Quận Chúa Muốn Sủng Thê

Chương 1: Xuống núi




Phi Diệp Tân Thư Viện tọa trấn tại một ngọn núi giữa 4 quốc gia, Phong Quốc, Khánh Quốc, Huỳnh Quốc, Lịch Quốc. Vì vậy, quanh năm nước chảy vòng quanh không chảy ra ngoài, dưới chân núi chỉ có một độ khẩu có thể đi tới bằng thuyền. Độ khẩu gọi là Phi Diệp Tân, có một thư viện cổ tên là Phi Diệp Tân Thư Viện. Tất cả mọi người trong thư viện đều là nữ tử. Thư viện chuyên dạy bảo Công chúa các nước, Quận Chúa và tiểu thư thế gia đại tộc văn sử lễ nghi, nữ công gia chánh trù nghệ, cầm kỳ thi họa,... Về lâu về dài, Phi Diệp Tân đã trở thành nơi các quý nữ đặc biệt từ nhiều quốc gia khác nhau hội tụ. Nữ tử xuất thân từ Phi Diệp Tân, đều là người tri thức, hiểu lễ nghĩa.
*độ khẩu: bến đò đưa người sang sông
Lão sư trong Thư viện đều là người thần bí. Cho dù là môn sinh thư viện cũng ít người biết được rõ ràng lai lịch của các sư phụ. Mà Chưởng viện càng thần bí, càng ít người rõ danh tính của nữ tử này.
Hằng nằm, Thư viện đều tuyển một số lượng lớn danh môn quý nữ đến từ các quốc gia khác nhau, nhưng có thể tiến vào viện của các lão sư hay không, có thể trở thành đệ tử nhập thất hay không, còn phải xem tư chất cá nhân cùng tạo hóa của các nàng. Ở trong này, dù có thân phận gì cũng vô dụng, nơi này Công chúa hay Quận chúa đều là vô dụng.
Phần lớn danh môn quý nữa được đưa vào Phi Diệp Tân Thư Viện từ lúc còn nhỏ, bình thường học tập 5 năm đã có thể xuất sư xuống núi, Các đệ tử nhập thất ít nhất học tập 10 năm mới có thể xuống núi rời đi. Đương nhiên, cũng có người không chịu được cực khổ, học được 1, 2 năm liền rời đi. Như vậy cũng không tính là xuất sư, nhưng lại tự cho mình là môn sinh Phi Diệp Tân Thư Viện.
Cố Ly đã ở Phi Diệp Tân Thư Viện học tập 14 năm, nàng được xem như là môn sinh lâu nhất ở Phi Diệp Tân, nhưng cũng không phải lớn tuổi nhất. Cho dù là đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ đã bắt đầu tiếp nhận việc quản lý thư viện từ Chưởng viện, lúc 5 tuổi tiến vào Thư Viện, cũng chỉ ở bên Chưởng viện học tập 10 năm liền xuất sư. Mà nàng 3 tuổi đã được đưa vào thư viện, bên sư phụ Giang Phong Mẫn đã học tập 14 năm
Trong thư viện, lão sư của nàng Giang Phong Mẫn, trừ Chưởng viện, là người có võ công cao nhất. Về phần sư phụ cùng Chưởng viện ai võ công cao hơn, hình như là không có đáp án. Sư phụ không dám động võ với Chưởng viện. (*sợ vợ ghê =))))
Nhắc tới sư phụ nhà mình, Cố Lý lộ ra một chút biểu tình quái lạ. Bình thường sư phụ đều rất hung hăng, một khi gặp Chưởng viện đều biến thành túng quẫn, thật sự là một người không đáng tin. Nhưng sư phụ có một điều không thể chê, đó chính là võ công vô cùng cao thâm, tới mức Cố Ly hoàn toàn không nhìn ra rốt cục võ công cao bao nhiêu. Lúc 3 tuổi nàng lên núi, toàn bộ ký ức đều là về thư viện. Đối với nàng mà nói, cái gì cũng không quan trong, nàng muốn thành tuyệt đỉnh cao thủ giống sư phụ
Nhưng mà...
