“Gọi Lý Xuyên đến đây.” Dạ Dao Quang hơi nheo mắt.
Biết thi thể bị chôn ở chỗ này quả nhiên là do hắn giết, tử khí còn chưa biến thành oán khí, bởi vì còn chưa qua thất đầu (*), cô phải hỏi kỹ mấy ngày trước trong thôn trang đã xảy ra chuyện gì.
Lý Xuyên đã được gọi đến rất nhanh: “Đông gia tìm tiểu nhân có chuyện gì?”
“Trước khi Dương quản gia chưa đến, trong thôn trang có người ở không?” Ánh mắt của Dạ Dao Quang dừng lại trên mặt nước phẳng lặng, đôi mắt của cô cũng tĩnh lặng như hồ nước.
“Sáu ngày trước nhị gia… Sở nhị gia cùng Sở tam gia từng tới đây, ngày thứ hai Sở đại gia phái người tới thông báo thôn trang đã tìm được người mua, làm cho hai vị Sở nhị và tam gia phải trở về, ngày thứ ba sáng sớm nhị vị liền rời đi.”
Lý Xuyên không dám có chút giấu giếm nào: “Lúc sau Dương quản gia liền tới mở cửa để xem ruộng đất.”
“Ngươi có tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ đã rời đi?” Dạ Dao Quang quay đầu nhìn về phía Lý Xuyên.
Nhìn chung Dạ Dao Quang có thể kết luận được trong hồ nước không phải Sở nhị thì là Sở tam, hạ nhân đều là ký khế ước chết, đã chết lại còn bị đánh chết, còn cần gì phải che giấu.
Lý Xuyên trong lòng đột nhiên hơi lo sợ, rõ ràng thần sắc của Đông gia vô cùng bình thường nhưng nghĩ kỹ lại thì y nghiêm túc gật đầu.
“Hôm bọn họ rời đi, hồ nước này có gì không giống như ngày thường?” Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
“Không giống...” Lý Xuyên suy nghĩ hồi lâu rồi chợt bừng tỉnh nói: “Sáng sớm cháu của Tôn bà bà nói một câu, đêm qua trời không mưa, cũng không biết là con nhà ai đã nghịch nước ở dưới đó.”
Dạ Dao Quang nghe vậy nhếch môi, nói: “Hai huynh đệ họ Sở sau khi đến đây có xảy ra tranh chấp?”
“Không hề có chuyện này, chỉ là hai người họ dường như không được vui cho lắm.” Lý Xuyên nghĩ lại nói.
“Ngươi dẫn thêm một người đến huyện nha nói trong thôn trang có phát hiện thi thể.” Dạ Dao Quang nói.
Lý Xuyên sợ tới mức chân mềm nhũn, sau đó trừng lớn đôi mắt nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn, dặn dò Vương Mộc: “Ngươi cùng hắn đến huyện nha, dùng xe ngựa của ta, càng nhanh càng tốt.”
Vương Mộc cũng bị hù không nhẹ, nhưng cũng may ổn định được tâm lý, hắn ta nắm lấy tay Lý Xuyên nói với Dạ Dao Quang: “Cô nương yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ cùng Lý Xuyên trở về trong thời gian ngắn nhất.”
Dạ Dao Quang liền gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Ni Nhi, Vương Ni Nhi bị dọa đến gương mặt nhỏ bé trắng bệch ra nhưng vẫn có thể lập tức phản ứng lại được, lấy ra hai lượng bạc vụn đưa cho Vương Mộc, đi đến huyện nha cần không ít lộ phí, thời gian cấp bách không kịp chuẩn bị lương khô, để tránh xảy ra chuyện gì khác, đem theo một ít bạc vẫn tiện hơn.
Chờ sau khi Vương Mộc và Lý Xuyên đi, Dạ Dao Quang quay về thì nhìn thấy Vương Ni Nhi không được khỏe, đi đường suýt ngã vài lần, vì thế nhíu mày nói: “Ngươi sợ cái gì, cũng chỉ là một người chết. Những kẻ sống ở nơi có người chết mới đáng sợ!”
“Cô nương, người chết sẽ biến thành quỷ sao?” Giọng của tiểu cô nương hơi run rẩy.
“Tự nhiên sẽ vậy.” Dạ Dao Quang duỗi tay gỡ lấy Kim Tử đang quấn quanh người cô xuống, sau đó để nó ấy nằm xuống giường còn mình đi đến chiếc bàn ngồi xuống.
“Cô nương…” Vương Ni Nhi sắp khóc.
“Người chết biến thành quỷ vẫn còn rất sớm, lúc này chỉ mới chết bốn ngày, qua thất đầu cũng chẳng qua sẽ nhiều thêm một chút oán khí, nhiễm vào không khí thì thật xui xẻo, muốn biến thành quỷ nào có dễ dàng như vậy, hơn nữa cô nương nhà ngươi đang làm gì, há còn sợ quỷ hay sao?” Dạ Dao Quang liếc nhìn nói: “Rót cho ta ly nước.”
Vương Ni Nhi vẫn còn sợ hãi, nhưng cô rất thông minh, cô càng sợ bị Dạ Dao Quang ghét bỏ hơn, vì thế cố gắng kìm chế rót cho Dạ Dao Quang một ly nước, cố gắng làm ra kiểu như không hề sợ hãi.
Cô không hề biết cơ thể của cô lúc đó cứng đơ đến mức nào, bị chú khỉ Kim Tử đang nằm trên chiếc giường nọ lườm cho một phát, Dạ Dao Quang thật ra là cố ý nhưng không phải dọa Vương Ni Nhi, mà là Vương Ni Nhi đã lọt vào mắt Dạ Dao Quang, cô nương ta đang do thám thử xem Vương Ni Nhi có phải đang tiếp tay cho kẻ thủ ác không.
