“Đột nhiên ta nhớ lại một chuyện cũ mà mẫu phi ta từng nói cho ta nghe”. Sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ rất tệ, hắn ngồi xuống, sau đó rót một cốc nước rồi ngẩng đầu lên uống cạn. Một lúc sau hắn mới nói tiếp:
“Hoàng tổ phụ và hoàng tổ mẫu của ta vốn là thanh mai trúc mã, hoàng tổ mẫu lúc nhỏ lớn lên trong hoàng cung, sau khi hoàng tổ mẫu mất, phụ vương ta lúc đó vẫn ở trong tẩm cung của hoàng tổ phụ đến khi mười tuổi. Sau khi phụ vương chuyển đến Đông cung ở, hoàng tổ phụ sợ phụ vương ở một mình cô đơn, muốn để phụ vương ta lớn lên như một đứa trẻ vui vẻ, vì thế mà năm phụ vương ta mười tuổi, hoàng tổ phụ sai hoàng hậu lúc bấy giờ tổ chức một bữa tiệc, cùng lúc đấy mẫu phi ta đã tiến cung. Phụ vương chuyển đến Đông cung, mẫu phi ta cũng tiến cung lúc đó. Lúc đó mẫu phi bị một tỷ tỷ trong nhà hãm hại khiến bản thân bị lạc đường trong cung, sau đó thì đi nhầm vào tẩm cung của Uyển phi nương nương, không cẩn thận đã nghe lén được chuyện của Uyển phi với mẹ của bà ấy, thì ra thái y nói Uyển phi tám chín phần là mang song thai”.
Trong hoàng cung lúc bấy giờ, mang song thai là điều tối kỵ nhất vì tổ phụ đoản mệnh chính là vì người anh em sinh đôi mưu hại, hơn nữa còn thay người làm hoàng đế mấy năm, sau này bị phát hiện ra nên mới có tân hoàng đăng cơ. Tiên hoàng cũng có một vị phi tử hạ sinh song sinh, tiên hoàng nghĩ tới việc phụ hoàng của mình chết sớm nên đã trực tiếp đẩy vị phi tử kia vào lãnh cung, để tránh bi kịch tiếp diễn lại. Có thể thấy thời này mang song thai kinh khủng đến thế nào.
“Sau đó thì sao?” Dạ Dao Quang hỏi tiếp.
“Sau đó mẫu phi ta chạy khỏi tẩm cung của Uyển phi nương nương nhưng lại va phải phụ vương ta. Bởi mẫu phi vừa nghe được một bí mật khủng khiếp trong cung nên hoảng sợ va phải phụ vương ta ở hồ sen, hoàng tổ phụ tưởng là người nào dám hại phụ vương ta liền muốn xử lý mẫu phi ta và gia tộc bên ngoại của ta”. Tiêu Sĩ Duệ nói tới đây liền mỉm cười, chắc là hắn đã từng hỏi phụ vương và mẫu phi hắn lúc đầu đã quen nhau như thế nào cho nên mẫu phi mới kể câu chuyện này cho Tiêu Sĩ Diệu nghe.
“Phụ vương vì không muốn liên lụy tới người vô tội nên đã nói mẫu phi là người mà ông ấy đã chọn trong số những người kia. Cơ thể phụ vương vốn đã yếu ớt, mà lúc đó gió lại thổi mạnh, mặc dù hoàng tổ phụ rất tức giận nhưng cũng không nỡ nổi giận với phụ vương, vì vậy mới để mẫu phi ta ở lại chăm sóc cho phụ vương để lấy công chuộc tội. Thế là từ đó mẫu phi ta đã ở lại trong cung. Lúc đó mẫu phi ta mới bảy tuổi, tuy trong nhà tỷ muội cũng không ít nhưng thông minh hơn một chút, nhưng cũng không giấu được một số chuyện. Có lẽ là do phụ vương đã vì người mà xin tha thứ hoặc mẫu phi ta biết nếu không thể trở thành thê tử của phụ vương thì đời này cũng chẳng có ai dám lấy người, vì vậy mà mẫu phi đã đồng ý nói cho phụ vương nghe chuyện hôm đó người nghe được, coi như là giải thích tại sao người lại hoảng loạn rồi đụng phải phụ vương. Phụ vương ta mặc dù được hoàng gia gia bảo vệ rất tốt, nhưng người đúng thật là người có tài trí hơn người. Trước khi lâm chung phụ vương đã nói với mẫu phi, năm đó Uyển phi chắc chắn đã sinh song thai nhưng chuyện đó chỉ có một mình người biết. Sau khi Uyển phi sinh con xong, những người có mặt hôm đó ở đấy sau mấy năm đều bị đuổi đi, những chuyện sau phụ vương ta đã phái người đi điều tra nhưng những người này đã bị bịt miệng hết cả rồi. Phụ vương nói cho mẫu phi chuyện này là vì sợ có một ngày nào đó Bát hoàng thúc sẽ làm khó ta, lúc đó có thể dùng việc này để giữ lại mạng”.
“Uyển phi nương nương thật không hổ danh là người phụ nữ có thể sinh ra một người có tâm tư khó đoán như Ninh An Vương”. Nghe xong, Ôn Đình Trạm cười lạnh nói.
