Quái Phi Thiên Hạ

Chương 334: Cùng nhau vu oan liễu gia




Vỏ kiếm với khí thế mạnh mẽ bay ra tấn công, nơi khóe mắt lại có kiếm quang lạnh lẽo thoạt xuất hiện. Ôn Đình Trạm một chân quấn dây cương, thân thể của cậu như một chú chim khoan khoái, dang tay song song với mặt đất đẹp mắt bay lượn một vòng, đồng thời tránh vỏ kiếm. Sáo ngọc trong tay bay ra, kiếm trong sáo xoẹt qua chặn đứng một nhát kiếm của Ninh An Vương lao tới lúc này.
Kiếm và kiếm cùng chạm, trong quá trình ma sát những tia lửa chói mắt bắn tóe ra. Hai người đều chăm chú, vận đủ khí trên lưỡi kiếm, cùng đụng lẫn nhau, sức mạnh mạnh mẽ tách hai người ra. Ninh An Vương bay ra về phía sau, khi rơi xuống đất bước chân vẫn không khống chế được trượt về phía sau, cuối cùng trở tay dựng đứng mũi kiếm trên mặt đất, thanh kiếm vẽ trên mặt đất một vết rất sâu mới giữ vững được cơ thể.
Còn Ôn Đình Trạm ở bên kia một chân quấn trên dây cương của chú ngựa, Tuyệt Trì hí một tiếng dài chạy nhanh về phía trước hai bước, giảm bớt lực mà Ôn Đình Trạm phải nhận. Cổ chân cậu xoay một cái đã giữ vững được cơ thể, một cú xoay người đẹp mắt trong không trung. Chỉ một chân đứng trên Tuyệt Trì, một tay chắp sau người, một tay cầm kiếm, chiếm thế thượng phong nhìn xuống Ninh An Vương. 
“Kiệt, ngươi không phải là đối thủ của tiểu tử này, để đó cho ta!” Trong cơ thể của Ninh An Vương xuất hiện một giọng nói khác, sợ rằng ngay cả Dạ Dao Quang cũng không ngờ con quỷ này từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong cơ thể Ninh An Vương.
“Câm miệng!” Ninh An Vương đột nhiên quát khẽ một tiếng.
Khả năng nghe của Ôn Đình Trạm vô cùng tốt, cậu lập tức nghĩ đến huynh đệ quỷ đó trong cơ thể Ninh An Vương, một cú tung người từ trên cơ thể Tuyệt Trì bay xuống, dừng lại ở chỗ cách Ninh An Vương chỉ có mười bước. 
Ninh An Vương thấy Ôn Đình Trạm bước đến, ánh mắt nghiêm khắc, giơ kiếm đâm về phía Ôn Đình Trạm.
Kiếm đều hung ác tàn nhẫn, mỗi thanh kiếm đều ẩn chứa một thái độ tàn nhẫn muốn lộ ra.
Tâm trạng của Ninh An Vương đã bắt đầu bất ổn, Ôn Đình Trạm không ngừng né tránh, chỉ phòng thủ chứ không tấn công. 
Ninh An Vương vừa giơ tay ra, từng chuỗi kiếm hoa nổ tung, có vô số hình ảnh của thanh kiếm không thể phân biệt rõ cái nào mới là mũi kiếm thật sự. May là nhãn lực sắc bén của Ôn Đình Trạm vẫn nhìn ra, cho đến khi kiếm của Ninh An Vương xuyên qua vạt áo cánh tay của cậu, lúc cổ tay của Ninh An Vương vừa xoay, thanh kiếm đó nhanh chóng chém vào cánh tay Ôn Đình Trạm một nhát.
Muốn tránh cũng đã không kịp, trong chớp mắt kiếm của Ninh An Vương đã đâm vào trong áo của cậu. Lòng bàn tay kia của Ôn Đình Trạm vận khí, không quan tâm đến đau đớn ở cánh tay bị mũi kiếm xoẹt qua, ngược lại đón lấy kiếm tới gần Ninh An Vương, bàn tay biến ảo mấy động tác đánh vào ngực của Ninh An Vương một chưởng.
Ôn Đình Trạm ra chưởng này vô cùng tàn nhẫn, Ninh An Vương lập tức bị đánh bay ra, cơ thể đập xuống đất hộc ra một ngụm lớn máu tươi. Ôn Đình Trạm đứng nguyên tại chỗ, máu tươi cũng từ cánh tay chảy xuống. Trong chớp mắt áo của cậu đã thấm đẫm máu, từng giọt chảy dọc theo đầu ngón tay cậu rơi trên mặt đất. 
“Kiệt, máu của tiểu tử này còn sạch sẽ hơn cả trinh nữ, mau để ta ra ngoài uống sạch máu của hắn!” Máu của Ôn Đình Trạm tỏa ra, trong phút chốc liền thu hút con quỷ hút máu trong người Ninh An Vương. Nó hưng phấn tới mức không kiềm chế được, ngay lập tức tranh đấu với Ninh An Vương.
Thấy vậy Ôn Đình Trạm nhanh chóng bay vọt lên, khi Ninh An Vương và con quỷ đó đang tranh luận với nhau thì đập một lá bùa vào ngực của Ninh An Vương, con quỷ đó ngay lập tức yên tĩnh lại.
Ninh An Vương cúi đầu nhìn lá bùa ở ngực, ánh mắt đột nhiên biến thành khát máu, hắn nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm: “Ngươi rốt cuộc là người nào?” 
