Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1452: Tử ngọ sát




Dạ Dao Quang đứng ở vị trí mộ phần, kim la bàn vừa chuyển, Dạ Dao Quang tìm thấy vị trí tử ngọ*, nàng túm lấy Ôn Đình Trạm nhảy tới phương hướng kia, dừng trên một thân cây đại thụ phần lớn lá đã úa vàng. Đứng từ nơi này nhìn mộ phần, lại ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh, lá cây loang lổ, dưới mặt trời chính ngọ* có phiếm ánh sáng phản chiếu của đồ vật gì đó giữa những đám lá rậm rạp.
*Tử ngọ sát: “Tử” này không phải nghĩa “tử vong”,   子 chỉ hướng Bắc, Tử ngọ ý chỉ hướng 11 tới 1 giờ đêm
*Chính ngọ: trong trường hợp này hiểu là giữa trưa.
Ôn Đình Trạm cũng thả người đứng lên, liền nhìn thấy trên cành cây khô kia có treo một cây đao, cây đao này làm Dương châu của hắn bài xích theo bản năng mà nóng lên.
Dạ Dao Quang cũng nhảy lên đứng ở bên cạnh hắn: “Được hung trạch bổ dưỡng, khí hung thần dính đầy.”
“Nàng vừa nhận ra mới rồi?” Từ lúc Dạ Dao Quang vô cớ hỏi mộ phần tổ tiên Giả Uẩn Khoa, Ôn Đình Trạm liền cảm thấy không thích hợp.
“Không.” Dạ Dao Quang chỉ chỉ vào la bàn, “Muội vừa đứng ở chỗ đó, rõ ràng là một địa thế cực tốt, nhưng kim la bàn của muội lại bị quấy nhiễu, biểu hiện ra quẻ lượng cũng là hung quẻ, cho nên ta mới hỏi chàng. Nhưng rốt cuộc nơi nào có vấn đề, mới vừa rồi muội thật sự cũng không biết, có Mục Phóng cũng không tiện tìm hiểu kỹ càng.”
“Cái này sẽ mang tới sự tình xấu tới cỡ nào?” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang hỏi.
“A Trạm, cục này không bình thường, nó có tên —— Tử ngọ sát!” Dạ Dao Quang ngồi ở trên thân cây nhín nấm mồ phía dưới, “Cây đao này mỗi ngày sẽ phản chiếu ánh mặt trời giữa trưa cùng ánh trăng nửa đêm phóng tới mộ phần. Nửa đêm cũng chính là lúc cực âm, chính ngọ lại là cực dương. Mỗi ngày một canh giờ âm dương hung thần khí liền trực tiếp tiến vào huyệt mộ. Căn mồ này làm cho hậu nhân bất kể là đích hay là thứ đều liên tục gặp tai họa vỡ đầu chảy máu mà chết, đây là tuyệt sát cục.”
“Địa sư bày ra âm trạch tuyệt sát cục này không sợ tổn hại âm đức sao?” Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang ở cạnh nhau đã lâu, cũng không phải người cổ hủ không hiểu hành vi người tu luyện, mà trong chuyện này hắn càng thêm hiểu người này bày ra phong thủy cục tuyệt tự tuyệt tôn này phải trả giá lớn tới cỡ nào. Mỗi một người trong nhà Giả Uẩn Khoa chết chính là tăng thêm một phần tội nghiệt, lợi ích nào có thể khiến bọn chúng làm tới bước này?
“Chuyện này cực kỳ tổn hại âm đức, đừng nói địa sư bình thường, dù chúng ta là người tu hành kỳ môn, có kề đao trên cổ cũng không xuống tay tàn nhẫn như vậy.” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, “Nhưng có một ngoại lệ.”
“Ngoại lệ gì?”
“Nếu có người làm hại muội cửa nát nhà tan, sống không bằng chết, muội đây cũng sẽ không chút do dự trả thù như vậy.” Dạ Dao Quang ngữ khí nghiêm túc nói.
Nàng tin tưởng nếu có làm thì người nhà nàng cũng không bị ảnh hưởng, tội nghiệt không liên lụy con cháu. Nhưng nàng cũng là người bình thường, nếu có người hại chết người chí thân chí ái của nàng, nàng trong cực độ thống khổ cùng thù hận cũng có thể bị lạc lối.
“Nàng là nói…….”
“Muội nói trên thế gian này chỉ có một khả năng.” Dạ Dao Quang nhún vai, “Nhưng chưa chắc đã đúng như thế. Người tu luyện tà thuật cùng người kỳ môn chưa chắc không phải người làm ra việc này. Bọn họ mỗi ngày đều làm ra việc thiếu đạo đức, cũng sẽ không để bụng thêm bớt một hai việc xấu. Chàng nếu tới Hàng Châu, chắc hẳn cũng có thông tin về Giả Uẩn Khoa, hắn làm quan như thế nào?”
