Cuộc đi săn này làm cho Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân đều thương tích đầy mình. Nhưng do hai người đã quen nên bất quá chỉ uể oải trong chốc lát, ngay lập tức có thể ăn món ăn thôn quê một cách vui vẻ.
Cũng không biết có phải nhờ màn khởi đầu tốt đẹp của Dạ Dao Quang hay không, một canh giờ sau, Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân cũng săn được một con hoẵng, hoẵng cũng là một loại hươu.
Con hươu Dạ Dao Quang đã hạ gục là một con đực trưởng thành, nặng khoảng 150kg, nhưng con hoẵng Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân hợp lực săn được, xem hình dáng cũng chỉ được chừng 100kg, Ôn Đình Trạm nhìn ba người bọn họ nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi tìm người đến giúp khiêng về.”
Dạ Dao Quang tiến tới, một tay nhấc sừng con hươu đực, một tay xách chân con hoẵng lên, không gắng chút sức nào đã nhấc bổng được hơn hai trăm cân, thấy vậy tròng mắt Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân thiếu điều muốn rơi ra.
“Duẫn Hòa, có phải sức lực tỷ tỷ quá lớn rồi chăng.” Dương Tử Quân kéo Ôn Đình trạm, kề tai nói nhỏ. Hắn đã có thói quen gọi Dạ Dao Quang là tỷ tỷ, bội phục Dạ Dao Quang tận đáy lòng.
Ôn Đình trạm nhanh chóng thu lại ánh nhìn kinh ngạc: “Dao Dao là người tu luyện.”
Ôn Đình Trạm nói không sai, ở nơi bọn họ không nhìn thấy được, Dạ Dao Quang đã khống chế cho khí ngũ hành phân tán ra bốn phía, nâng hai con vật lên, kỳ thực bản thân nàng không dùng quá nhiều sức lực, nếu không vì sợ có người nhìn thấy xác chết hai con vật lơ lửng giữa không trung, bị dọa đến chết khiếp, tay Dạ Dao Quang cũng không định vươn ra.
Vừa bước được vài bước, Dạ Dao Quang bỗng nhiên dừng lại.
“Sao vậy Dao Dao?” Ôn Đình Trạm theo ở phía sau suýt nữa tông vào người con hươu, đứng lại hỏi.
Dạ Dao Quang chưa kịp trả lời, Kim Tử toàn thân cứng đờ, lông trên người nó đều dựng đứng.
Ôn Đình Trạm thoáng chốc kinh hãi, phản ứng đầu tiên là xoay người đẩy Dạ Dao Quang ra sau lưng.
Dạ Dao Quang thấy vậy ánh mắt ấm áp, nghiêng người nhường đường: “Hai người bọn chàng đi trước đi."
“Không được, chúng ta...”
Lời phản bác của Dương Tử Quân còn chưa dứt, đã bị Ôn Đình Trạm nhanh chân lôi đi: “Dao Dao, ngươi phải cẩn thận.”
“Duẫn Hòa, ngươi sao có thể...”
Dương Tử Quân lời còn chưa nói xong, đã bị Ôn Đình Trạm bước nhanh lôi đi, Ôn Đình Trạm trong lòng lo lắng hơn ai hết, nhưng hiện tại bọn họ người ít lực yếu lưu lại có thể chỉ gây thêm phiền phức cho Dạ Dao Quang, ngược lại còn làm Dạ Dao Quang vì bảo vệ bọn họ mà phân tâm, hơn nữa hắn tin tưởng Dạ Dao Quang sẽ không làm những chuyện không chắc chắn.
Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân mới đi chưa được bao lâu, một bóng đen to lớn, đột nhiên từ trong rừng nhảy ra, thân cao ước chừng khoảng 1,7 mét, cả tay và chân rắn chắc cũng không làm tốc độ của nó chậm lại, nó chạy như điên tới Dạ Dao Quang gần như chỉ trong nháy mắt.
Chắc chắn đây là một con gấu đen trưởng thành, gấu là một loại động vật rất thông minh và nhạy bén, hẳn nơi này là nơi nó hay đến hàng năm, cho nên mới không có bóng dáng của các loại động vật như hổ, sư tử... “Rừng nào cọp nấy” đây là qui tắc rừng xanh. Ắt hẳn mấy người Dạ Dao Quang đã xâm nhập lãnh địa, kích phát bản năng tự vệ của nó.
Tốc độ gấu có nhanh hơn, cũng không thể nhanh hơn Dạ Dao Quang, nàng nhảy lên một phát, vọt qua bên trên thân thể gấu đen mềm mại như hồ điệp, đồng thời đá một cước vào trên lưng gấu đen. Gấu đen bị đá cho lộn vài vòng, nhanh chóng dùng hai tay cào cào mặt đất, lại lao như điên tới Dạ Dao Quang, bộc phát sức mạnh cực lớn, hầu như mỗi một lần tứ chi của nó chạm đến mặt đất, mặt đất đều rung lên.
“Ồ, tức rồi?” Dạ Dao Quang thấy vậy, một tay vịn thân cây, thân thể mềm mại như rắn, linh hoạt, nhanh chóng đu đưa người rồi phóng lên: “Đầu to, ta không muốn tổn thương tính mệnh của ngươi, mau rời đi đi.”