"Sư phụ, võ công của đệ tử đã lâu không có tiến bộ." Cố Ly phiền não nói
Giang Phong Mẫn cười nói: "Ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu? Rốt cuộc ngươi cũng chịu đến hỏi ta."
"Sư phụ!" Cố Ly nhíu mày. Nói chính sự, người có thể hay không đứng đắn một chút
"Vi sư có thể dạy, đều dạy cho ngươi. Nếu ngươi hy vọng nâng cao võ công, phải rời thư viện, đi ra ngoài rèn luyện một chút, như vậy ngươi mới có tiến bộ." Giang Phong Mẫn rốt cuộc cũng có một chút dáng vẻ của sự phụ người ta.
"Rèn luyện?" Cố Ly nhẹ giọng lặp lại này hai chữ, "Nhưng đệ tử không chỗ có thể đi."
"Ngươi a." Giang Phong Mẫn bất đắc dĩ. Đồ đệ của nàng tuổi còn nhỏ, như thế nào tâm tình so với nàng còn muốn già hơn? "Bên ngoài nơi nơi phồn hoa, chỗ nào đều có thể đi. Nếu không có chỗ đi ngươi liền đi Vân quốc xem sư tỷ của ngươi, hoặc là...ách...hoặc là..." Nói tới đây, Giang Phong Mẫn cũng đều hết chỗ nói rồi. Thời điểm Cố Ly được đưa vào thư viện, chỉ biết là cha mẹ đều không ở đây, lại không có người thân thích, quả nhiên là một thân một mình, không vướng không bận." Tóm lại, ngươi đi ra ngoài trải nghiệm, trải qua một vài sự việc, gặp thêm một số người, lý giải võ công liền sẽ khác đi."
Nghe sư phụ nói như vậy. Cố Ly nhanh chuẩn bị hành trang xuống núi du ngoạn
Phi Diệp Tân Thư Viện, Phi Hoa Tiểu Trúc.
Chưởng viện nghe nói Giang Phong Mẫn đem Cố Ly tống cổ xuống núi, nhịn không được nói: "Ngươi có dặn dò Ly nhi phải chú ý cái gì không?"
"Chú ý cái gì?" Giang Phong Mẫn hỏi lại.
Chưởng viện tức giận mà trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái, "Kia khuôn mặt của Ly Nhi, đi ra ngoài không biết muốn trêu chọc bao nhiêu tai họa. Ngươi làm sư phụ lại không dặn dò nàng một chút?"
Giang Phong Mẫn giật mình." Sợ cái gì? Ly Nhi cũng không phải chưa từng xuống núi. Lại nói, đồ đệ của ta chẳng lẽ để cho người khác chiếm tiện nghi? Buồn cười!"
Lúc trước, Cố Ly phụng mệnh sư phụ xuống núi đến Lịch quốc giúp đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ, tuy rằng thời gian xuống núi ngắn ngủi, nhưng cũng tích lũy không ít kinh nghiệm. Tỷ như, khuôn mặt này của chính mình dễ dàng gợi ra phiền toái. Cho nên lần này xuống núi, nàng mua một đấu lạp mang ở trên đầu, đấu lạp có lụa mỏng che mặt.
*đấu lạp: mũ trúc có màng lụa mỏng che trước mặt
Rời khỏi Phi Diệp Tân, Cố Ly đã nghĩ được nơi muốn đi. Nàng nhớ rõ lúc trước chính mình là được một vị hảo hữu của mẫu thân đưa vào Phi Diệp Tân Thư Viện. Nay nàng muốn đi vấn an vị hảo hữu này của mẫu thân, cảm tạ nàng năm đó tương trợ.
