Quân Chủ Chọc Phi

Chương 7:




Làm thế nào? Làm thế nào? Rốt cuộc làm thế nào mới tốt à?
Không phải nàng không muốn cứu sáu vị tuấn nam mỹ nữ, nhưng mà mỗi lần đứng trước mặt Dận Lệ, nhìn đến dung nhan tuấn tú của hắn, cảm nhận được khí thế tôn quý phi phàm kia của hắn, thì Lạc Dã Nhận lại nói ra những lời hoàn toàn bất đồng, thậm chí lời nói còn ngược lại.
Nàng vì sao lại kém cỏi như vậy?
“Dã Nhạn muội muội...”
Trong lúc bất chợt, vài giọng nói mềm yếu mềm mại đáng yêu bay vào trong tai nàng.
Ngồi nghỉ ở trong đình tâm Lạc Dã Nhạn đang sững sờ, thật vất vả phục hồi tinh thần lại, nhìn mấy nữ nhân thiên kiều bá mị trước mắt. “Các ngươi là?”
Chúng mỹ nhân thay phiên tự giới thiệu mình xong, ngay sau đó Lạc Dã Nhạn sững sờ.
“Vậy...” Một lúc sau đột nhiên Lạc Dã Nhạn nghĩ đến hình như nàng chưa hành lễ mấy vị nhân sĩ tôn quý này, vội vàng đứng lên, chuẩn bị hành lễ.
“Không cần... Hiện tại muội muội chính là giai nhân bên cạnh hoàng thượng, chúng ta hành lễ với muội còn không kịp, tại sao có thể để cho muội đại lễ như thế đây?” Vu mỹ nhân liền tranh thủ đỡ nàng dậy.
“Nhưng là...” Lạc Dã Nhạn vẫn cảm thấy không ổn. Mỗi người trước mắt nhìn tôn quý như vậy, nàng lại hèn mọn như vậy, không hành lễ hình như rất kỳ quái.
“Ai, tâm ý muội muội như thế, chúng ta nhận là được rồi.” Triệu Tiệp Dư mỉm cười nói. “Khó trách hoàng thượng thương yêu muội như vậy, thì ra là muội giữ lễ như vậy a.”
“Ta? Có sao?” Thật ra thì cho tới bây giờ Lạc Dã Nhạn vẫn cảm thấy không sao hiểu được tình cảm thương yêu của Dận Lệ. Cho đến giờ nàng vẫn không hiểu? Tại sao một nam nhân khí vũ hiên ngang lại tỏ ra hứng thú mãnh liệt với một tiểu nô tỳ như thế đây?
“Có a! Muội muội, ngươi có thể truyền thụ mấy chiêu cho các tỷ tỷ, để các tỷ tỷ học một ít hay không?” Lý Chiêu Dung mỉm cười lấy lòng nàng.
“Đúng vậy a, muội muội, van cầu ngươi.” Quách Chiêu Nghi cũng ăn nói khép nép.
Trong lúc nhất thời, bốn nữ nhân chân thành đứng lên cầu xin nàng.
“Ách...” Lạc Dã Nhạn sắc mặt lúng túng, không biết phải làm gì. “Nhưng mà... Ta... Vấn đề là...”
“Được rồi muội muội, muội cũng đừng giấu giếm nữa... Yên tâm, chúng ta sẽ không đi giành hoàng thượng!” Lý Chiêu Dung rót mê canh cho Lạc Dã Nhạn. “Vô luận chúng ta cố gắng như thế nào, cũng kém so với muội.”
“Đúng vậy a. Đúng vậy a, muội nói cho chúng ta biết nên làm như thế đi!” Quách Chiêu Nghi mềm giọng năn nỉ.
“Ách... Nhưng mà thật sự ta cũng không biết nên làm cái gì!” Lạc Dã Nhạn vẻ mặt khó xử, ấp a ấp úng nói: “Nói thật, ta cũng không biết tại sao hoàng thượng cố tình muốn ta làm hoàng hậu... Các ngươi có biết nguyên nhân không?” Ngược lại nàng hướng họ cầu cứu.
