Một cảm giác lạnh buốt đột nhiên ập tới, tiếp đó là những cơn đau đớn dồn dập chèn ép lên từng sợi dây thần kinh dưới làn da, Như Tịnh nhó nhọc nâng mí mắt. Một loạt câu hỏi đổ ập như dòng thác trong cơn mơ hồ hỗn loạn.
“ Bây giờ là lúc nào?”
“ Ta đang ở đâu vậy?”
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Hình ảnh lòa nhòa trước mắt dần hiện rõ. Những hạt bụi li ti nhẹ nhàng phiêu du theo dòng chảy ánh sáng mỏng manh từ ô cửa sổ con con sát trần nhà. Cô nhận ra mình đang nằm ở sàn lạnh lẽo, trong không gian tối tăm ẩm mốc, không khí bốc ra mùi tanh hôi khó ngửi.
“ A... Mình vẫn ở nơi này ư?”
“ Đã mấy ngày trôi qua rồi?”
- Nàng ta đã tỉnh chưa? – Một giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên khiến Như Tịnh giật mình. Như Tịnh nặng nề quay cần cổ đã cứng đơ do nằm nguyên một tư thế trong thời gian dài.
Nương theo ánh sáng lờ mờ, Như Tịnh nhận ra người đàn ông đứng sau song sắt vững chắc ấy. Đó là Lý Thường Quân, thủ hạ đắc lực của Minh điện hạ.
- Dạ đã tỉnh rồi ạ! – Tên cai ngục lễ phép trả lời.
- Được rồi hai người nâng nàng ta đến nhà kề trong Uyển viện! – Lý Thường Quân ra phân phó cho hai thủ hạ đứng sau hắn rồi xoay người đi.
Khi Như Tịnh thấy rõ vẻ mặt lầm lì của Lý Thường Quân cô đột nhiên phì cười. Cô cũng không hiểu tại sao mình có thể cảm thấy buồn cười trong hoàn cảnh này. Có lẽ cô bỗng dưng nhớ về cái hồi mới vào cung làm nô, người đàn ông cô gặp đầu tiên là hắn. Đó là một đêm không trăng không sao, Lý Quân Thành đột ngột phi qua cửa sổ nhảy vào phòng Như Tịnh, đúng lúc cô tỉnh dậy, đang lò dò kiếm bình trà vì khát nước. Chuyện thật giống trong mấy bộ phim cổ trang Như Tịnh thường xem khiến cho hưng phấn trong lòng cô dâng trào, thiếu chút nữa thì ngoác mồm reo lên đánh thức Mai Khôi đang ngủ trên giường. Lý Thường Quân dùng khinh công thượng thừa trong truyền thuyết lướt ra sau Như Tịnh, không nương tay đập một cú chuẩn xác vào gáy của cô. Cô ngất tức thì, sáng hôm sau tỉnh lại thấy mình nằm sõng soài trên sàn nhà vừa bẩn vừa lạnh, đầu không biết va đập chỗ nào u một cục to tướng, sau gáy thì đau nhức ê ẩm đến tận mấy ngày liền. Hắn thật không biết thương hương tiếc ngọc. Sau này, khi biết được kẻ vô tình lạc vào phòng cô hôm ấy là Lý Thường Quân, trong lòng cô vẫn âm thầm gọị hắn là Lý mặt liệt. Tất nhiên cô chẳng dám thốt ra, không phải vì sợ hắn mà là vì một người...
Minh điện hạ.
Trước khi đến thế giới này, Như Tịnh luôn nghĩ mình là một người khó yêu ai. Nhưng khi gặp Minh điện hạ, cô mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm. Chỉ bằng một lần gặp mặt, chỉ bằng một cái nhìn của đã khiến con tim cô rung động. Như Tịnh đã yêu người thiếu niên ấy. Thứ tình yêu gọi là chẳng thiết bản thân, vứt bỏ chính mình, yêu một cách ngu ngốc. Vì anh, cô cố tỏ ra thông minh tài giỏi, vì anh, cô khoác trên người bộ cánh dịu dàng nhã nhặn đáng yêu. Bởi cô rõ, con người cô vốn xấu xa ích kỷ, chẳng ai yêu nổi. Nhưng cô vẫn thiết tha muốn có được tình yêu của anh.
