Thạch Linh Đảm vào tay lạnh lẽo, Dạ Dao Quang cất nó cẩn thận. Lúc này Ôn Đình Trạm cũng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cậu không nhìn Dạ Dao Quang đang làm gì mà từ trong khe đá vỡ lấy ra một thứ màu trắng nhỏ như hạt đậu, đưa lên mũi ngửi.
“Đây là gì?” Dạ Dao Quang cất xong Thạch Linh Đảm, quay đầu vừa hay thấy hành động của Ôn Đình Trạm.
“Một loại thuốc có tác dụng gây ảo giác.” Điều Ôn Đình Trạm có thể biết cũng chỉ có thế, cụ thể là thuốc gì trong trí nhớ của cậu không hề tồn tại, lập tức cậu thu thập tất cả loại thuốc này lại.
Dạ Dao Quang cũng giúp cậu, trong rất nhiều khe đá đều có. Để tránh không bỏ lỡ Dạ Dao Quang còn đập tảng đá nào hơi to một chút, một cây cũng không bỏ qua, nhanh chóng thu thập được một bó lớn. Từ trong hành lý bọn họ tìm một túi vải đựng lương khô, lương khô bên trong đã ăn hết liền bỏ đầy vào trong túi.
“Miệng vết thương của chàng nứt ra rồi!”
“Nàng bị thương rồi!”
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm gần như cùng lúc lên tiếng, hai người nhìn nhau cười. Dạ Dao Quang nói: “Vết thương này của muội là bên trong, bôi thuốc cũng vô dụng. Lát nữa muội vận công chữa thương, muội băng bó lại vết thương cho chàng trước.”
Ôn Đình Trạm cũng không nói gì, tùy ý để cô băng bó lại cho cậu. Vết thương của cậu là vì lúc giương cung dùng nhiều lực nên mới nứt ra, tuy rằng lại chảy máu nhưng kỳ thực không nghiêm trọng.
Cô nhanh chóng băng bó xong cho Ôn Đình Trạm, trời cũng sắp sáng rồi. Dạ Dao Quang căn bản mỗi ngày đều luyện công vào lúc này, vì vậy liền tìm một nơi lấy viên Thạch Linh Đảm ra rồi khoanh chân ngồi xuống.
Thạch Linh Đảm ở giữa hai tay cô bị khí ngũ hành của cô chậm rãi mài vỡ, tỏa ra vô số tinh quang màu xanh lam. Hai tay Dạ Dao Quang vừa chuyển, toàn bộ tinh quang màu xanh lam này đều được đưa vào bên trong thân thể, từng đợt khí mát lạnh nháy mắt bơi đến tứ chi và hàng trăm đốt xương của cô. Đợi đến khi toàn bộ Thạch Linh Đảm dung hợp, Dạ Dao Quang mở mắt giật giật gân cốt, đau nhức trên người hoàn toàn biến mất.
Ánh mặt trời đã chiếu, có thể thấy được cô chữa trị vết thương này khoảng một canh giờ, nhìn Kim Tử bên cạnh giống như chó xù ngồi xổm bên cạnh cô không ngừng nuốt nước bọt.
Dạ Dao Quang nâng trán, càng ngày càng cảm thấy bản thân giống như không phải đang nuôi một con thần Hầu mà là một con cún nhỏ. Cô lấy từ trong ngực ra một viên Thạch Linh Đảm: “Nhìn ngươi ban đêm cũng góp sức nên cho ngươi nè. Đây là phần thưởng của ngươi.”
Cô phủi mông đứng lên, lại nhớ đến nơi Thạch Đầu Quái bị đánh vỡ, bèn ngồi xổm xuống nắm lấy một khối đá vỡ tỉ mỉ quan sát, sau đó lấy một viên đá nhỏ để trong túi.
“Dao Dao, nàng mang theo những tảng đó này làm gì?” Đợi đến khi Dạ Dao Quang đi tới, Ôn Đình Trạm hỏi.
“Những viên đá này ẩn chứa ít linh khí, mang về cho con trai đúc thân thể.” Dạ Dao Quang giải thích xong mới lên trước đưa tay mở giác quan thứ sáu của đám người Tiêu Sĩ Duệ.
Ngựa trắng đã tỉnh, Dạ Dao Quang đi kiếm một ít thức ăn. Đợi đến khi cô quay về, đám người Tiêu Sĩ Duệ cũng đã tỉnh lại, sắc mặt mấy người đều có chút nặng nề. Đầu tiên là gặp Bạch Viên Hầu sau đó gặp Thạch Đầu Quái, tự mình trải qua trận kinh thiên động địa thế kia, bọn họ dường như trầm ổn hơn không ít.
“Nhanh ăn gì đi, ăn xong chúng ta trở về, đã bốn ngày rồi.” Dạ Dao Quang bỏ đồ ăn xuống, lại lấy ra một chút lương khô, mọi người đều ăn rất yên lặng.
Đợi đến khi ăn xong hết, Lục Vĩnh Điềm đột nhiên nói: “Tiểu Khu, ta muốn bái cậu làm sư phụ.”