“Hoàng thượng muốn phong muội làm hậu?” Bốn nữ nhân nghe xong, sắc mặt đồng thời đại biến, chỉ kém không có cùng thét chói tai.
“Đúng vậy a... Các ngươi cũng cảm thấy rất kinh ngạc đúng không?” Lạc Dã Nhạn xem bốn nữ nhân kinh ngạc trở thành chuyện đương nhiên. “Ta cũng không biết phải làm gì.” Nàng vô ý thức uốn éo xoắn đầu ngón tay. “Ngay cả bản thân ta cũng rất buồn bực, hoàng thượng sao lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.”
“Quyết định ngu xuẩn?” Sắc mặt của bốn nữ nhân càng trở nên quái dị hơn.
Nếu là họ nghe được mấy lời nói này đã sớm tạ chủ long ân, thật cao hứng đi lên làm hoàng hậu rồi, nào có thể nói quyết định của hoàng thượng là quyết định ngu xuẩn!
“Đúng vậy a. Các ngươi không cảm thấy hoàng thượng rất ngu xuẩn sao? Thế nhưng lại muốn phong một tỳ nữ nhỏ làm hậu.” Lạc Dã nhạn vẫn là trăm mối vẫn không có cách giải quyết.
Bốn nữ nhân bị nàng hỏi, thật đúng là bị hỏi đến rồi.
“Các ngươi cũng cảm thấy rất đúng phải không?” Lạc Dã Nhạn nhìn bốn nữ nhân ấp úng một hồi, mặt lộ vẻ vui mừng hỏi.
“Ách... Ta nghĩ hoàng thượng cũng có dụng ý của người...” Vu mỹ nhân vô cùng lúng túng lên tiếng. Nàng không dám phê bình hoàng thượng đâu.
“Đúng vậy a, hoàng thượng ra quyết định đương nhiên không thể nào là ngu xuẩn.” Triệu Tiệp Dư cũng cẩn thận trả lời.
“Nhưng là... Nhưng là...” Đối mặt với loại giọng điệu bất đồng này, trong lúc nhất thời Lạc Dã Nhạn cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.
“A!” Đột nhiên ý tưởng nàng lóe lên, hai mắt tỏa sáng nhìn qua bốn nữ nhân trước mắt. “Các ngươi cũng rất sùng bái hoàng thượng, rất thích hoàng thượng có đúng hay không?”
“Đúng a!” Tâm lý bốn nữ nhân đồng thời hiện lên một vấn đề - vì sao có cảm giác nữ nhân trước mắt này một chút cũng không yêu hoàng thượng?
“Vậy các ngươi có muốn giúp ta một chút hay không?” Lạc Dã Nhạn xem xét bốn phong thái khác nhau của từng nữ nhân trước mặt. “Ta phát hiện các ngươi đều rất xinh đẹp rất có khí chất đó, xem ra cũng không phải tôn quý bình thường.” Đôi mắt đẹp của nàng tản mát ra tia sáng chói mắt như sao.
“Ách...” Bốn nữ nhân ở trong cung chưa từng được nghe qua lời ca ngợi chân thành mà không giả bộ như thế, ngược lại cả người nổi da gà, vô cùng không được tự nhiên.
“Các ngươi vì sao khiêm nhường như vậy, ngay cả trả lời cũng không trả lời đây?” Trên dung nhan thanh tú Lạc Dã Nhạn tràn đầy nụ cười. “Các ngươi xuất chúng như vậy, ta thật sự cảm thấy mình so với các ngươi giống như tiên nữ trên trời cùng người bình thường trên mặt đất... Hoàng thượng thật là kỳ quái vì sao muốn ta làm hoàng hậu?”
Lạc Dã Nhạn con ngươi trong suốt xoay chuyển, hiển nhiên là nghĩ tới điều gì đó, đang lúc muốn nói chuyện, thân thể mềm mại đột nhiên bị cánh tay mạnh mẽ mà có lực ôm vào.
“Tham kiến hoàng thượng!”
Lạc Dã Nhạn không có phát giác hoàng thượng đến, bốn nữ nhân liền vội vàng hành lễ.
