“Hả?” Nghiêm Lăng sửng sốt, sau đó có chút mờ mịt nhìn nhìn Dạ Dao Quang, gã vẫn luôn cho rằng Dạ Dao Quang là con gái mà Ôn Trường Tùng và Liễu thị nhận nuôi vì Dạ Dao Quang nhìn lớn hơn vài tuổi so với Ôn Đình Trạm, xưa nay không nghĩ tới điều này. Tuy rằng Huyện thái gia dặn dò phải khách sáo với vị Dạ cô nương này, nhưng cũng không thể nói rõ cho hắn những cái khác, ví dụ như Dạ Dao Quang là con dâu nuôi từ bé chẳng hạn.
“Đại ca, chúng tôi đã hỏi qua tất cả mọi người rồi, cũng đã ghi lại lời khai, còn kêu bọn họ ấn dấu tay vào nữa.” Giữa lúc không khí có chút căng thẳng, một tên bộ khoái bê một chồng giấy chạy tới.
Nghiêm Lăng một chữ cũng không biết, bằng không cũng sẽ không đến nỗi cắt liên lạc với Ôn Trường Tùng, bèn quơ lấy xem một lần và cũng không làm bộ làm tịch, liền gom lấy gom để, sau đó nói với Ôn Đình Trạm: “Nơi này đã có người chết, ở lại cũng không may mắn, hay là các ngươi trở về nhà đi, đợi Nghiêm thúc xử lý thỏa đáng việc này rồi sẽ đi tìm các ngươi.”
“Nghiêm thúc đi làm chính sự đi, điệt nhi cùng Dao Dao sẽ nhanh chóng trở về nhà.” Ôn Đình Trạm gật đầu, trong mắt cậu chỗ có người chết cũng không may mắn gì.
“Đợi đã.” Lúc Nghiêm Lăng sắp đi, Dạ Dao Quang đột nhiên mở miệng, sau đó nhìn Nghiêm Lăng nói: “Nghiêm thúc ba ngày này hành sự phải cẩn thận, thúc có huyết quang tai ương.”
Mày dày và rậm, vượt thiên thương, đầu mày khẩn tụ, đuôi mày to cung độ xẻ tà, đây là tướng mạo có huyết quang tai ương. Trong lần đầu tiên gặp Nghiêm Lăng Dạ Dao Quang đã phát hiện ra, chỉ là lần này không có liên quan gì đến nàng, thiên hạ này mỗi ngày đều có người chết do tai họa, nàng cũng không thể quản từng người được nhỉ? Nếu không phải có chuyện xen giữa việc Nghiêm Lăng và Ôn Đình Trạm nhận nhau, Nghiêm Lăng lại là người có phẩm đức không tồi, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng nhắc nhở.
Lời nói này của Dạ Dao Quang đã khiến cho Nghiêm Lăng nhảy dựng người lên.
Mà với Ôn Đình Trạm lời nói của Dạ Dao Quang lại rất đáng tin, vì thế vội nói: “Nghiêm thúc, người nhất định phải nghe Dao Dao nói, Dao Dao nói có nhất định sẽ có.”
Nghiêm Lăng còn chưa mở lời, người bộ khoái bên cạnh gã liền kề sát vào bên tai gã nói: “Đại ca, ngày hôm trước ta cùng sư gia uống rượu, sư gia nói vị Dạ cô nương này là người biết được thiên cơ.”
Vốn là người không tin nhưng Nghiêm Lăng tức khắc cũng có chút kinh hãi, nhanh chóng thu tâm trí lại: “Ta vẫn chưa đắc tội gì với ai…”
“Nghiêm thúc cho ta một đồng tiền.” Dạ Dao Quang đột nhiên nói.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì, Nghiêm Lăng vẫn ngoan ngoãn lấy từ bên hông ra một đồng tiền đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang tiếp nhận đồng tiền, lấy một lá bùa giấy từ bên hông ra: “Nghiêm thúc trong ba ngày này, nhớ mang theo bên mình tờ giấy đạo phù này.”
Đây là bùa hóa sát, là do Dạ Dao Quang vẽ ra vào ngày thường khi có thời gian để chuẩn bị bất cứ lúc nào cần đến, trong phong thủy không chỉ là gia trạch sẽ phạm sát, mà ngay cả trong mệnh cũng có không ít hung thần ác sát, đạo phù này có thể giúp cho Nghiêm Lăng vượt qua tử kiếp, nhưng vì nàng tu vi chưa đủ, lá bùa uy lực hữu hạn, Nghiêm Lăng thế nào cũng phải nếm chút khổ sở.
Những lời này Dạ Dao Quang không nói cho Nghiêm Lăng biết, Nghiêm Lăng đã dẫn người đi rồi.
“Dao Dao, Nghiêm thúc không phải sẽ gặp chuyện gì chứ?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Chàng rất quan tâm lão?” Dạ Dao Quang liếc xéo Ôn Đình Trạm: “Chẳng qua là mới gặp mặt một lần, lão thiện hay ác muội đều không biết được, sao chàng còn tín nhiệm lão như vậy?”
“Ta có thể cảm thấy được lão không có ác ý.” Ôn Đình Trạm nghĩ một chút rồi mới nói.
Dạ Dao Quang nhướng mày không phủ nhận.
Ôn Đình Trạm mím môi nói tiếp: “Được rồi, cứ cho là ta cảm nhận sai đi, thế còn muội, muội sẽ không để ta bị người khác lừa gạt, chỉ có một văn tiền muội đã cho lão lá bùa thì chắc đã biết lão không phải là người làm chuyện xấu.”
