“Đồ ngốc, đương nhiên là chọn cô gái bên kia rồi.” Thấy Lưu Bình An do dự, Jack nhịn không được xen vào, “Muốn hôn thì đương nhiên phải hôn con gái chứ, con trai có gì hay mà hôn.”
“Nhưng mà…” Vân Thư nhẹ nhàng vỗ Jack một cái, “Phải để con gái người ta nguyện ý mới được.”
Lưu Bình An nhìn La Cơ, người kia cũng không thấy xấu hổ bởi chuyện tờ giấy kia yêu cầu làm, mỉm cười nói: “Nếu đối tượng là Tiểu An, tôi rất vui lòng.” Cô chỉ vào bờ môi của mình, trừng mắt nhìn thiếu niên, “Nếu Tiểu An muốn hôn, thì phải hôn ở đây nha.”
Đối với phản ứng hào phóng của cô gái, Lưu Bình An lập tức xấu hổ đến tai nóng lên. Người nào đó bắt đầu không muốn làm nữa, Connor là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Tớ phải đổi về chỗ cũ! Tiểu An muốn hôn thì hôn… Ưm… Ưm….” Chưa nói xong đã bị Meri che miệng lại kéo đi.
“Phá chuyện tốt của người ta sẽ bị ế tám đời đó!”
“Tiểu An…” Lưu Bình An cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt trên vai mình, quay đầu liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ đặc tả của Aslan.
“Tuy tiểu thư La Cơ nói vậy, nhưng cô ấy là con gái, cậu và cô ấy không phải là người yêu, chung quy vẫn không thích hợp.” Aslan luôn có sức thuyết phục, bị con ngươi xanh biếc của anh nhìn chăm chú, khiến không ai không thể nghe theo.
“Chuyện này…” Lưu Bình An thật sự do dự, hôn La Cơ hình như không tốt lắm, nhưng nếu hôn Aslan…. Vụng trộm liếc đối phương, người kia lại cho cậu một nụ cười ôn hòa, khiến lòng cậu nhảy thật nhanh.
Kỳ lạ, không phải chỉ hôn một người con trai thôi sao? Hơn nữa cái này cũng là vì hình phạt của trò chơi. Vì sao tim cậu tại đập kinh khủng vậy chứ.
“Vậy cứ dứt khoát hôn hai bên luôn đi.” Cặp song sinh kia lại ồn ào tiếp.
Eugene nhìn Lưu Bình An, lộ ra dáng vui vẻ không rõ ý nghĩa: “Tờ giấy chỉ viết hôn người bên cạnh, cũng không nói là hôn bên trái hay bên phải, hay là chi hôn một người, cho nên hôn cả hai người cũng không phạm quy đâu.”
“Nhưng mà…” Lưu Bình An có cảm giác đang bị người ta lừa.
Đột nhiên bị người nào đó đè ót của cậu, quay mặt của cậu lại, “Tiểu An, làm con trai thì phải biết dứt khoát.” Lưu Bình An cảm thấy hơi thở của con gái đập vào mặt, nhất thời không kịp phản ứng, La Cơ đã cúi đầu hôn môi cậu.
Chỉ ngắn ngủi có mấy giây, Lưu Bình An đã bị choáng ngợp trước hương thơm của đôi môi thiếu nữ, tiếp theo lại là một nụ hôn nam tính đầy tính chiếm hữu và nóng bỏng. Lưu Bình An cảm thấy đầu lưỡi ấm áp ướt át của Aslan cạy mở miệng của cậu, thần tốc tiến vào trong miệng. Cậu cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Ưm…”
Một hồi lâu, Aslan mới buông cậu ra, hô hấp của hai người đều có chút bất ổn, nhưng Lưu Bình An lại bị nặng hơn chút, còn người bắt đầu mọi chuyện kia tuy sắc mặt có hồng lên một chút, nhưng vẫn bảo trì tư thế thong dong như trước.
“Chưa thỏa mãn sao?” Aslan nháy mắt với thiếu niên mấy cái, người kia còn chưa khôi phục lại từ khiếp sợ, đại não vẫn chưa giải quyết xong trạng thái hiện giờ.
“Oa——-” Connor quát to một tiếng, con mắt sưng thành trái trứng gà hoa, bay về phía Lưu Bình An, “Tiểu An, người ta cũng muốn cơ! Cậu không được bất công vậy chứ!!”
Cặp song sinh và Jack kia thì cuồng nhiệt huýt sáo, Vân Thư và Kỷ Vũ đều ngồi bên cạnh bảo bọn họ đừng làm ồn. Nhưng cũng có những người khác trầm mặt, ví dụ như Gerrard, vẻ mặt phiền muộn đang ngồi khoanh tay một bên kia.