“Ngươi?” Lạc Dã Nhạn càng thêm thất kinh.
Không hổ là người cùng một nhà, tất cả mấy huynh đệ bọn họ đều có bản lĩnh phi thường, đi lại không có tiếng động.
“Vì sao các ngươi nói chuyện phiếm ở nơi này? Thật đúng là an nhàn thoải mái.” Dận Lệ vung tay lên, ý bảo bốn nữ nhân quỳ trên mặt đất đứng dậy.
“Ta vừa vặn gặp phải họ, thì trò chuyện. Ngươi không phải là đang bận không?” Lạc Dã Nhạn trực giác hỏi thăm, hoàn toàn không có phát hiện bên trong lời nói của nàng căn bản không mang một tia ngưỡng mộ đối với hắn.
“Xong việc, nhớ nàng.” Dận Lệ không e dè ở trước mặt bốn nữ nhân nói ra loại lời nói cực kỳ thân mật.
“Ách...” Hắn nói xong rất tự tại, ngược lại nàng nghe được toàn thân có cái gì đó không đúng, hai gò má đỏ rừng rực. “Hoàng thượng...” Lúc này cuối cùng nàng nhớ tới cấp bậc khác nhau rồi.
“Nàng vừa rồi rất nhàm chán đi, phải không?” Dận Lệ mỉm cười ngưng mắt nhìn nàng, đối với bốn nữ nhân còn lại là thì hắn làm như không thấy.
Trong mắt của hắn, chỉ có nàng.
“Ách...” Chính xác mà nói, vừa rồi nàng rất phiền muộn, không phải nhàm chán.
“Bây giờ trẫm đã tới, nàng cũng sẽ không nhàm chán. Bồi trẫm trở về tẩm cung đi.” Dận Lệ mỉm cười mời mọc.
“Các nàng ấy? Có muốn mời họ cùng đi hay không?” Lạc Dã Nhạn nghĩ đến mới vừa rồi nàng còn chưa có nói cùng mấy nữ nhân, trong lòng âm thầm gấp gáp, muốn tạo cơ hội.
“Không cần. Trẫm chỉ cần nàng.” Dận Lệ khẽ mỉm cười, con mắt như mực chuyển sang bốn nữ nhân. “Các ngươi cũng không muốn đến tẩm cung trẫm, phải không?”
“Đúng, đúng, phải...” Bị ánh mắt tà mỹ cuồng nịnh của hoàng thượng nhìn chằm chằm, bốn nữ nhân làm sao có thể lắc đầu, dĩ nhiên là đầu gật so với cái gì cũng mau.
“Nhưng là...” Lạc Dã Nhạn nghĩ đến mình còn chưa có nói lời cực quan trọng. “Hoàng thượng, ta muốn nói...”
“Trước bồi trẫm trở về tẩm cung, rồi sẽ để cho ngươi nói.” Đã sớm nhìn ra tâm sự Lạc Dã Nhạn, Dận Lệ vội vàng chặn lời của nàng.
“Vấn đề là... Ta cũng cần họ... Ngươi thật không cần mang theo mấy nàng cùng về tẩm cung sao?” Lạc Dã Nhạn vẫn kiên trì phấn đấu.
“Thật sự không được.” Dận Lệ đầu tiên dùng giọng điệu nói chuyện bình thường, rồi sau đó mới môi đưa tà ác gần sát tai ấm áp nàng. “Chẳng lẽ nàng không biết, có một số việc, ta chỉ muốn làm với một mình nàng thôi?”
Câu nói đầu tiên khiến Lạc Dã Nhạn mặt đỏ tai hồng, cũng vô lực phản bác.
“Hoàng thượng, ngươi thật sự không cảm thấy họ rất tuyệt sao?” Lạc Dã Nhạn vừa luống cuống tay chân giữ lấy y phục của mình đang bị cởi ra, vừa bắt đầu đã ý loạn tình mê hỏi Dận Lệ.
“Trong lòng của ta chỉ có nàng...” Dận Lệ quyết định trước hết chỉnh nàng đến thất điên bát đảo rồi lại nói.