“Nhưng người anh ấy yêu đâu phải là mình!”
Vậy nên, Như Tịnh đã dùng tình yêu của chính bản thân mình hại chết người Minh điện hạ yêu, làm tổn thương người cô yêu và cũng khiến chính cô bị tổn thương.
Người ta nói cô là tội nghiệt, là ả đàn bà độc ác. Tình yêu của cô không nên tồn tại trên đời này.
****
Như Tịnh tỉnh lại thì vào chập tối. Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cầy chống đỡ cả căn phòng. Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế cũ và một chiếc giường đơn sơ cô đang nằm. Thứ âm thanh duy nhất Như Tịnh nghe thấy là tiếng tí tách nổ từ chậu than hồng ở góc phòng và tiếng gió đập cửa từng hồi từng đợt buồn thê lương.
Như Tịnh khẽ cử động, cô thấy mấy vết thương mưng mủ trên người đã được xử lý và băng bó sạch sẽ. Chuyện này quả thật không dám tin. Với tính cách của Minh điện hạ thì kết quả của Như Tịnh hẳn phải là trải qua từng trận tra tấn đau đớn tàn ác mà chết dần chết mòn trong căn ngục tù bẩn thỉu ấy. Hiện tại cô lại được thả ra, ý đồ của điện hạ cô thật sự đoán không được, nhưng cũng không muốn đoán thêm nữa. Cho dù mấy năm nay cô đã cố gắng nhiều để hiểu điện hạ, hiện tại cô đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Bây giờ ngoài cảm giác đau buốt toàn thân, Như Tịnh còn cảm thấy đói cồn cào ruột gan.
Đúng lúc ấy, cảnh cửa kẽo kẹt mở, Lý Thường Quân xuất hiện, sau lưng hắn ngoài trời đổ tuyết trắng xóa. Một cơn gió lạnh ập đến cuốn theo hạt tuyết xô vào căn phòng nhỏ này. Lý Thường Quân đóng cửa ngăn chặn nó. Sau khi cài then cửa cẩn thận, hắn tiến đến chiếc bàn duy nhất trong căn phòng đặt lồng cơm lên.
Lý Thường Quân mở lồng cơm ra, bên trong là một bát cháo nóng hôi hổi, hương thơm hấp dẫn tỏa ra lan khắp phòng.
Như Tịnh âm thầm nuốt nước miếng. Mùi này chính là mùi cháo gà, món khoái khẩu của cô. Cô chẳng nhớ đã bao lâu rồi mới được ăn nó. Khi còn ở thế kỷ 21, mẹ thường nấu cho cô ăn, lúc mẹ mất rồi cô cũng tự mình nấu. Rồi cô đến thế giới này, cô lưu lạc khắp nơi, có gì ăn nấy. Về sau vào cung làm nô, cuộc sống ở trong cung tuy sung sướng hơn nhưng cũng không thể dễ dàng được ăn cháo gà.
Lý Thường Quân cảm nhận được sự khát khao trong ánh mắt của Như Tịnh. Khuôn mặt trăm năm như một của hắn có chút thay đổi, khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong tích tắc đến bản thân hắn cũng không nhận ra. Hắn ngồi xuống giường, đặt bát cháo lên chiếc ghế đẩu cũ rồi từ từ nâng Như Tịnh ngồi dậy, để cô tựa vào đầu giường.
Như Tịnh ngạc nhiên nhìn Lý Thường Quân, cô không hiểu những hành động này của hắn. Chẳng phải hắn nên đặt đồ ăn rồi quay người đi thẳng luôn, không thèm cho cô một ánh mắt như mấy nhân vật nam phụ đối với nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết ngôn tình ư?
Tại sao Như Tịnh lại nói Lý Thường Quân là nhân vật nam phụ. Vì Như Tịnh biết người Lý Thường Quân yêu là ai! Và người hắn yêu yêu ai!
Khi Lý Thường Quân múc một thìa cháo thổi trước miệng rồi đưa về phía Như Tịnh. Hành động này khiến Như Tịnh càng chết sững thêm. Hắn thấy Như Tịnh không đón nhận, im lặng một hồi thì đột nhiên mở miệng:
- Ăn đi. Không có độc.
