tìm lại.”
Ánh mắt Hoà Dã lẳng lặng nhìn Dạ Dao Quang, đáy mắt lộ ra tia đau xót. Lời thề đối với người tu luyện so với người bình tường tới nhanh và tấn mãnh hơn nhiều. Hắn một khi thề, đó chính là lấy trời cao làm chứng, là sẽ hạ xuống thuật ấn, liền không còn đường để xoay chuyển.
“Không cần lấy ánh mắt xuyên thấy như vậy qua ta nhìn người khác.” Dạ Dao Quang một chút cũng không cho phép, “Từ khi ta tới thế gian này thì chưa có cái gì gọi là lời thề độc ác nhất, chỉ có người không tuân thủ lời thề. Nếu không làm được thì không cần thề, nếu thề lại lật lọng, vậy chịu sự trừng phạt chẳng phải lẽ đương nhiên sao? Vì sao ngươi cảm thấy có khả năng vi phạm lời thề, lại cho rằng là uỷ khuất và bi thương?”
Lời nói sắc bén của Dạ Dao Quang làm ánh mắt Hoà Dã hơi đổi, hắn nghiêm túc nhìn Dạ Dao Quang một hồi lâu: “Giờ khắc này, ta thật ra có hơi chút hoài nghi phán đoán của mình.”
“Ngươi xem đi, ngay cả ngươi cũng hoài nghi ta, ta chẳng lẽ không nên cho chính mình một bảo đảm sao?” Dạ Dao Quang buông tay, “Nếu ta không phải, lại phải lăn lộn qua một hồi tử lộ, ta vì sao phải vì ngươi mà chấp nhận rủi ro chứ, không bằng liều chết một trận, chết cũng không luyến tiếc. Ít nhất ta đã dốc hết toàn lực, kỹ không bằng người thì chỉ có thể nhận mệnh thôi. Nhưng nếu ta giao thần hồn của mình vào trong tay ngươi, kết quả phát hiện ta không phải Thiện Thiện công chúa, vậy chẳng phải chết oan uổng không có xíu giá trị gì hết sao?”
“Được, nếu đây là điều kiện của người, ta theo ý người.”
Lời Hòa Dã vừa dứt, hai tay hắn nâng lên, ngón tay thon dài phiếm động, kết ra một dải ánh sáng xanh mỹ lệ nơi đầu tay, như một mặt gương dựng lên giữa hắn cùng Dạ Dao Quang. Hắn cắt nhẹ ngón tay, máu tươi ở đầu ngón tay chảy ra, huyết sắc dọc theo băng tuyền màu xanh kia làm toàn bộ nhuộm màu đỏ.
“Ta, Hòa Dã, tại đây thề. Nếu ngươi…….”
“Dạ Dao Quang.”
“Ta, Hòa Dã, tại đây thề. Nếu Dạ Dao Quang không phải người ta tìm kiếm, ta tự nhiên sẽ đưa ba người bọn họ bình an lên mặt đất, nếu có vi phạm lời thề.” Hòa Dã dừng một chút, tay ấn chuyển động rồi nói tiếp, “Thứ ta quan tâm nhất sẽ vĩnh viễn mất đi, thứ ta mong muốn nhất sẽ không bao giờ có được.”
Lời thề Hòa Dã dừng lại, ánh sáng ở đầu ngón tay tức khắc phóng lớn. Dạ Dao Quang nhìn đồ án xoay tròn, tựa hồ có một lực lượng đang chờ đợi nàng mở ra.
“Đây là lời thề ước thần thánh nhất của Vu sư chúng ta. Ta đã thề với ngươi, chỉ cần máu của ngươi ấn lên phía trên đồ án, ngươi chính là tiếp nhận lời thề này.” Hòa Dã nói với Dạ Dao Quang.
Tuy rằng Dạ Dao Quang không hiểu lắm vu thuật cùng cấm chú thuật, nhưng Dạ Dao Quang lại có thẻ cảm giác được đây là một lời thề, nàng không có nhiều thời gian suy xét, cũng cắt qua đầu ngón tay, ấn cho giọt máu chảy ra, ở giữa không trung hoà cùng giọt máu của Hoà Dã. Ấn đồ kia nháy mắt thu liễm, ngưng tụ trở thành hai quang điểm, phân tách đồng thời bay vào giữa mi tâm Hoà Dã cùng Dạ Dao Quang. Linh hồn của Dạ Dao Quang tức khắc có cảm ứng.
“Người hiện tại có thể theo ta đi chứng thực chưa?” Hoà Dã muốn bắt lấy tay Dạ Dao Quang lại bị Dạ Dao Quang đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.