“Nhưng mà họ cũng rất đẹp, ngươi thật sự không cảm thấy để cho các nàng làm hoàng hậu cũng rất tốt sao?” Lạc Dã Nhạn càng lúc càng vô lực chống đỡ vẫn còn ở trong lòng người nào liều chết giãy giụa.
“Không cảm thấy...” Dận Lệ đơn giản lấy hôn che phủ không để cho nàng tiếp tục nói nhảm nữa. “Nàng tốt nhất đừng nghĩ ra chủ ý cùi bắp gì nữa cho ta, nếu không...”
Nếu không cái gì?
Dận Lệ không có tiếp tục nói hết, mà đầu óc nàng đã bị nụ hôn nóng bỏng của Dận Lệ vuốt ve biến thành một đoàn tương hồ, bây giờ Lạc Dã Nhạn cũng không có ý định nghĩ nhiều như vậy.
Ứng phó với nhu cầu của nam nhân trước mắt cũng đã không còn kịp rồi, nàng đâu còn rãnh rỗi nghĩ đến chủ ý cùi bắp gì!
***
“Hồ ly tinh!”
“Tiện nữ nhân!”
“Cố làm thanh thuần!”
“Giả bộ vô tội!”
Mắt thấy hoàng thượng ôm eo thon Lạc Dã Nhạn trở lại tẩm cung, bốn nữ nhân oán hận nghiến răng nghiến lợi, lời mắng khó nghe cực điểm luân phiên thoát ra khỏi miệng, chỉ thiếu chút nữa dùng ác ngôn ác ngữ trực tiếp nguyền rủa Lạc Dã Nhạn cho đến chết.
“Vốn cho là nàng ta thật sự không thích hoàng thượng, không nghĩ tới nàng ta chính là dùng một chiêu vờ tha để bắt này để bắt tâm hoàng thượng!” Vu mỹ nhân cắn răng nghiến lợi, hận không thể đem Lạc Dã Nhạn chặt làm trăm mảnh.
“Hơn nữa còn giả bộ điềm đạm đáng yêu như vậy... Hừ, giả bộ! Không phải nàng ta một lòng bám dính vào hoàng thượng ư!” Triệu Tiệp Dư đi theo kêu gào, cái gì tư thái tuyệt đẹp tất cả đều ném một bên, hoàn toàn biểu hiện bộ dạng của mụ la sát.
“Đúng a! Chúng ta tại sao có thể uổng phí để cho nàng nở mày nở mặt như vậy?” Lý chiêu dung nhướng mày, hết sức khinh thường nói. “Cũng chỉ là tiểu tỳ nữ thôi, thế nhưng lại nghĩ một bước lên trời làm hoàng hậu?”
“Chúng ta nhất định phải cho nàng ta đẹp mắt!” Quách Chiêu Nghi đã quyết định. “Vấn đề là, nên cho nàng đẹp mắt như thế nào?”
“Ngoài sáng khẳng định là không được, ta nghĩ chúng ta âm thầm đi!” Vu mỹ nhân đầu tiên nghĩ đến chiêu thứ nhất của ám sát trong cung là làm phép. “Chúng ta đi bó người rơm xin pháp sư làm phép, để cho nàng đi đời nhà ma, hồn trở về với trời đất, nhìn nàng còn có biện pháp gì giành hoàng thượng cùng chúng ta!”
“Không được á..., nàng ta chỉ là tiểu tỳ nữ, chỉ sợ ngay cả ngày sinh tháng đẻ đều là giả!” Triệu Tiệp Dư đã nghĩ tới một việc này. “Đến lúc đó nếu là nàng ta không có chết, ngược lại người khác chết, vậy làm sao bây giờ?”
“Vậy... Chúng ta phái sát thủ tới ám sát nàng, các ngươi có chịu không?” Lý Chiêu Dung vui mừng nói chiêu ám sát thứ hai ở trong cung.
“Không được á..., phòng vệ bên người nàng ta giọt nước không lọt, ngay cả đám con muỗi muốn bay đến bên người nàng ta cũng rất khó khăn, càng không cần phải nói ám khí sát thủ!” Quách Chiêu Nghi phủ quyết đề nghị này.