Có thể tự tay giết chết con mình không chút do dự, song thai đích thực là do việc của Túc Tông hoàng đế mà trở thành việc đại kỵ của triều Nguyên nhưng tiên hoàng chỉ đưa ba mẹ con họ vào lãnh cung, cũng không phải là muốn lấy mạng của họ, cũng không làm liên lụy đến gia tộc của họ. Ba người họ tuy là bị thất sủng, thế nhưng tiên hoàng ngoài việc giam lỏng bọn họ, nuôi hoang hai đứa con, cũng chỉ để bọn họ hai tay buông xuôi tất cả, hơn nữa cơm ăn áo mặc cũng không phải lo. Chuyện này so với bách tính ngoài kia vẫn tốt hơn rất nhiều. Uyển phi không phải không biết chuyện này, có thể bà ta sợ bị thất sủng nên mới tự tay giết đi đứa con của mình.
“Mẫu phi từng nói Bát hoàng thúc từ nhỏ thích nói chuyện một mình, lúc lên sáu tuổi thì bị bệnh nặng, bắt đầu nói năng linh tinh. Sau đó bị Uyển phi nương nương nhốt ba tháng thì mới khỏe trở lại, chỉ có điều tính cách trở nên trầm hẳn, hơn nữa có một khoảng thời gian dài Bát hoàng thúc không thích nhìn ánh sáng mặt trời”. Tiêu Sĩ Duệ nói xong, đến bản thân hắn cũng cảm thấy sợ hãi nhưng trong lòng hắn dường như cảm thấy thương cảm cho Bát hoàng thúc hơn.
Thực chất mà nói, vị Bát hoàng thúc này từ trước đến nay vẫn chưa từng chính thức ra tay với hắn, chỉ là bày ra bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt mà thôi. Hắn nghĩ một người từ nhỏ đã lớn lên với một con quỷ, lúc còn chưa biết gì chỉ coi đó là bạn chơi cùng, lúc biết được một vật gì đó thì sẽ hoảng sợ và tuyệt vọng, e là người không trải qua chuyện này sẽ tuyệt đối không thể hiểu được, đến hắn còn không tưởng tượng được nữa là.
“Thì ra mấu chốt là ở đây!” Dạ Dao Quang cảm thán một tiếng.
“Không biết Uyển phi nương nương nếu biết đứa con đã chết luôn bám theo đứa con đang sống của bà ta thì sẽ cảm thấy ra sao!”
Ninh An Vương không phải là không muốn tiêu diệt con quỷ này, mà vì con quỷ này là anh em ruột của hắn. Trước đây mẹ vì vinh hoa phú quý đã bỏ đi nó, bản thân hắn lại được chọn là người sống kia nên từ một ý nghĩa nào đó mà Ninh An Vương cảm thấy áy náy với con quỷ anh em này. Tình cảm đúng là một thứ rất phức tạp.
“Nếu nói như vậy thì muốn ám sát Ninh An Vương lại khó khăn hơn rồi”. Dạ Dao Quang nản lòng.
“Bát tự của hai người họ chỉ khác nhau có một chút. Cho dù là ban ngày, chỉ cần Ninh An Vương đồng ý, con quỷ hoàng thúc kia của đệ cũng có thể nhập vào Ninh An Vương, khi ta muốn tạo thành nguy hiểm trong tính mạng, Ninh An Vương chắc sẽ không từ chối đâu”.
“Bát hoàng thúc thực sự rất đáng thương, nếu đã hết cách, chúng ta cứ liều đi”. Tiêu Sĩ Duệ than thở.
“Ừ, rất đáng thương, cùng lớn lên với một con quỷ, Bát hoàng thúc của đệ cũng phải là người kiên định hơn người, nếu không chắc đã phát điên rồi”. Dạ Dao Quang rất khâm phục và thương cho Ninh An Vương.
“Trời sắp sáng rồi, mau chuẩn bị đi học thôi!” Ôn Đình Trạm đột nhiên cất lời.
Mọi người nhìn trời đã sắp sáng, cũng không nói gì thêm, đều rũ bỏ tâm trạng nặng nề. Dạ Dao Quang cũng không có thời gian tu luyện, liền đến nhà ăn mua bữa sáng, mua cho Tiêu Sĩ Duệ hai quả trứng gà để hắn đắp quanh đôi mắt thâm quầng của hắn.
Lúc lên lớp, tâm trạng Dạ Dao Quang rất nặng nề. Những chuyện như vậy cô mới chỉ nghe nói qua, đây là lần đầu tiên cô gặp phải, việc này so với những con quỷ có pháp lực cao cường còn khó diệt trừ hơn.
Tiết học đến trưa cứ thế qua đi, lúc ăn cơm trưa Ôn Đình Trạm mới nói: “Không cần lo lắng, chắc chắn sẽ có cách, chúng ta tạm thời đừng vội”.
“Sao không vội được chứ!” Dạ Dao Quang nằm trên bàn, chân mày đều nhăn lại.
“Bây giờ chàng và Sĩ Duệ bị buộc chung với nhau, chàng không nghe Ninh An Vương đã điều tra đến người bên cạnh Sĩ Duệ rồi sao. Đến hạ nhân hắn còn không buông tha, hắn còn nói có thể là người mà hắn không nghĩ đến, không chừng hắn đã điều tra đến chàng rồi. Đến lúc đó hắn mang theo người anh em quỷ kia của hắn đến đối phó chàng thì làm sao? Đáng nhẽ muội phải sớm nghĩ ra cách đối phó với hắn mới đúng”.