“Một người biết một chút về pháp thuật.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười nói:
“Con quỷ trong người vương gia và vương gia đúng thật là quan hệ thân thiết. Việc này nếu như để thánh thượng biết được, không biết vương gia thậm chí là Uyển phi nương nương sẽ rơi vào tình cảnh nào...”
“Ngươi dám uy hiếp bổn vương!” Ninh An Vương lộ ra ánh mắt hung dữ. 
“Vương gia lúc này còn có chỗ để mặc cả với ta sao?” Ôn Đình Trạm khẽ nhướng mày.
Nắm đấm của Ninh An Vương nắm lại kêu kẽo kẹt, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn Ôn Đình Trạm. Nhiều năm như vậy, bí mật thâm sâu nhất, khó coi nhất, không muốn bị người khác biết nhất của hắn lại bị tên tiểu tử nhỏ hơn hắn cả nửa số tuổi này biết được một cách dễ dàng như thế. Tên tiểu tử này căn bản không phải là người, mà là một yêu nghiệt không hơn không kém.
“Ngươi muốn thế nào?” Tình thế khó khăn, hắn bây giờ đang ở thế bất lợi. 
“Vương gia trước tiên hãy rút quân của người đi.” Ôn Đình Trạm nghe thấy vẫn còn tiếng đánh nhau ở trong rừng cây.
Ninh An Vương cầm kiếm ở trong tay lên, mũi kiếm hướng về phía Ôn Đình Trạm rồi vứt nó đi. Thanh kiếm đó sượt qua tóc mai của Ôn Đình Trạm, thổi đứt một sợi tóc đen của cậu, hung hãn cắm vào đất ở bên chân cậu, phát ra tiếng va đập lanh lảnh. Ôn Đình Trạm không hề nhúc nhích. Mấy bóng đen trong rừng cây nhanh chóng bay đến phía sau Ninh An Vương, đỡ Ninh An Vương dậy rồi động thủ với Ôn Đình Trạm.
Nhưng lại bị Ninh An Vương ngáng tay ngăn cản: “Lui xuống.” 
Những tên ám vệ dồn dập nhìn Ôn Đình Trạm với ánh mắt bất thiện, sau đó vừa tung người liền biến mất hút.
“Trạm ca, chàng bị thương rồi.” Lúc này Dạ Dao Quang cũng trở về đến bên cạnh Ôn Đình Trạm, nhìn thấy cánh tay đang chảy máu như trút của cậu, sắc mặt lập tức sợ hãi.
“Có người bị thương nặng hơn ta.” Ôn Đình Trạm cười ôn hòa như gió xuân. 
Dạ Dao Quang yên lặng không nói gì, cô nhanh chóng lấy thuốc ra để băng bó vết thương cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm quay đầu nhìn về phía Ninh An Vương: “Học trò có thể vì vương gia mà giữ bí mật này.”
“Điều kiện?” 
“Liễu gia.”
“Ý gì?”
“Vương gia không phải là bị ám sát sao, vương gia bị thương nặng như thế, lẽ nào không nên để cho bệ hạ biết hay sao? Ta muốn người nhà họ Liễu trở thành hung thủ ám sát vương gia, ta nghĩ với khả năng của vương gia nhất định có thể biến giả thành thật.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói. 
Ninh An Vương suýt nữa bật nhổ ra một ngụm máu. Bị người ám sát rồi còn bị hung thủ uy hiếp, giúp hắn đổi trắng thay đen, đổ tội cho người hắn muốn đối phó, quả thực không có ấm ức nhất mà chỉ có càng ấm ức hơn.
“Như vậy sẽ xóa bỏ tất cả?” Ninh An Vương cắn răng nói.
“Đương nhiên, chỉ cần vương gia nhận lời, học trò và vương gia sẽ cùng nhau quên đi chuyện ngày hôm nay.” Ôn Đình Trạm lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại thậm chí còn có một chút khờ dại. 
Ninh An Vương lúc này hận không thể chửi mắng cậu, có quỷ mới muốn quên. Bổn vương muốn ghi nhớ cả đời, sẽ có một ngày rửa sạch nỗi nhục của ngày hôm nay!
“Được, bổn vương đồng ý với ngươi!” Ninh An Vương nặn ra mấy chữ này trong kẽ răng, nói một cách chậm rãi từng chữ một.
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm giơ tay về phía Dạ Dao Quang, sắc mặt Dạ Dao Quang khó coi, móc một lá bùa trong ngực ra đưa cho Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm cầm lấy đưa cho Ninh An Vương: “Coi như là lễ tạ lỗi vì đã làm vương gia bị thương, bùa trấn hồn có thể trấn được con quỷ đó khi vương gia khống chế không được nó, hơn nữa sẽ không làm hại nó.” 
Ôn Đình Trạm biết rõ tình cảm của Ninh An Vương đối với con quỷ huynh đệ trong người hắn khá phức tạp. Nếu như thật sự muốn loại bỏ nó hắn chưa chắc đã nhẫn tâm ra tay, hơn nữa còn là huynh đệ cùng sinh cùng lớn, nếu không tên đó cũng sẽ không sống lâu đến như vậy.
Ninh An Vương nhận lấy, sau đó vẻ mặt u ám quay mình lên ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Đình Trạm: “Ôn Doãn Hòa, hôm nay ngươi nắm được điểm yếu của bổn vương, bổn vương ngược lại muốn xem thử ngươi làm thế nào nắm được điểm yếu của tất cả mấy người huynh đệ đó của bổn vương, xem thử ngươi có thể chắn trước mặt Duệ nhi bao lâu!”
Nói xong hắn liền quất roi ngựa, chạy như điên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.