Hai người đồng thời liếc nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là Đơn Ngưng Oản lớn tuổi hơn thấp giọng nói: “Tiểu thúc mất tích, cha ta cũng không biết vì sao phát điên, một chút cũng không bận tâm trước khi tiểu thúc ra ngoài đã phân phó, một hai phải đem ta tới Phúc An Vương làm trắc phi, ta chỉ có thể trộm bỏ trốn ra ngoài.”
“Khoan đã.” Dạ Dao Quang nghe có chút không thích hợp, “Ngươi nói ngươi trộm ra ngoài mà không truyền tin cho ta là sợ tiểu thúc ngươi phát hiện, lúc này lại nói tiểu thúc ngươi mất tích, chẳng lẽ không tự mâu thuẫn sao?”
Đơn Ngưng Oản có chút do dự, cuối cùng mới mở miệng nói: “Tiểu thúc không ở đó, nhưng những tin truyền cho tiểu thúc Phúc An Vương đều nắm được.”
“Ngươi nói hắn, không phải tiểu thúc ngươi, mà là Phúc An Vương a.” Dạ Dao Quang lúc này mới bừng tỉnh, thấy Đơn Ngưng Oản gật gật đầu, nàng hiểu rõ sau đó nhìn về phía Lôi Đình Đình,”Còn ngươi thì có nguyên do gì?”
Lôi Đình Đình tại thời điểm Ôn Đình Trạm ngoại phóng quyết định lưu lại Minh Duệ hầu phủ ở Đế Đô, nàng thực thành khẩn đối với Dạ Dao Quang nói lời người đời thực đáng sợ, trước đây nàng ngu si người ta cũng không nói, nhưng nàng hiện tại đã là một cô nương bình thường, đi theo Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ăn nhờ ở đậu khó tránh sẽ có nhàn ngôn toái ngữ. Nàng thật ra không sao cả, nàng cũng không hy vọng Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang hảo tâm chiếu cố nàng cả đời rồi nhận lấy lời đồn đãi vớ vẩn. Hơn nữa, nàng cũng không giúp được gì cho Dạ Dao Quang, lưu lại Đế Đô cũng chỉ có thể trông coi phủ, mà lần này nguyên một năm trời.
“Ta…..” Lôi Đình Đình ấp a ấp úng, hơi có chút không muốn mở miệng.
Đơn Ngưng Oản nhịn không được, cuối cùng nói thay cho Lôi Đình Đình: “Đình tỷ nhi ở Đế Đô, vốn dĩ cùng Quan Chiêu cởi bỏ khúc mắc, kết quả Đình tỷ nhi tới học viện đưa xiêm y cho Quan Chiêu, bị đám cẩu bằng hữu giang hồ của Quan Chiêu nói mấy lời không đứng đắn, Quan Chiêu biết được, muốn liều mạng với bọn họ, bị Đình tỷ nhi ngăn lại. Đình tỷ nhi cảm thấy nàng nếu lưu lại Đế Đô, chuyện này khó tránh khỏi sẽ phát sinh lần nữa, vì thế liền nghĩ đến tìm Hầu gia cùng phu nhân, vì nói chuyện với ta, cho nên mới….”
“Mới cùng nhau trộm rời đi đúng không?” Dạ Dao Quang khóe môi cong xuống.
“Phu nhân muốn trách thì trách ta đi.” Đơn Ngưng Oản thái độ cúi đầu nhận sai.
“Thật không biết trời cao đất dày, lần này nếu không phải Tiết Đại sớm kịp thời phát hiện hai ngươi rời đi rồi đuổi theo, các ngươi không chừng giờ này đã bị người ta lừa bán tới nơi dơ bẩn! Dạ Dao Quang càng nghĩ lại càng bực.
Tuy Tiết Đại đuổi tới kịp thời, cũng là khó khăn lắm mới cứu được hai người, túi tiền cũng ném mất, lại là nơi hoang tàn vắng vẻ, trong lúc nhất thời cũng không liên hệ được Vệ Kinh, ba người cuốc bộ không ít đường núi, chịu khổ cực, thiếu chút nữa chết ở nơi núi hoang. Nếu không có Tiết Đại nhờ Nghi Phương truyền tin cho Vệ Kinh trước lúc đi, Vệ Kinh tức tốc phái người đi tìm, thực hậu quả khó tưởng tượng!
Nhìn hai cô nương cúi đầu không nói lời nào, áy náy vần vò khăn tay, Dạ Dao Quang cũng không đành lòng trách móc nặng nề, dù sao cũng là các cô nương chưa bước qua cửa thế gia, chưa có nhiều kỹ năng sinh tồn, nào đâu biết nhân tâm hiểm ác như vậy, tuỳ tiện nói vài câu rồi cho bọn họ đi nghỉ ngơi.
Tới buổi tối Ôn Đình Trạm trở về, Dạ Dao Quang mới đưa chuyện này nói cho Ôn Đình Trạm, cuối cùng hỏi: “Đơn Cửu Từ mất tích, chàng có biết không?”
“Sau khi từ Mông Cổ trở về ta cũng nhận được tin.” Ôn Đình Trạm gật đầu, hơi có chút ẩn ý nhìn Dạ Dao Quang, “Thế nào? Dao Dao, nàng quan tâm hắn?”
Dạ Dao Quang trợn trắng mắt: “Muội đương nhiên quan tâm, muội quan tâm hắn có phải đang dở chuyện xấu hay không.”
