Quan Bảng

Chương 238: Đã đâm trúng tổ ong vò vẽ




Phùng Bảo khẽ hỏi:
- Chủ nhiệm, chuyện này là sao? Chúng ta không ở trong ủy ban kỷ luật thành phố mà rầm rộ xuống đây, xuống dưới thì thôi, vì sao không thông báo với ủy ban kỷ luật huyện? Chẳng những âm thầm điều tra còn kêu Tô Mộc đến. Không phải tôi nói không được làm như vậy, nhưng tôi muốn biết là có chuyện gì? Làm tốt thì không sao, nếu xảy ra ngoài ý muốn, tiền đồ của chủ nhiệm cũng hết.
Đổng Lưu ngập ngừng nói:
- Đúng vậy! Chủ nhiệm, chúng ta xuống dưới không có cả thủ tục, Bí thư Chu không biết chuyện này, lỡ như . . .
- Không có lỡ với nếu!
Hoàng Hòa Quý trầm giọng nói:
- Đổng Lưu, Phùng Bảo, hai người đi theo ta sớm nhất, ta không sợ nói thật với các ngươi, là Tiêu bí thư kêu ta làm. Vì sao nhằm vào Tô Mộc thì ta không biết, nhưng hai ngươi nhớ kỹ, làm tốt công việc là được.
- Rõ!
Hoàng Hòa Quý nhìn Đổng Lưu, Phùng Bảo, bình tĩnh nói:
- Trước kia chúng ta cũng từng làm chuyện như vậy. Cán bộ cơ sở bây giờ có ai chịu nổi điều tra? Càng đừng nói loại mới ra đời nắm quyền to như Tô Mộc càng không chịu nổi dụ dỗ, giải quyết xong chuyện này là ta bảo đảm các ngươi sẽ nhanh chóng thăng chức.
Phùng Bảo, Đổng Lưu hùa theo:
- Hết thảy toàn dựa vào chủ nhiệm đề bạt.
Hoàng Hòa Quý bước đi:
- Đi, nghỉ ngơi một lúc, bỏ mặc Tô Mộc mấy tiếng đi.
Chỉ cần ở trong nhà khách Bạch Lộ thì Hoàng Hòa Quý không sợ Tô Mộc sẽ bỏ trốn. Hoàng Hòa Quý trải qua thiết kế đặc biệt, trừ phi bọn họ hành động, không thì tội phạm sẽ bị nhốt chặt tại đây.
Bóng tối như nước lũ ập đến, khó chịu nhất không phải khả năng thân thể chịu đựng mà là áp lực tinh thần. Từ khi Đổng Lưu, Phùng Bảo, Hoàng Hòa Quý đi ra Tô Mộc liền biết bọn họ muốn làm gì. Đây là thí nghiệm phòng tối có ảnh hưởng rất lớn, ủy ban kỷ luật muốn dùng cách này xử hắn.
Cái gọi là thí nghiệm phòng tối mọi người đều biết trong phòng không có ánh sáng, thanh âm, hoàn toàn phong kín. Trong không gian đó ngươi tạm thời ngăn cách với thế giới này. Thị giác, sở giác, xúc giác biến mất hết. Nhiều cảm giác biến mất, ngươi sẽ trở nên táo bạo bất an.
Nhẹ thì sẽ khóc lóc, tinh thần hoảng hốt, bị vọng tưởng trong thời gian ngắn. Nếu bị nhốt lâu, nghiêm trọng sẽ tuyệt vọng, hoàn toàn điên.
Tô Mộc nhếch mép cười khẩy nói:
- Thật là xem trọng ta, nhưng muốn dựa vào kỹ xảo này ép ta khuất phục thì các người đã thất vọng.
Tô Mộc không bối rối như người bị nhốt, hắn khép mắt, ngồi khoanh chân, tư thế ngồi thiền, hòa nhập vào bóng tối không nhúc nhích.
Từ nhỏ Tô Mộc đã theo Thương Đình tĩnh tọa, hắn không thèm để mắt đến trừng phạt phòng tối.
Trong khi Tô Mộc bị nhốt trong nhà khách Bạch Lộ thì bầu trời bên ngoài đã rối loạn.
Văn phòng bí thư huyện ủy huyện Hình Đường.
Rào rào! Rào rào!
Vẻ mặt Nhiếp Việt tức giận quét mọi thứ trên bàn xuống đất. Nhiếp Việt chưa hết giận, gã chộp chén trà gốm sứ trước mặt ném xuống đất. Trong tiếng vỡ vụn, nhiều mảnh nhỏ bắn tung tóe.
Nhiếp Việt thật sự nổi giận.
Mới bắt đầu Tô Mộc gọi điện thoại chưa khiến Nhiếp Việt chú trọng mấy, gã chỉ gọi điện cho Lâm Trung Hòa điều tra rõ ràng rồi báo cáo lại. Bây giờ Nhiếp Việt như con sư tử giận dữ. Vô tổ chức vô kỷ luật tới cực điểm, đây là vô pháp vô thiên tùy ý làm bậy.
Ninh Hạo đứng bên cạnh, gã biết Nhiếp Việt đang tức giận, gã không nên nói nhiều, nhưng trách nhiệm thư ký làm gã phải mở miệng nhắc nhở Nhiếp Việt.
- Bí thư, chúng ta có nên báo lên cấp trên xin ý kiến không? Chuyện gì xảy ra? Tại sao cho đến bây giờ chúng ta không nhận được công văn nào?