“Dao Dao lúc này hỏi cái này……”
“Nếu hắn làm minh quan, muội đây sẽ tạm thời trước đem cục phong thủy này quấy nhiễu, chờ đến khi điều tra rõ nguyên do lại nghĩ cách tới phá giải. Nếu hắn là tham quan, muội sẽ coi như không nhìn thấy.” Dạ Dao Quang khẽ thở dài, “Muội đích xác rất phản cảm người thân là địa sư lại làm ra việc phát rồ này. Nhưng nguyên nhân trong đó muội cũng không biết, không có quyền nhúng tay vào, nếu thành phá hư chuyện của người khác, cũng coi như nhân quả tuần hoàn.”
Đôi mắt đen nhánh của Ôn Đình Trạm nhu hòa kích động, Dao Dao nhà hắn luôn đặc biệt như vậy, đặc biệt tới mức hắn cảm thấy có được nàng ở đời này thật đúng là chuyện may mắn nhất.
“Giả Uẩn Khoa là người không thiếu thủ đoạn, năng lực và tầm nhìn.”
Dạ Dao Quang nhướng mày, không có tốt hay xấu. Nàng lập tức nhẹ nhõm. Sinh ở chốn quan trường nơi nào có thể phân ra tốt hay xấu, chính kiến bất đồng, góc độ lợi ích bất đồng, hành sự tất nhiên cũng không giống nhau. Ít nhất Ôn Đình Trạm ra tay đều là chính diện, xem ra Giả Uẩn Khoa ít nhất không ăn thịt cả bá tánh.
“Nể mặt phu quân của muội, cho hắn một cơ hội.” Hướng về phía Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười, Dạ Dao Quang từ trong lòng lấy ra một lá bùa.
Tay vừa chuyển, lá bùa vàng kia liền dán ở phía trên lưỡi dao, từ hai bên hướng lưỡi bao bọc lại, Ôn Đình Trạm quay đầu liền nhìn thấy không còn ánh sáng phản chiếu lên mộ phần.
“Thị phi đúng sai, vậy nhờ phu quân đi điều tra rõ.” Dạ Dao Quang phủi phủi tay nhảy xuống.
“Đa tạ phu nhân.” Ôn Đình Trạm cũng theo sau nhảy xuống, ôm lấy vòng eo Dạ Dao Quang, liền trộm hôn lên má nàng một cái.
Cong mi nhìn Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nắm tay hắn, chậm rãi hướng chân núi đi xuống. So với lúc trước tốc độ không giống nhau, những bước đi của họ người bình thường không so sánh được, phảng phất như một đôi phu thê ân ái du sơn thưởng cảnh. Mặt trời ban trưa đưa bóng hai người phản chiếu lên mặt đất, gió thu thổi tới làm đá lá vàng úa rụng xuống, xen kẽ là tiếng cười vui sướng của bọn họ.
Kỳ thật trong lòng Ôn Đình Trạm minh bạch, bọn họ hôm qua mới lợn gợn trong lòng, vì sự tính muối án tại Lưỡng Hoài làm trong lòng hai người dậy lên hỏa khí, nhưng giờ xá một người lại làm an lòng mọi người. Nhưng bọn họ cũng không thể chậm chạp không hành động, Ôn Đình Trạm tin tưởng như hắn đoán trước con cá lớn sau lưng gặp phiền toái không thể chủ trì đại cục, binh tôm tướng tép bên dưới đều muốn xưng vương xưng bá với binh sĩ.
Quang minh không được, vậy phải giở trò quỷ, xem ra Giả Uẩn Khoa này chính là người bọn họ lựa chọn hy sinh, vừa lúc Đơn Cửu Từ lại mất tích ở địa giới Hàng Châu, hết thảy đều có thể đủ giải thích hợp lý rõ ràng. Hơn nữa Giả Uẩn Khoa cũng tại vị được bốn năm, mặc dù chức tri phủ nho nhỏ cũng làm cho choáng váng. Rốt cuộc lão nhân không ra mặt, muốn đem tri phủ kéo xuống ngựa tuyệt đối không phải chuyện dễ, không chừng chơi với lửa có ngày chết cháy.
Dạ Dao Quang tự nhiên cũng nghĩ tới điểm này mới đem một tay nhúng vào. Chính như lời nói của nàng, loại chuyển tổn hại âm đức, nàng vô cùng bài xích cùng chán ghét, nhưng thiện hạ chuyện như vậy chỗ nào cũng có, nàng quản được hết sao? Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ không sai, nhưng phải xem người để nàng rút đao có đáng giá hay không. Nàng chưa bao giờ cứ gặp người yếu thế là đồng tình, trong quan niệm của nàng không có mạnh yếu, chỉ có thiện ác.
“Liễu thiếu gia cùng thiếu phu nhân đã trở lại.” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm một mạch từ núi trở về, nhân tiện thăm thú sơn thủy cùng con người Dư Hàng, tới thời điểm dùng bữa tối mới trở lại phủ nha liền thấy bóng dáng phu thê Mục Phóng chưa rời khỏi.
“Ta đã chọn cho các ngươi vị trí mộ mới.” Nói xong Dạ Dao Quang vươn tay nhẩm tính, “Nếu các ngươi không gấp, hôm sau là ngày lời có thể khai quan cũng là ngày có thể hạ táng, vừa lúc đem sự tình giải quyết một lần.”
Làm quan ngày nghỉ cũng không phải thường xuyên có, nếu đã là việc quan trọng thì không nên chậm trễ, ngày sau rất phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.