Khoé mắt hay đuôi lông mày Ôn Đình Trạm đều nhiễm ý cười: “Lần này nàng nghĩ oan cho hắn rồi, hắn là thật sự mất tích.”
“Thật sao?” Dạ Dao Quang nghiêm túc hỏi.
Dạ Dao Quang cảm thấy Đơn Ngưng Oản ngàn dặm xa xôi chạy tới, tuyệt đối không chỉ đơn giản là tránh né bức hôn. Đơn Ngưng Oản là một cô nương thông minh, khẳng định đã lờ mờ nhận ra cái gì đó, chẳng qua ban ngày nhiều người như vậy rất khó mở lời. Không tránh khỏi việc Đơn Ngưng Oản khẳng định nhờ cậy bọn họ cứu Đơn Cửu Từ, nói thật ra Dạ Dao Quang thiệt tình không muốn cứu.
Nhưng cho dù không nói lúc trước nàng thiếu Đơn Cửu Từ một cái ân tình, chỉ vào gút mắt giữa Hoàng Ngan Bách cùng Đơn Ngưng Oản, nàng cùng Ôn Đình Trạm có thể quang minh chính đại đấu với Đơn Cửu Từ, hai tiểu bối đều sẽ không nhúng tay, nhưng sẽ liên luỵ tới những người tham gia khác, có thể còn uy hiếp tới tánh mạng bọn họ. Dạ Dao Quang tin tưởng, Hoàng Ngạn Bách cùng Đơn Ngưng Oản đều sẽ không vì bọn họ mà đi cầu đối phương.
Nghĩ tới mối quan hệ hỗn loạn, Dạ Dao Quang nhịn không được xoa xoa trán: “Chúng ta cùng Đơn Cửu Từ, như thế nào liền thành đấu tranh nội bộ, có ngoại đich còn phải liên hợp đối ngoại chứ?
“Đây là điều không thể đoán trước.” Ôn Đình Trạm cũng khẽ cười nói, “Ta cũng không nghĩ tới một ngày kia, ta cùng Đơn Cửu Từ thế nhưng có ràng buộc như vậy, chuyện này thật đúng không thể mặc kệ ngồi xem, nếu không Ngạn Bách cùng Đơn cô nương chỉ sợ sẽ có khúc mắc….”
Dạ Dao Quang nhụt chí nói: “Chàng khẳng định đã sớm biết, chàng nói nhanh lên, Đơn Cửu Từ là người thông minh như vậy, như thế nào lại mất tích? Ai có thể tính kế được hắn?”
“Luận tính kế….” Ôn Đình Trạm chỉ vào chính mình, “Thế gian này chỉ sợ có mình phu quân của nàng mới có thể gây tổn thương tới hắn.”
“Ảo tưởng.” Liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm một cái, Dạ Dao Quang phản ứng lại, “Ý của chàng là Đơn Cửu Từ không phải bị tính kế?”
Không phải bị tính kế, vậy là dùng vũ lực cường hãn áp chế!
Bên người Đơn Cửu Từ không ít cao thủ che giấu, ngay cả người tu luyện cũng có, chuyện vũ lực như vậy, tuyệt đối không phải lực lượng phàm tục, bọn họ sợ là đã gặp gỡ yêu ma quỷ quái cường đại…..
“Vậy khả năng dữ nhiều lành ít.” Yêu ma quỷ quái mà bắt người, chưa bao giờ quản sẽ liên luỵ tới cái gì mà do dự, bắt được liền dùng bữa. Đơn Cửu Từ chết như vậy sao? Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không thể nào nói nổi…..
“Cát hung hiện tại chưa thể định luận, bất quá Đơn Cửu Từ không dễ dàng ngã xuống đâu.” Ôn Đình Trạm lắc đầu nói.
“Hắn mất tích ở đâu?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
“Ta cũng không biết, là bệ hạ phái hắn đi Giang Nam, không biết là vì chuyện gì, hắn mất tích ở Hàng Châu.” Ôn Đình Trạm tự nhiên sẽ không từ bỏ việc theo dõi nhất cử nhất động của Đơn Cửu Từ, một hồi tới lúc biết tin liền tra, nhưng cũng chỉ tra được dấu vết để lại, chỉ sợ bệ hạ cũng đang nôn nóng tìm hướng đi của hắn.
“Nước Giang Nam rất sâu.” Nếu Hưng Hoa đế bí mật sai khiến, chỉ sợ là vì chuyện trên quan trường. Đừng nhìn bọn họ hiện tại lo lắng Mông Cổ, Tây Vực hay Nam Cửu Vương Vân Nam, nhưng chỉ cần đem so sánh, mảnh đất Giang Nam mới là loạn nhất, bệ hạ rất đau đầu chuyện này.
“Đúng là bởi vì Giang Nam nước sâu, một phen này không phải vì Đơn cô nương cùng Ngạn Bách, ta cũng sẽ điều tra.” Ôn Đình Trạm ngưng mi nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhướng mày: “Ý của chàng, nếu Đơn Cửu Tử không làm tốt chuyện này, bệ hạ rất có thể đợi chàng sau khi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ điều nhiệm chàng tới Giang Nam?”
“Nếu là Dao Dao, Dao Dao sẽ làm gì?” Ôn Đình Trạm không đáp mà hỏi lại.
Làm, đương nhiên phải làm rồi! Ngay cả Đơn Cửu Từ cũng không giải quyết được khối u ác tính này, chỉ sợ Ôn Đình Trạm có thể thử một lần, không chừng Hưng Hoa Đế cũng sẽ nghĩ như vậy.