Minh Tịch quốc ở Đông Phương đại lục. Lãnh thổ mở mang, dân chúng giàu có. Đương kim Hoàng đế niên hiệu Chính Duẫn. Năm nay chính là Chính Duẫn Đế, năm thứ 17. Ở Kinh Thành, dừng trước một tửu lâu là một chiếc xe ngựa tinh xảo, hoa mỹ. Xe ngựa bốn bề đều được làm bằng gỗ đào, chạm khắc tinh xảo. Toàn bộ người đi đường nhìn thấy xe ngựa này, tất cả đều đi đường vòng, cửa tửu lâu mở ra một bên thật lớn.
Lúc này, hai nha hoàn xinh đẹp theo sau theo một thiếu nữ từ tửu lâu đi ra. Ba người lên xe ngựa, xa phu lái xe rời đi.
"Ai? Người này là ai a? Phô trương như vậy?" Có người hiếu kỳ hỏi.
Đại thúc có tâm hồi đáp: "Ngươi là người bên ngoài đi? Ngay cả trong Kinh Thành Phụng An quận chúa cũng không biết. Thấy kia xe ngựa bốn bề bằng gỗ đào không? Về sau thấy liền tránh đi. Vạn nhất va chạm Quận chúa, đừng nói mẫu thân nàng là Trưởng công chúa điện hạ, mà Hoàng Thượng cũng không tha cho ngươi."
Người nọ cười nhạt, "Không phải chỉ là Quận chúa thôi sao?"
Đại thúc không nói chuyện, một đại thẩm bán rau nói tiếp: "Nàng không phải Quận chúa bình thường, nàng là Phụng An quận chúa. Nghe phong hào này một chút, Phụng An là Phụng chỉ An khang. Ai không để Phụng An quận chúa An khang, ai cũng đừng nghĩ an khang."
"Không phải sao? Ta nói với ngươi, tháng trước Ngọc Thiến công chúa..." Lại có thêm người thích nhiều chuyện lại đây phổ cập sự tích Phụng An quận chúa.
Việc này, dân chúng trong Kinh Thành, mỗi người trong bụng đều có vài đoạn sự tích. Thật sự, vị này là Phụng An quận chúa có tiếng quá mức, nói ngắn gọn, chính là nữ tử thụ hưởng sủng ái nhất Minh Tịch quốc. Ngay cả công chúa cũng phải nhường nàng ba phần. Về phần nguyên nhân, dân gian có 16, 17 truyền thuyết cũng không biết cái nào là thật.
Trong đám người nghị luận kia, một nữ tử đầu đội đấu lạp rốt cục cũng thông qua đoạn đường này, nhưng cũng nghe được Phụng An quận chúa sự tích 7749 lần. Nàng đi đến tửu lâu, là tửu lâu có tiếng nhạc phường, ngẩng đầu nhìn xem tấm biển - Tâm Nguyệt Phường.
Nàng đưa tay gõ cửa, bên cạnh cửa đỏ mở một cái cửa nhỏ, một vị lão nhân nhô đầu ra, nhìn trên dưới đánh giá vài lần, hỏi: "Cô nương có việc gì sao?"
"Ta tìm Nhạc Như Tâm."
Tâm Nguyệt Phường là nhạc phường có tiếng chỉ buổi tối mới mở cửa đón khách. Lúc này, đã qua giờ Ngọ, bên trong phường một mảnh im lặng. Lão nhân dẫn nữ tử đi đến hậu viện, lên lầu ba, đi vào một gian phòng "Cô nương chờ một lát, ta đi thông báo một tiếng."
Nữ tử gật đầu. Lão nhân vào cửa, thực mau ra đây nói: "Cô nương, bên trong mời."
Nữ tử vào phòng, phát hiện bên trong tràn đầy sợi bông hồng, mềm nhẹ kiều diễm, khó tránh khỏi làm người khác nghĩ đến một ít chuyện phong nguyệt.