Dạ Dao Quang cười nhẹ nhàng: “Muội đã cho lão một lá bùa, thế sao huynh còn lo lắng cho lão?”
“Bởi vì thần sắc vừa rồi của muội...” Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Đình Trạm dừng trên người Dạ Dao Quang: “Lúc muội đưa cho Nghiêm thúc lá bùa, đỉnh mày có hơi hơi giật, mỗi lần khi muội có nghi ngờ điều gì, sẽ có biểu hiện này, e là chính muội cũng không biết.”
Dạ Dao Quang kinh hãi, biểu hiện này chính nàng cũng biết, nhưng đây là thói quen, hơn nữa hành động này dường như là không có gì thay đổi. Kiếp trước nàng có một người chị em quen biết mười mấy năm, phải mất mười năm mới phát hiện ra bí mật nhỏ này của nàng và nhịn không được nên mới nói cho nàng biết. Nhưng nàng vừa đến nơi này chưa bao lâu, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, việc này đã bị một cậu bé chỉ mới chín tuổi phát hiện ra.
“Đôi mắt thật tinh!” Dạ Dao Quang liếc mắt qua Ôn Đình Trạm một cái, rồi cất bước đi ngay.
“Dao Dao, muội đừng đi, khi nào chúng ta về nhà?” Ôn Đình Trạm chạy đuổi theo.
“Tại sao lại bỏ đi? Nơi này cũng là nhà của chúng ta.”
“Nơi này đã có người chết…”
“Từ hằng cổ tới nay, thời đại biến thiên, triều đại thay đổi, ta hỏi huynh có nơi nào không có người chết? Trăm ngàn năm trước ai biết được dưới chân chúng ta mảnh đất này có thi hài khắp nơi hay không?” Dạ Dao Quang dừng bước.
Ôn Đình Trạm nghe vậy liền nghẹn lời, không tìm được câu trả lời.
“Oan có đầu nợ có chủ, chưa nói việc này không liên quan với chúng ta, mà là có liên quan, có muội đây, huynh có gì phải sợ?”
Lời nói của thiếu nữ tuy có nữ tính nhưng ít từ tính, thanh âm của nàng tuy nhẹ như vậy nhưng lời nói lại có sức nặng, đấm thật mạnh vào ngay tim cậu, trong đầu cậu không ngừng xoay chuyển sáu chữ kia.
Có muội đây, huynh sợ gì.
Ngơ ngác nhìn thân hình thiếu nữ mặc váy tơ vàng đang đi xa dần, nàng đi qua đình viện nơi hoa quế nở rộ, đến nơi nàng rẽ tà váy trong nháy mắt bước chân đi xiêu vẹo rồi bỗng tung lên không vài cánh hoa rơi vụn nhỏ.
Mặt trời đã ngả về tây, Ôn Đình Trạm nhìn ánh nắng vàng rực rỡ ửng lên sắc đỏ, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Cậu nghĩ rằng có một ngày, cậu sẽ nói với nàng lời tương tự, cậu sẽ trưởng thành đến mức có thể đủ để cho nàng an tâm cả đời.
Trước bữa tối, Dạ Dao Quang kêu Lý Xuyên tới: “Bây giờ ngươi đi triệu tập tá điền, nói cho bọn họ sau này thu hoạch lương thực, toàn bộ địa tô năm nay chỉ cần nộp hai phần mười.”
Hai phần mười không nhiều nhưng cũng không gọi là ít, Dạ Dao Quang không phải thánh mẫu, cô rất thương những người nông dân bị áp bức nên cô không áp bức họ, cũng không thể hiện là muốn tiếp tế, cô hiểu đạo lý lon gạo ân, gánh gạo thù, lại nói thời đại nào có quy củ của thời đại đó, cô không thể phá vỡ được.
Sau khi Lý Xuyên nghe xong chuyện kinh hãi là chuyện đại hỉ: “Tiểu nhân xin đại diện hương thân quê nhà cúi đầu lạy chủ nhân.”
“Không cần như thế, ngươi đi đi, ta sẽ ở tại đây cho đến khi lương thực được giao xong.” Dạ Dao Quang nói.
Lý Xuyên vội đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài, cả người đều tràn ngập vui sướng, thấy vậy Dạ Dao Quang gật gật đầu, chắc chắn lần này Lý Xuyên cũng không có tiền lời, nhưng nếu như ngay cả loại người chuyên nhận lợi ích cũng cảm thấy vui mừng, điều đó chứng tỏ y là người tri ân báo đáp. Vì người của Lý gia thôn từng có ân với y nên y cũng vui mừng thay cho họ.
Rất nhanh tin tức này đã lan ra ngoài, sau đó lý chính cùng tộc trưởng của Lý gia thôn cùng nhau đến, nói là muốn đích thân cảm tạ Dạ Dao Quang. Nàng biết bọn họ tới bày tỏ lòng biết ơn chỉ là cái cớ, chuyện chính chỉ sợ là bọn họ đang lo lắng chuyện thi ân là muốn thu hồi đất đai, nàng sẽ không để cho bọn họ tiếp tục thuê trồng nên tới để hỏi thăm tin tức nên cũng không muốn gặp bọn họ, mà cho Ôn Đình Trạm đi gặp. Ôn Đình Trạm đã muốn hiểu biết hơn về nông vụ thì tiếp xúc với những người này là điều phải làm.