Sắc mặt Nhiếp Việt cực kỳ âm trầm:
- Xin ý kiến cấp trên?
Nhiếp Việt đi tới đi lui trong văn phòng, suy nghĩ thông rồi đi hướng bàn làm việc, bấm dãy số.
- Lý thị trưởng, tôi là Nhiếp Việt.
Lý Hưng Hoa ngồi trong văn phòng, nghe giọng Nhiếp Việt thì cười thoải mái. Trong huyện Hình Đường có Nhiếp Việt đứng theo phe gã, Lý Hưng Hoa làm việc vững tin hơn. Cộng với Hắc Sơn trấn phát triển nhanh, huyện Hình Đường thành điểm sáng trong Thành phố Thanh Lâm. Có Nhiếp Việt trông chừng giùm, Lý Hưng Hoa sẽ được hưởng một phần chiến tích.
Lý Hưng Hoa càng lúc càng vừa lòng Nhiếp Việt, nghe gã gọi điện thì mỉm cười hỏi:
- Nhiếp Việt, sao vậy, anh lại có chuyện tốt gì muốn báo cáo với tôi?
Nhiếp Việt cố gắng kiềm chế nhưng giọng nói chứa bất bình:
- Lý thị trưởng, lần này không phải chuyện tốt mà siêu xấu. Tôi muốn hỏi ủy ban kỷ luật thành phố bị gì, vì sao chưa thông báo với ủy ban kỷ luật huyện đã tự tiện điều tra Đồng chí Tô Mộc? Chưa hết, không thông báo một tiếng đã mang Đồng chí Tô Mộc đi. Chuyện gì đây? Không cần tổ chứ kỷ luật Đảng nữa?
Lý Hưng Hoa không bắt bẻ giọng điệu Nhiếp Việt, gã nghe xong nhảy cẫng lên:
- Cái gì? Tô Mộc bị ủy ban kỷ luật thành phố mang đi?
- Anh lặp lại lần nữa, tin tức có đáng tin không?
Nhiếp Việt trầm giọng nói:
- Chính xác trăm phần trăm. Ngay trước mắt bao người Hắc Sơn trấn ủy ban kỷ luật thành phố mang Tô Mộc đi, có gì nhầm lẫn? Dẫn đội là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố phòng tác phong Đảng liêm chính kiến thiết, Hoàng Hòa Quý.
- Được rồi, tôi biết chuyện này rồi.
Lý Hưng Hoa cúp máy, nhíu chặt mày. Chuyện gì đây? Tại sao người ủy ban kỷ luật thành phố tích cực điều tra Tô Mộc?
Nhưng tóm lại Lý Hưng Hoa sẽ không để Tô Mộc bị gì.
Lý Hưng Hoa sắc mặt âm trầm bấm số điện thoại thư ký ủy ban kỷ luật thành phố Chu Tùng Lan:
- Bí thư Chu phải không? Bây giờ anh có rảnh không? Nếu không bận thì qua đây một chuyến, tôi có chuyện muốn hỏi.
Lý Hưng Hoa cúp máy, lẩm bẩm:
- Hy vọng sẽ không lớn chuyện.
Sắp tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới, lúc này mà xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng Lý Hưng Hoa tiếp nhiệm chức thị trưởng. Lý Hưng Hoa không cho phép chuyện đó xảy ra, ai dám cản trở thì gã sẽ xử kẻ đó.
Bên kia Nhiếp Việt và Lý Hưng Hoa gọi điện xong, Nhiếp Việt đứng dậy đi ra cửa. Ninh Hạo theo sát. Nhiếp Việt muốn đi đâu, Ninh Hạo không có tư cách biết.
Nhiếp Việt, Ninh Hạo mới ra khỏi văn phòng thì Lâm Trung Hòa quẹo qua góc lật đật chạy tới, trán ướt đẫm mồ hôi.
- Nhiếp bí thư!
Lâm Trung Hòa nhìn Nhiếp Việt nổi giận đùng đùng đi ra phòng làm việc, tim rớt cái bịch. Nhiếp Việt đã biết chuyện của Tô Mộc. Thật ra chẳng những Nhiếp Việt biết, Lâm Trung Hòa tin tưởng người thường ủy huyện ủy đều nhận được tin tức Tô Mộc bị người ủy ban kỷ luật thành phố mang đi.
Nói đến người bực tức nhất thì Lâm Trung Hòa cũng trong số đó. Lâm Trung Hòa đường đường là trưởng ban kỷ luật, người ủy ban kỷ luật thành phố đến địa bàn của gã điều tra nhưng không ai cho gã biết một tiếng. Chưa hết, trong địa bàn của Lâm Trung Hòa ủy ban kỷ luật thành phố hành sử quyền chấp pháp mang Tô Mộc đi với danh nghĩa hiệp trợ điều tra.
Hiệp trợ điều tra cái con khỉ, Lâm Trung Hòa thấy hết cong thẳng trong ủy ban kỷ luật cả đời. Hiện tại Tô Mộc không bị gì nhưng nếu trễ thêm mấy tiếng không chừng sẽ bị tra khảo, Lâm Trung Hòa không biết đến lúc đó gã nên đút mặt đi đâu.
- Nhiếp Việt, tôi mới gọi điện thoại cho Bí thư Chu ủy ban kỷ luật thành phố rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.