“Ngươi cầm lá bùa này đi đi, dán vào nơi ta đã vẽ một cái vòng tròn.” Dạ Dao Quang bưng ly nước, sau đó lấy ra một lá bùa đưa cho Vương Ni Nhi.
Khi nãy cô ở hồ nước lấy nước vẽ một cái vòng tròn, và cố ý ở chỗ này đợi Vương Ni Nhi, nhưng ánh nắng mặt trời lại quá chói chang, lúc này có lẽ vòng tròn đó bốc hơi hết rồi, việc này một phần là để khảo nghiệm thái độ chú tâm vào chủ tử là cô của Vương Ni Nhi và trí nhớ của cô ta.
Vương Ni Nhi sắc mặt trắng bệch, ngược lại không hề nói gì cả, nhận lá bùa từ tay của Dạ Dao Quang, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng, đi đến phía hồ nước.
“Đi xem cô ta có dán lá bùa đúng chỗ chưa.” Dạ Dao Quang đi đến mép giường, nhấc Kim Tử đang ở trên chiếc giường xua ra bên ngoài, sau đó ngả mình nằm xuống giường.
“Á… Á... Á!” Kim Tử bị ném ra ngoài vô cùng oán giận, mắng nhiếc Dạ Dao Quang một hồi.
Đại ý là: Bên ngoài trời đang nắng gắt, khuôn mặt xinh đẹp của nó sẽ bị ăn nắng mất!
Dạ Dao Quang nghe xong vẻ mặt chán ghét ngáp một cái, sau đó xoay người quay lưng về phía nó.
Kim Tử cảm thấy những cô nương như thế này thật không biết điều, không hề biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, hầm hừ bỏ đi. Đương nhiên là đi theo Vương Ni Nhi, lá bùa dán sai vị trí sẽ không xua được tử khí trên mặt hồ, người sống hít nhiều tử khí rất dễ bị bệnh.
Vương Ni Nhi tuy sợ hãi nhưng vẫn tìm ra được vị trí Dạ Dao Quang đã vẽ trước đó, làm hạ nhân cần phải quan sát nhất cử nhất động của chủ nhân, phải biết cách suy đoán suy nghĩ của chủ nhân, đây là những lời mà mẫu thân đã dạy, từ nhỏ cô đã hiểu được điều này.
Tiểu Kim Tử sau khi nhìn thấy tức tốc chạy về, sau đó giở trò đẩy Dạ Dao Quang xuống đất nhưng lại bị Dạ Dao Quang sớm đã chuẩn bị Ngũ Hành khí ngăn chặn móng vuốt của nó khiến nó không làm gì được, chỉ biết nổi giận ngồi trên mép giường.
Dạ Dao Quang ngủ vừa đúng nửa canh giờ, ngáp một cái ngồi dậy thấy cảnh này, không khỏi buồn cười: “Ta còn không biết cái đầu khỉ của ngươi đang nghĩ gì?”
“Ác! Ác!” Kim Tử xoay người, nhấc cái mông khỉ lên hướng về phía Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang duỗi thẳng tay kéo nó đến bên cạnh: “Ta bảo chị Điền làm cá chua ngọt cho ngươi.”
Lúc đó đôi mắt của Kim Tử sáng rực, nó liền đưa tay ôm lấy Dạ Dao Quang, làm nũng cọ cọ vào người cô.
Dạ Dao Quang bất lực lắc đầu, con khỉ thích ăn cá chua ngọt, thật là khiến người khác không biết nói gì.
Vương Ni Nhi nghe thấy giọng nói của Dạ Dao Quang, vội vàng đến hầu hạ cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang nhìn thấy gương mặt đã lấy lại vẻ bình thường của Vương Ni Nhi, không khỏi thầm gật đầu.
Đỗ Hải không biết gì cả đang đứng ở trong sân để đợi Dạ Dao Quang, chuẩn bị đưa Dạ Dao Quang đi xem đất.
“Dạ cô nương, bốn trăm mẫu đất này có hai trăm tám mươi mẫu thượng đẳng, tám mươi mẫu trung đẳng, bốn mươi mẫu hạ đẳng. Mẫu đất thượng đẳng đều đã được trồng lúa, trung đẳng cùng hạ đẳng thì đã được trồng bông. Năm nay mùa màng không tốt, một mẫu đất chỉ cho 10 đấu thóc, một mẫu bông chỉ có thể thu hoạch được hai trăm đến ba trăm cân.” Đỗ Hải đưa Dạ Dao Quang đến khu đất rộng ba trăm mẫu của mình.
Sản lượng thật sự rất thấp, vấn đề nằm ở kỹ thuật, cũng có vấn đề nằm ở điều kiện thời tiết.
“Có bao nhiêu tá điền?” Dạ Dao Quang nhìn hoàng hôn buông xuống, có rất nhiều dáng người đang khom lưng ở dưới ruộng nên cô không thể không hỏi.
“Trong đó bốn mươi mẫu vẫn là do người trong thôn trang của Lý Xuyên trồng, còn lại là hơn năm mươi hộ của Lý gia thôn, chỉ có khoảng 30 hộ trong làng.” Đỗ Hải trả lời.
“Sở gia thu mấy phần địa tô?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
Đỗ Hải duỗi thẳng bốn ngón tay.
Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân trừng mắt, bốn phần, đây thực sự là giống như đánh cướp, Đỗ Gia thôn tương đối giàu có, người làm thuê không nhiều lắm nên bọn họ không hề biết Sở gia lại tàn nhẫn đến như vậy.
***
(1) Thất đầu: chết chưa quá 7 ngày.