"Cô nương là tìm ta?" Một âm thanh uyển chuyển quyến rũ truyền đến. Tầng tầng lớp lớp sợi bông rơi xuống dưới, bạch y quyến rũ nữ tử chính tà tựa vào tháp thượng. Niên kỉ của nàng hẳn là không nhỏ, không còn là thiếu nữ ngây ngô, trên người đều tản ra hơi hướng của nữ tử thành thục. Giờ phút này, nàng quay đầu nhìn nữ tử vừa đi vào.
Nữ tử nhìn kỹ, cùng trong trí nhớ của mình đối chiếu. Là nàng! Chính mình nhớ rõ vẻ quyến rũ hòa phong tình của nàng. Nữ tử đưa tay tháo xuống đấu lạp trên đầu, lộ ra dung mạo tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành. "Tâm di, ta là Cố Ly."
Bạch y nữ tử nghe vậy, vẻ phong tình trên mặt liền thay bằng khiếp sợ. Nàng bước xuống tháp, đi đến trước mặt Cố Ly, nhìn từ trên xuống dưới, hồi lâu mới nói: "Ngươi... Ngươi thật là Cố Ly? Là nữ nhi của Sơ Tuyết?"
Cố Ly gật đầu. "Là ta, ta đến thăm ngài."
Nhạc Như Tâm một phen ôm chặt Cố Ly, toàn thân kích động run rẩy. Nghẹn ngào thanh âm từ sau lưng Cố Ly truyền đến. "Hảo hài tử! Không nghĩ tới ngươi lớn như vậy, Sơ Tuyết nếu còn sống, không biết sẽ có bao nhiêu vui vẻ a!"
"Tâm di..." Cố Ly đối với Nhạc Như Tâm chỉ có chút điểm ấn tượng mơ hồ. Giờ phút này nhìn nàng kích động như thế, trong lòng cảm kích không thôi.
Kích động qua đi, Nhạc Như Tâm gọi người đưa tới trà nóng cùng điểm tâm. Hai người một bên uống trà một bên nhắc tới chuyện mấy năm nay.
"Hài tử ngoan, xem ra lúc trước ta đem ngươi đưa đi Phi Diệp Tân còn là không sai. Xem các nàng dưỡng ngươi tốt như vậy." Nhìn gương mặt Cố Ly không tì vết, Nhạc Như Tâm cuối cùng cũng xem như là vui mừng.
"Tâm di, người trong thư viện đều đối với ta rất tốt. Mấy năm nay, ngài có tốt hay không?"
Nhạc Như Tâm phất phất tấm khăn, "Nào có cái gì được hay không. Người như ta, chịu không nổi tịch mịch, chỉ cần có người ở cùng chính là tốt. Ngươi cũng thấy được, ta mấy năm nay cũng tích lũy được một nhạc phường. Tuy rằng không hề vì tiền bạc mà bận tâm, nhưng mỗi ngày nhìn người lui tới như nước chảy, trong lòng lại càng ngày càng tịch mịch." Nhạc Như Tâm nói tới đây ngừng một chút, "Ngươi nhìn xem ta, cùng tiểu cô nương như người nói chuyện này làm gì. Ngươi từ xa tới, hẳn là rất mệt mỏi, nơi này của ta có thượng phòng. Bất quá, ngươi để ý sao?"
Cố Ly sửng sốt, "Để ý cái gì?"
Nhạc Như Tâm cười nói: "Nơi này là nhạc phường. Tuy rằng không phải thanh lâu, nhưng cũng chỉ đàn cho nam nhân. Ly Nhi, ngươi là cô nương trong sạch."
Cố Ly lắc đầu. "Nơi này là địa phương của Tâm di, ta không có gì để ý."
"Được!" Nhạc Như Tâm cười đến càng thêm quyến rũ, "Ngươi vẫn còn là đứa trẻ mà ta biết trước đây, thật đơn giản."
- --------
Nếu có sai lỗi chính tả mọi người báo lại giúp mình nhé
Thư Quân (ainsley_thuquan)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.