Dạ Dao Quang kinh ngạc nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn kiên định, không giống như đang đùa: “Vì sao?”
“Ta muốn học bản lĩnh trừ yêu diệt ma như cậu.” Lục Vĩnh Điềm bình thản nói.
Cười khẽ một tiếng, Dạ Dao Quang lắc đầu nói: “Cho dù ta thu nhận đồ đệ cũng không thể ở tuổi như cậu, hơn nữa cậu học không được đâu. Muốn trừ yêu diệt ma không cần phải tu luyện, Trạm ca cũng không tu luyện, huynh ấy có thể làm được, người tập võ cần tìm một tông sư.”
“Ta căn bản không tìm được tông sư như vậy, làm sao để học võ nghệ cao cường?” Lục Vĩnh Điềm khổ não.
“Cậu lấy gì làm binh khí?” Dạ Dao Quang đột nhiên hỏi.
“Trường thương.” Lục Vĩnh Điềm trả lời.
“Chỗ này ta ngược lại có một cuốn thương pháp, có thể truyền thụ cho cậu về suy nghĩ. Có điều bản thân ta không tinh thông cuốn này nên có thể đến trình độ nào hoàn toàn dựa vào năng lực của cậu.” Kiếp trước cô tiếp xúc với không ít người học võ cổ, nhận được không ít thứ tốt, đại đa số giấu dưới đáy hòm nhưng cuốn thương pháp này cô nhớ rất rõ là vì người cô yêu trước kia dù là người tu luyện nhưng lại rất thích cổ thương.
“Sư phụ ở trên...”
“Dừng lại!” Chỉ thấy Lục Vĩnh Điềm chợt nhào tới quỳ ở trước mặt cô muốn dập đầu, Dạ Dao Quang vội vàng ngăn cản. Người như bọn họ thu nhận đồ đệ nghiêm khắc hơn so với người thường. Một khi Lục Vĩnh Điềm hành lễ xong, vậy sẽ thực sự định ra danh phận sư trò, đến lúc đó sẽ có ràng buộc.
“Không cần cậu bái sư. Cuốn thương pháp này là có người ngoài tặng ta, không phải đồ của ta, cho cậu có lẽ mới có thể thực hiện được giá trị của nó.”
“Sao ta có thể lấy không đồ của cậu...”
Không đợi Lục Vĩnh Điềm nói xong, Dạ Dao Quang phất tay: “Ngay cả mạng của cậu cũng thiếu Trạm ca nhà ta, thiếu nhiều như vậy cũng không sao cả, con rận quá nhiều cũng không ngứa nữa.”
Dạ Dao Quang lấy ví dụ khiến Lục Vĩnh Điềm đỏ mặt.
“Tất cả mọi người chuẩn bị lên đường đi.” Dạ Dao Quang tiện đà lại nói.
Vì vậy mọi người lại lên đường quay về, hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều so với lúc đi. Đến đêm cũng chưa ra được khỏi rừng đành nghỉ ngơi trong rừng một đêm. Ngày hôm sau vào lúc hoàng hôn bọn họ ra khỏi Long Hổ sơn đã gặp được Văn Du.
Trên người Văn Du bị thương, số người ở phía sau hắn rõ ràng cũng thiếu hơn phân nửa: “Văn tử, cậu làm sao vậy?”
Văn tử là biệt hiệu Lục Vĩnh Điềm đặt cho Văn Du, nhìn thấy tình cảnh như vậy không khỏi vội vàng bước lên trước.
Trên mặt Văn Du bị thương, một cánh tay cũng băng bó: “Mọi người cuối cùng cũng quay về rồi. Nếu như hôm nay mọi người vẫn không quay lại, ta buộc phải báo cho Đốc ty đại nhân.” Nói xong hắn lại nhìn nhìn mấy người, nhìn thấy trên người bọn họ ngoại trừ có một ít cỏ vụn phong trần ra thì không có ai bị thương, không khỏi kinh hãi kéo Lục Vĩnh Điềm qua một bên:
“Trong núi có yêu quái, mấy người không gặp sao?”
“Ha ha.” Lục Vĩnh Điềm cười cười, không trả lời.
Bọn họ đã được Ôn Đình Trạm dặn dò không cho phép tiết lộ thân phận của Dạ Dao Quang nên hắn chỉ có thể giả ngu.
Văn Du chỉ nghĩ bọn họ may mắn nên không gặp phải, lại thấy bên cạnh Ôn Đình Trạm có con ngựa trắng: “Mọi người thật may mắn, chẳng những không gặp yêu quái lại còn thuần phục được con ngựa tốt.”
“Bọn ta cũng gặp một bầy hổ, là Doãn Hòa và tiểu Khu đuổi đi.” Lục Vĩnh Điềm nói.
“Ta còn lọt vào vũng bùn đất, là Doãn Hòa cứu ta.”
“Thật không ngờ Ôn Đình Trạm đây nhìn thì gầy yếu, cũng không lên lớp học võ lại là cao thủ ẩn mình.” Văn Du nghe xong không khỏi cảm thán.
“Sớm biết điện hạ không lừa gạt chúng ta, ta cũng đi theo các người.”