Gấu đen dường như nghe hiểu lời Dạ Dao Quang nói, lại cho rằng Dạ Dao Quang thật sự coi khinh nó, lập tức phẫn nộ lạ thường, hai tay ôm lấy gốc cây rồi gắng sức lay. Con gấu đen dùng cả hai chân trước ôm lấy thân cây lay như điên, có thể thấy được sức mạnh con vật này lớn biết nhường nào, một tát giáng xuống phỏng chừng như sẽ tước lấy sinh mệnh nhỏ bé của nàng ngay tức thì.
Rung một hồi không làm Dạ Dao Quang rơi xuống, gấu đen quyết định bò chầm chậm lên cây. Dạ Dao Quang thấy vậy không biết làm gì hơn. Chỉ có thể chưởng một phát lên cây khô, khí ngũ hành theo cành cây từng tầng, từng tầng dao động xuống phía dưới, gấu đen ở trên cây khô, thân mình từng đợt run rẩy giống như bị điện giật, không bám nổi than cây nữa, buông lỏng ra, rớt xuống thật mạnh, phát ra tiếng kêu kinh người.
Các loài chim trong cánh rừng này đều sợ đến mức nhanh chóng tung cánh bay lên không trung, gấu đen cồng kềnh té ngửa xuống mặt đất, nhìn như bất tỉnh, sau một lúc cũng chưa lật người lại, Dạ Dao Quang nhảy xuống, đúng lúc gấu đen muốn phản công, nàng đánh một chưởng vào đầu nó.
Lần này gấu đen hoàn toàn bất động, tuy không bị hôn mê, nhưng lại ngây ngô như kẻ ngốc, Dạ Dao Quang thấy vậy lắc đầu nói: “Nhất định phải chịu đòn mới biết ngoan.”
“Ngao… ngao...” Gấu đen phát ra âm thanh bi thương.
Dạ Dao Quang nhìn đôi mắt đen nhánh, có vết ướt dầm dề kia nhưng không một chút mềm lòng, nàng cũng không có ý giết con gấu đen này, bởi vì gấu đen này có linh tính nhất định, đối với việc ăn tay gấu nàng cũng không có hứng thú, duỗi tay ra gõ gõ đầu nó: “Hôm nay tạm tha ngươi một mạng.”
Nói xong, lập tức bỏ đi.
Ở sườn núi, Ôn Đình Trạm vẫn căng mình chờ đợi, khi nghe thấy tiếng gấu rống giận thiếu chút nữa không nhịn nổi định chạy lên, nhưng bị Kim Tử kéo lại, mãi đến tận lúc nhìn thấy Dạ Dao Quang hoàn toàn không bị tổn thương gì, thong thả kéo con hươu và con hoẵng đi ra, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Đi thôi, chúng ta quay về nướng thịt hươu!” Dạ Dao Quang trông thấy hai bộ mặt nhỏ trắng bệch ra thế kia, biết ngay là do bị tiếng gấu rống dọa cho khiếp sợ.
“Tỷ tỷ, gấu đâu?” Dương Tử Quân trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lui về phía sau.
“Sao? Muốn ăn tay gấu hả?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Đệ đâu dám, chỉ là đệ muốn hỏi một chút, con gấu kia thế nào rồi?” Dương Tử Quân giọng yếu ớt hỏi.
“Thả rồi.” Dạ Dao Quang nói dứt khoát: “Con gấu kia tuy rằng tuổi chưa lớn lắm, nhưng do cơ duyên, có chút linh tính, vạn vật tu hành không dễ, có thể tha được thì tạm tha đi.”
Người tu luyện còn gian nan đến vậy, huống chi dã thú cấp thấp, đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang gặp phải dã thú có linh tính, kiếp trước căn bản chưa từng thấy qua, riêng Kim Tử tu luyện không đạt được linh tính, mà là trời sinh thần hầu, vì lẽ đó Dạ Dao Quang sẽ khó cảm nhận được.
Đối với sự việc lần này, Ôn Đình Trạm không có ý kiến gì, chỉ cần Dạ Dao Quang vui vẻ là được, nhưng Dương Tử Quân cảm thấy hình tượng Dạ Dao Quang ở trong lòng hắn lại vĩ đại hơn nhiều, càng ngày càng làm người khác ngưỡng mộ.
Đêm đó, không phải chỉ bọn họ được thưởng thức một bữa ăn thôn dã, mà cả thôn cũng được hưởng lây, Dạ Dao Quang đem các bộ phận có thể bào chế thuốc từ con hươu, bao gồm cả nhung hươu quý báu, tất cả đem tặng cho Đỗ Hạnh, ngoài ra tặng mỗi nhà khoảng một cân thịt, làm cho người trong thôn Đỗ Gia ngày càng yêu thích bọn họ, những người lúc trước cho rằng mệnh bọn họ xung khắc với người thân cũng ngầm đồng ý cho con cái của nhà mình sang nhà chơi, giúp bọn họ dần dần hòa nhập vào trong thôn.