Aslan nhìn về phía Eugene, người kia làm dáng hình chữ ‘bát'(*) một cái, miệng mấp máy nói “Tôi muốn tăng giá”. Aslan cười khẽ gật đầu, tâm tình của anh giờ thật tốt, quả nhiên nên hợp tác trước với Eugene.
(*) Hình dạng của chữ ‘bát’ : 八 = Ý chỉ Eugene đang chấp tay khâm phục Aslan đấy
Sau lưng đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt, anh ngẩng đầu lườm La Cơ, người kia cũng đang lườm anh. Aslan, người luôn tỏ vẻ lễ độ và tao nhã với phụ nữ kia, lúc này lại cong miệng tạo ra một nụ cười lạnh mang theo khiêu khích, có lẽ không ai đoán được dưới mặt nạ của quý công tử này đang cất giấu một bộ mặt như thế nào.
Cũng là vì quá quan tâm đối phương, nên mới do dự. Có đôi khi tình cảm sẽ làm mất đi lý trí của con người. Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên bị người khác hôn môi, lửa giận trong lòng Aslan thoáng cái đã bị đốt lên.
Tuy anh không thể như Annan dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào cũng phải đoạt được đồ vật mình muốn vào trong tay, nhưng gia tộc của bọn họ đều có chung một biện pháp với đồ vật mình mong muốn. Cha của anh sở dĩ có thể từ một thương nhân bình thường ở trong loạn thế mà làm nên cả một bầu trời riêng, trở thành người đứng đầu của một gia tộc, đương nhiên là phải dựa vào thủ đoạn cao siêu của ông.
Xác lập mục tiêu, không được gấp gáp, tạo nên cơ hội và điều kiện thích hợp, đến thời cơ thích hợp thì ra tay không chút do dự. Ông Elvis luôn dạy bảo đám con của ông như vậy.
Connor vẫn còn ồn ào, đè vai của Lưu Bình An, làm bộ dáng muốn hôn xuống. Lưu Bình An dùng sức đẩy cằm cậu ta ra, “Đồ ngốc, bỏ qua đi!” Cặp song sinh kia vẫn còn huýt sáo, hô to: “Hôn đi, hôn đi!”
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người gào thét một tiếng, khiến cho tất cả tiếng ồn ào đều yên tĩnh lại.
“Đám ranh con các người đang làm cái gì vậy?” Mặt Smith như bà la sát xuất hiện trước mặt mọi người, Edward mang vẻ mặt không biết làm sao, nói: “Ngại quá, cái tên này quá kích động, nên hệ thống an toàn của cửa bị hắn phá hư hết rồi.”
Vì sự xuất hiện của Smith, tất cả mọi người trở nên quy củ rất nhiều. Nhưng bị cặp song sinh kia thuyết phục, nhóm trung niên bọn họ lấy danh nghĩa giám sát cũng tham gia chơi bài chung. Kết quả, Smith thua sạch.
“Bài của anh vẫn xui như trước.” Edward thở dài.
“Nói nhiều!” Có chơi có chịu, Smith hung dữ rút tờ giấy, mở ra xem. Trên tờ giấy viết: Biểu diễn múa thoát y. Cặp song sinh kia lại huýt sáo lần nữa, còn Jack cũng ồn ào theo.
“Chú à, cởi đi! Biểu diễn với toàn bộ nhiệt huyết của mình nha chú.”
Các học viên của trường Aliya đã lĩnh giáo sự ‘khủng bố’ của anh đều không kiềm được mà lui về sau.
“Khà khà khà…” Smith phát ra tiếng cười quỷ dị, sắc mặt trở nên đáng sợ hơn, “Mấy người muốn xem múa thoát y phải không?”
Kính một mắt kia phản chiếu ánh sáng, khóe miệng vẽ lên đường cong quái dị, không khí càng ngày càng quỷ dị, khiến tất cả mọi người ở đây đều rùng mình một cái. Edward là người đầu tiên đứng lên, “A a, tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc, phải về trước rồi.”
Vẫn chưa đi được hai bước đã bị Smith bắt được cổ áo, “Anh đúng là không nể mặt chút nào, tôi chưa biểu diễn nữa mà.”
“Hả… Không. Không cần xem cũng biết nó rất đặc sắc… Ha ha…” Biết rõ cá tính của đồng nghiệp, Edward không muốn ở lại.
“Không thể được.” Chẳng biết lúc nào, trên tay Smith lại có thêm một cây kéo lớn, tới gần các học viên và Edward, “Khà khà, biết cái này là cái gì không? Là kéo đặc chế có thể cắt nát bất cứ sợi tổng hợp bất kể là tính chất nào. Màn trình diễn đặc biệt của Smith, múa thoát y! Showtime!”