Như Tịnh mở miệng ăn thìa cháo trước mặt. Với những việc xấu xa cô đã làm, nếu quả thật được Minh điện hạ tha thứ thì cô cũng không thể tự tha thứ cho chính bản thân mình. Cho dù có độc cũng chẳng sao. Đến tình yêu của cô còn không ý nghĩa thì sự tồn tại của cô ở thế giới này thì có còn nghĩa lý gì. Mối gắn kết giữa cô và thế giới này đã biến mất. Đối với cô, sống cũng được mà chết cũng chẳng sao, được ăn món mình thích trước khi chết cũng là một điều mãn nguyện.
Vậy nên, Như Tịnh không nghĩ ngợi gì mà đón nhận thìa cháo này, cùng với những thìa tiếp theo nữa. Lý Thường Quân càng xúc càng thuận tay. Hắn nhìn cô ngoan ngoãn ăn những thìa cháo hắn đút, nói:
- Ta đã cầu xin điện hạ ban nàng cho ta.
Câu nói đột ngột của Lý Thường Quân khiến Như Tịnh sặc cháo. Mất một lúc, cô mới bình ổn lại. Không biết Lý Thường Quân móc từ đâu ra một chiếc khăn tay lụa đưa cho cô. Cô nhận lấy, miệng lẩm bẩm:
- Những kẻ lầm lì thật đúng là nguy hiểm.
Lau cháo dính trên tay Như Tĩnh bỗng nhận ra điều gì đó. Cô giở chiếc khăn lụa lên ngắm nghía. Khăn lụa hồng thêu hoa mai đỏ. Nhìn rất quen.
Lý Thường Quân lại đút cho Như Tịnh một thìa cháo, lần này Như Tịnh không có ăn, cô mở miệng hỏi:
- Lý Thường Quân? Anh có đúng là Lý Thường Quân không ? Tôi không nhận nhầm người chứ?
- Là ta! – Lý Thường Quân thả thìa cháo vào bát, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.
- Anh đang kể chuyện cười à? Xin lỗi nhé, tôi không cảm thấy buồn cười chút nào đâu.
Như Tịnh thốt lời mỉa mai, Minh điện hạ khó đoán, hiện tại thì đến cả Lý Thường Quân cũng trở nên khó đoán rồi. Lý Thường Quân mà cô biết như con chó vẫy đuôi chạy quay chân Minh điện hạ. Chẳng thể nào có chuyện hắn dũng cảm làm phật lòng chủ nhân mà “cứu” cô ra ngoài. Đối với Như Tịnh quả thật như một câu chuyện cười.
Lý Thường Quân không đếm xỉa đến câu nói vừa rồi của cô, hắn lại tiếp tục công việc đút cháo. Như Tịnh cũng im lặng ăn cháo. Trải qua những ngày tủi hổ cô đơn trong căn ngục lạnh giá, hành động của Lý Thường Quân cho dù có vì mục đích nào, cho dù cô có ghét hắn, cho dù vậy nhưng cũng đem lại chút ấm áp trong lòng cô.
Sau khi giải quyết sạch sẽ bát cháo gà ngon tuyệt ấy, Như Tịnh tựa vào đầu giường nhàn nhã uống trà. Cô chợt nhớ ra vấn đề nào đó cất tiếng nói:
- Lần sau anh đừng có sai người dội nước lạnh vào tôi. Cứ để họ đưa thẳng tôi ra ngoài là được rồi.
- Nàng còn muốn có lần sau?
- Ai biết được! – Như Tịnh bĩu môi, nói nhỏ.
Lý Thường Quân im lặng nhìn cô một hồi, cô mặc để cho hắn nhìn.
“Nhìn đi, tôi chẳng thủng ra được đâu.”
Lý Thường Quân tiến tới góc phòng thay thêm than từ cái sọt đặt cạnh đó. Xong xuôi, hắn đứng dậy sách lồng cơm đi thẳng không một lời chào tạm biệt, nhưng khi ra đến cửa thì bỗng dưng hắn dừng lại, nói:
- Ta đã cầu xin điện hạ cho nàng là thê tử của ta, sẽ không có chuyện “lần sau”.
Lý Thường Quân mở cửa đi ra ngoài để lại Như Tịnh chết sững trên giường, miệng mở lớn đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà.
“ Mới ngất xỉu có một hai ngày, thế giới đã đảo điên rồi.”