“Vậy làm sao bây giờ đây?” Vu mỹ nhân tương đối khổ não. “A, ta nghĩ đến. Nếu nàng thích làm loại người tốt như vậy, vậy chúng ta dứt khoát liền đến gần nàng, thiết kế một chuyện, để cho nàng tự chui đầu vào lưới, tự làm chính mình bị thương rất nặng, thậm chí tự giết chết chính mình, các ngươi nói dạng này có được hay không?”
“A, phương pháp tốt!” ánh mắt của ba nữ nhân khác sáng lên.
“Vậy chúng ta cứ làm như vậy...” Vu mỹ nhân bắt đầu thì thầm mà nói ra diệu kế hay tuyệt tự mình nghĩ ra, ba nữ nhân khác liên tiếp gật đầu.
Một âm mưu tà ác đã lặng lẽ triển khai, về phần kết quả đến cuối cùng sẽ như thế nào - Trời mới biết!
“Lần trước thật sự là xấu hổ, ta cũng không biết hoàng thượng lại...” Lạc Dã Nhạn thích nhất ngồi ở ngự hoa viên suy nghĩ lung tung nhìn lên thấy đám người mỹ nhân xuất hiện tại trước mặt, hai gò má mềm mại lập tức lộ ra ửng hồng, xấu hổ nói xin lỗi với mọi người.
“Không có gì... Muội xinh đẹp thương người như vậy, hoàng thượng thích muội là phải.” Trong lòng Vu mỹ nhân mặc dù hận không giết Lạc Dã Nhạn bằng ngàn vạn đao, nhưng ngoài mặt vẫn là cười tủm tỉm.
“Nào có?” Cho đến bây giờ Lạc Dã Nhạn vẫn cảm thấy không rõ tại sao Dận Lệ vừa thấy mặt nàng liền quyết định muốn nàng? Nàng rốt cuộc có cái gì đáng giá để được yêu thích?
“Muội muội cũng đừng khách khí.” Quách Chiêu Nghi kéo tay trắng mảnh khảnh của nàng.”Đúng rồi, muội có muốn cùng đi thả diều với chúng ta không?”
“Thả diều?” Lạc Dã Nhạn hai mắt sáng lên. “Ta có thể thả diều sao?” Trước kia cũng là đi theo đại tiểu thư thả diều, nàng chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nhìn, thì ra là cũng có một ngày nàng cũng có thể đi thả diều?
“Dĩ nhiên có thể.” Lý Chiêu Dung mỉm cười gật đầu đối với nàng, trong lòng lại vô cùng hi vọng con Nhạn Tử trước mắt này nhanh biến thành chim nhỏ nướng.
“Hoàng thượng sẽ không trách móc muội sao?” Sau khi hỏi ra câu này, Lạc Dã Nhạn đột nhiên cả kinh. Nói thật, hoàng thượng hình như chưa bao giờ mắng nàng.
Hoàng thượng thật ra đối với nàng cũng rất tốt! Chỉ là, từ đầu tới cuối nàng không biết cuối cùng mình đáng giá chỗ nào khiến hoàng thượng đối với nàng tốt như vậy.
“Hoàng thượng còn yêu thương muội hơn, làm sao có thể mắng muội?” Triệu Tiệp Dư bề ngoài dịu dàng bất quá chỉ là giả dối.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta nhanh đi thả diều đi!” Vu mỹ nhân thúc giục mọi người, trong lòng ước gì Lạc Dã Nhạn chết sớm siêu sinh sớm!
“Tại sao con diều vẫn không quấn trên cây?” Vu mỹ nhân trông mong nhìn con diều bay lượn trên trời.
“Đúng vậy a, tại sao?” Rất cố gắng muốn cho con diều dây dưa ở trên cây Triệu Tiệp Dư cũng nghển cổ trông chờ, hận không thể sau một khắc đã nhìn thấy con diều tương thân tương ái cùng cây quấn quanh ở một chỗ.
“Các ngươi đang nói cái gì à?” Lạc Dã Nhạn một đường đã chạy tới mang theo nụ cười sáng lạn, dừng bước lại bên cạnh hai người.