Đêm nay, các gia đình ở trong khu phòng thượng hạng đều nghe có tiếng kêu thảm thiết không ngừng của các nam nữ trẻ tuổi, có khi còn có tiếng thét ủng hộ của thiếu nữ nữa.
Triển lãm ngày thứ tư, chiến hạm trồi lên mặt biển, lên đất liền đi vào đồng bằng rộng lớn kia. Chuyến tham quan của bọn Lưu Bình An cũng coi triển lãm vũ khí của lính bộ ở tầng hai là chủ đề chính.
“Tiểu An! Nhanh tới bên này nè.” Connor đứng ở gian hàng triển lãm của xí nghiệp nhà mình vẫy tay với bạn bè đang đứng ở phía xa của mình.
Xí nghiệp kinh doanh của gia tộc của Connor tiếp xúc với rất nhiều mặt hàng, nhưng công nghiệp quốc phòng thì chỉ mới bắt đầu tiếp xúc mấy năm gần đây, nhưng cũng đã phát triển tới mức độ nhất định. Hơn nữa cũng đang hợp tác với quân bộ của Liên Minh một dự án nào đó.
Dẫn bạn bè của mình tới gian triển lãm rộng lớn, trong gian hàng có một vật thể cực lớn đang được phủ vải bạt. Connor mang vẻ mặt tự hào, nói: “Đây là bảo bối của tớ! Vất vả lắm mới hoàn thành xong, đây là mỹ nữ chính của triển lãm đó.”
“Woa… cậu làm vật này sao?” Thái Bạch trong cặp song sinh khung tay thành vòm che mát, ngẩng đầu nhìn đồ vật to lớn trước mặt.
“Siêu lợi hại nha.” Khải Minh hình như cũng rất thích đồ vật to lớn kia.
Được khen hai câu, đầu Connor ngẩng rất cao, vênh váo tự đắc, “Toàn bộ đều do tớ tự thiết kế, tuy linh kiện gì đó đều là do xưởng nhà tớ chế tạo, nhưng tự tay tớ lắp ráp không đó.”
“Đó là cái gì vậy?” Lưu Bình An có dự cảm không tốt.
“Hì hì…” Connor thần bí cười, giật xuống vải bạt đang phủ trên đồ vật to lớn kia, vật thể màu đen cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Kim loại màu đen lóe sáng dưới ánh đèn, tám bệ điều khiển để khởi động hình tròn bằng kim loại, trên đó có trang bị vài cây súng điện, một cây đại bác ngắn.
Nhìn con nhện khổng lồ bằng kim loại trước mắt, Lưu Bình An thật sự cười không nổi.
“Bé 81! Dù là ở trên đất liền hay là trong nước, đều có thể di chuyển tự nhiên, đánh nhau với nhện biến chủng sẽ không thua một chút nào. Còn có trang bị súng điện và pháo ngắn. Khoang điều khiển có thể chuyển động linh hoạt 360 độ, bất kể là bị tấn công ở đâu cũng có thể đối phó.”
“Đúng là rất tuyệt nha.” Không chỉ riêng cặp song sinh, ngay cả Aslan cũng không kiềm được nói lời tán thưởng.
“Thế nhưng tớ vẫn không thích mấy thứ đồ như con nhện này.” Lời của Gerrard vừa ra khỏi miệng đã bị Connor đạp cho một cái.
“Đây là dùng cứng đối cứng, cậu hiểu không? Nhện di chuyển nhanh chóng được như vậy là nhờ chân của chúng, các đốt ngón tay cũng phi thường linh hoạt, hơn nữa cũng rất mạnh và cứng cỏi. Chúng ta có thể lợi dụng những ưu điểm này để đánh nhau với chúng!”
Thiếu niên luôn chỉ biết làm nũng kia khi nói tới vũ khí do tự tay mình thiết kế thì như thay đổi thành người khác. Trong mắt tràn đầy nhiệt tình, phảng phất cháy lên một ngọn lửa hồng, chói mắt đến nỗi khiến người ta không thể dứt ánh mắt ra khỏi người.
“Rất lợi hại.” Smith đẩy kính mắt, “Thế nhưng cậu định giải quyết chấn động vật lý cho người điều khiển lúc nhảy lên thế nào đây?”
Lửa hồng hừng hực kia lập tức rớt xuống độ đóng băng, Connor ngây ngốc nhìn Smith. Lưu Bình An biết thế nào cũng vậy, vỗ vỗ vai Connor, “Cậu không cân nhắc tới cái này cũng không lạ, dù sao cậu vẫn chưa là nghiên cứu viên chính thức mà.”