“Không có a, chúng ta đang so con diều của ai bay cao, bay xa hơn.” Kỳ quái, rõ ràng họ phí hết tâm tư muốn con dều bay thấp, đáp vào trên cây đi, con diều này tại sao không nghe lời, bay lại cao lại xa?
Thật là gặp quỷ!
“Là thế sao?” Lạc Dã Nhạn ngửa đầu đưa mắt nhìn, quên mình cũng đang thả diều. “Con diều của hai người các ngươi đều bay lại cao lại xa... A!” Nàng đột nhiên kêu thảm một tiếng.”Con diều của ta! Con diều của các ngươi-”
Nàng không có khống chế được con diều của mình, kết quả con diều của nàng đánh trúng hai con diều khác, đầu tiên là quấn lẫn nhau, sau đó rớt ở trên đầu một nhánh cây.”Con diều của ta -” nhìn bề ngoài Vu mỹ nhân có vẻ rất buồn, nhưng trong lòng đã bắt đầu âm thầm hưng phấn.
Không nghĩ tới lại là Lạc Dã Nhạn tự mình làm con diều vướng trên cây đi!
“Ô, con diều của ta, con diều của ta yêu nhất...” Triệu Tiệp Dư mặt buồn bã.”Tại sao lại như vậy chứ? Ta thật thích con diều này đó!”
“Ách... Thật xin lỗi...” Lạc Dã Nhạn sâu sắc cảm thấy là bản thân không đúng. “Ta giúp các ngươi đi lượm con diều về có được hay không?”
“Không cần. Cũng vướng vào cành cây cao như vậy, không cần lượm.” Triệu Tiệp Dư ngoài miệng mặc dù là nói như vậy, hai mắt vẫn còn trông mong nhìn con diều.
“Nhưng đây là con diều mà các ngươi ưa thích như vậy...” Lạc Dã Nhạn vẫn là muốn đem lấy con diều xuống.
“Ta nhờ cung nữ thái giám leo lên nhặt là được rồi.” Vu mỹ nhân đề nghị. “Chúng ta không thể để cho muội bất chấp mạo hiểm.”
“Không được!” Lạc Dã Nhạn lần này kiên trì hơn muốn tự mình đi tìm kiếm con diều. “Đây là ta làm sai, sao có thể để cung nữ thái giám đi nhặt? Không có liên quan với bọn họ.”
“Bọn họ thực ra chỉ là hạ nhân nha, hạ nhân vốn là phải thay chủ tử vào sinh ra tử, nhưng mà cũng chỉ là trèo lên cây đi nhặt diều giấy mà thôi, tính là cái gì?” Quách Chiêu Nghi lành lạnh nhàn rỗi, nói như đó là đạo lý hiển nhiên.
“Không được!” Lạc Dã Nhạn xuất thân no tỳ dĩ nhiên càng cảm thấy không được. “Hạ nhân cũng là người, tại sao có thể để cho bọn họ làm chuyện bọn họ không nên đi làm? Đây là ta phải chịu trách nhiệm.”
“Muội ở đây nói gì à? Hoàng thượng sắp lập muội làm hậu rồi, hoàng hậu cần trách nhiệm gì đây? Hoàng hậu chỉ cần hiểu được hầu hạ hoàng thượng thế nào, mẫu nghi thiên hạ là đủ rồi, như loại chuyện nhỏ này, vốn là nên để hạ nhân đi làm... Ngươi đâu, nhanh đi nhặt con diều!” Lý Chiêu Dung thét to với cung nữ thái giám.
Một đám cung nữ thái giám lập tức nghe lệnh muốn leo lên cây nhặt diều.
“Khoan!” Lạc Dã Nhạn ra lệnh một tiếng làm cho bọn họ dừng động tác lại. “Tự ta đi nhặt, các ngươi ai cũng không được nhúc nhích!” Dù sao cũng chỉ là leo cây mà thôi... Nàng cũng không phải là chưa từng leo lên nhặt diều cho đại tiểu thư!
“Ách...” Cung nữ thái giám hai mặt nhìn nhau, không biết cuối cùng nên do người nào trèo lên cây lấy diều xuống.