“Không… Thật ra tớ…” Mặt Connor đều nhuộm màu hồng, chọt chọt hai ngón tay, “Thật ra bé 8 không biết nhảy….”
“….”
Tiếp theo bọn họ đi thăm triển lãm của xí nghiệp nhà của Rose ở sảnh, hôm nay Eugene rất ra sức chào hàng. Xí nghiệp của gia tộc nhà Rose chủ yếu kinh doanh thiết bị thông tin.
“Đây chính là thiết bị thông tin model mới nhất đấy.” Eugene có chút cảm giác giống như quý bà mua dưa, “Không cần tín hiệu vệ tinh, cũng không phải tín hiệu không dây, không chịu bất kì ảnh hưởng chướng ngại nào.”
“Lợi hại vậy sao?” Connor vẫn hoài nghi, “Nếu như là lần huấn luyện trước, lúc đi vào khu vực kỳ quái kia, cũng không thể truyền tin đâu.”
“Không đâu!” Lần này tới phiên Eugene ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý, nói: “Cái này có thể thắng chỗ đấy. Máy truyền tin Neutrino có thể xuyên qua bất kì chướng ngại nào, không giống như các loại truyền tin không dây khác bị ảnh hưởng của từ trường, càng sẽ không bị ảnh hưởng bởi Bão Mặt Trời(*).“
“Thứ này đã được tiền tuyến của quân đội dùng thử. Lần này là mở rộng, hy vọng có thể được sử dụng toàn diện rộng rãi trong quân đội.”
“Cái đó lỡ như bị đối phương bắt được…” Smith lại tiếp tục chỉ ra chỗ thiếu sót.
“Điều đó không cần lo lắng.” Rose mở ra máy truyền tin, đánh chữ trên bàn phím, một đoạn văn xuất hiện trên màn hình máy nhận tin, nhưng đó là những ký tự kì quái, hoàn toàn không thể hiểu được.”
“Nhìn giống như được tạo ra từ các chữ viết của các quốc gia cũ, nhưng thật ra các mảng mật mã đều có quan hệ với nhau, chỉ có thể thông qua mật mã để chuyển ra thành tin tức hoặc hình vẽ. Hơn nữa có thể thay đổi tùy ý, chỉ có người thật sự hiểu được mật mã này mới đọc hiểu được.”
“Rose thật lợi hại.” Mắt Connor lập tức biến thành sao sáng.
“Nói không chừng… cũng có người có thể tự đọc được.” Edward sờ cằm, tựa hồ đang suy nghĩ gì. Smith nhìn anh một cái, “Ừm… Anh đang nói tên kia hả.”
“Ai vậy?” Lưu Bình An tò mò hỏi.
“Lúc ở trại huấn luyện, không phải các cậu có thấy những mật mã trên thạch bích kia sao? Đang nói cái tên khốn tạo mật mã đó đấy.”
“Người nọ thật sự tồn tại sao? Thật thần kỳ.” Connor nói làm mọi người một trận.
“Vậy giờ anh ấy ở đâu?” Trong mắt Rose cũng tràn đầy sùng bái.
“Bây giờ à… Chắc là đang ở chiến khu Dĩ Tát.”
Hai giờ chiều, người tham quan ở khu triển lãm vũ khí lính bộ bắt đầu di chuyển ra sân khấu. Hôm nay người tới triển lãm vũ khí lính bộ còn nhiều hơn bình thường, tuy cái sảnh triển lãm này là cái lớn nhất ở tầng ba rồi, nhưng vẫn phải chen chúc.
“Rốt cuộc là biểu diễn gì thế?” Connor nhịn không được hiếu kì.
“Nghe nói là vũ khí bí mật của sở nghiên cứu quân bộ Đế Quốc trực tiếp nghiên cứu và chế tạo.” Ngay cả con buôn tình báo cũng có hứng thú đến xem thứ này, có lẽ là khá giá trị.
“Bày ra cho mọi người xem hết thì còn gọi là vũ khí bí mật gì nữa.” Lưu Bình An khó hiểu nói.
“Đúng! Nhưng thứ đó trước kia là vũ khí bí mật. Cho nên mới thu hút nhiều người như vậy. Hơn nữa còn được gọi là vũ khí bí mật mạnh nhất.” Edward nói xong, liếc nhìn Smith. Vẻ mặt người kia đầy khó chịu.
“Tên kia cho tới giờ toàn là một tên khốn nổ không nháy mắt, vô cùng hung hăng càn quấy. Thường toàn là sấm to mưa nhỏ* không.”
*Sấm to mưa nhỏ: Nói cho lớn chứ làm không bao nhiêu
“Smith đang nói ai vậy?”
“Thiên địch của anh ta.”