Lạc Dã Nhạn cũng đã vén váy, hoàn toàn không chú ý hình tượng leo lên trên cây, bản lĩnh mạnh mẽ càng leo càng cao, mắt thấy sắp lấy được mấy con diều-
“A -”
Dưới tàng cây đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm phân tán lực chú ý của Lạc Dã Nhạn. Bởi vì chú ý lực đột nhiên phân tán, khiến cho nàng xoay mình thân thể không ổn định, cả người rơi xuống-
“Cẩn thận a!” Tứ mỹ nhân ngoài mặt giả bộ hết sức quan tâm, bộ dáng khẩn trương, trong lòng lại âm thầm cao hứng kế sách của các nàng đã thành công rồi.
Chỉ là, hình như họ cao hứng quá sớm -
Trong lúc các nàng vẫn còn mong đợi Lạc Dã Nhạn té thành bùn loãng thì đột nhiên bốn người họ bị một cỗ cường lực bao quanh, thời điểm họ còn không có chuyện gì, đã biến thành bốn nữ nhân xếp thành tư thế La Hán.
Mà Lạc Dã Nhạn đúng lúc vững vàng rơi vào trên người các nàng.
“A?” Thân thể mềm mại tiếp xúc với thân thể mềm nhũn, ý thức một mảnh trống không Lạc Dã Nhạn ngẩn người, nghe thấy nữ nhân phía dưới ở kêu thảm thiết, cả người lại bị chấn động.
Nàng đè lên cái gì?
Hình như là người?
Hình như là nữ nhân?
“A?” Phát hiện mình đè lên chính là bốn nữ nhân của hoàng thượng, cả người Lạc Dã Nhạn sợ tới mức bật dậy, tiếp đó lại ngã trở lại, phía dưới lập tức truyền tới oa oa gào khóc.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Lạc Dã Nhạn luôn miệng nói xin lỗi, muốn từ đống người đứng lên, vậy mà nàng đã bị dọa sợ tới mức mất bình tĩnh, càng muốn di chuyển cẩn thận, càng hành động thiếu suy nghĩ, tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân phía dưới vang liên tiếp không ngừng.
“Nhanh kéo nàng dậy a -” Rốt cuộc Triệu Tiệp Dư bị đè ở dưới cùng thống khổ lên tiếng.
Thái giám cung nữ ngây ngốc ở một bên lúc này mới nghĩ đến chức trách cứu vớt chủ tử bọn họ lúc nguy nan, vội vàng muốn kéo Lạc Dã Nhạn ra.
“Không cần, tự ta đứng dậy là được rồi.” Lạc Dã Nhạn vào lúc này vẫn còn kiên trì nguyên tắc tự mình giải quyết tất cả.
Cung nữ càng lôi nàng dậy, nàng càng muốn tự mình dậy, trong lúc lôi kéo ngược lại khiến thương thế của hạ nhân càng thêm thê thảm.
Mà Lạc Dã Nhạn cuối cùng có lẽ là vì không chống được sức kéo của cung nữ, lăn đến một bên cỏ, thật may là trừ trầy da một chút ở ngoài, không có gì đáng ngại.
“Các ngươi vẫn khỏe chứ?” Lạc Dã Nhạn chịu đựng đau đớn nho nhỏ, ân cần hỏi bốn nữ nhân bị chất thành một đống thịt trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được tại sao bốn nữ nhân này có thể chồng lên nhau như vậy.
“Họ có tốt hay không không liên quan đến nàng.”
Một giọng nam nghiêm túc lãnh đạm bỗng chốc bay vào trong tai Lạc Dã Nhạn.
“A?” Lạc Dã Nhạn quay đầu nhìn lại - Là Dận Lệ! Tại sao hắn lại ở chỗ này?
“Bây giờ nàng muốn lo lắng chỉ sợ không phải họ, mà là chính nàng.” Dận Lệ sắc mặt nghiêm nghị đã báo trước tương lai.
“Ta?” Lạc Dã Nhạn đầu vẫn còn mơ hồ đã bị ôm ngang một phen, bị buộc rời đi hiện trường tai nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.