Chú Khoan nói ông muốn ở một mình nên Nghiêm Nghiễm bước ra ngoài, lòng cậu đang rối bời.
Hai cậu cháu vừa mới thẳng thắn nói chuyện với nhau, chú Khoan kể về chuyện hai vợ chồng chú những năm qua rồi nói về mối quan hệ với Kim Lỵ mấy ngày vừa rồi. Có vẻ như ông đã trút được gánh nặng “Nghiêm Nghiễm, nói với cháu những chuyện đó xong rồi …cậu cảm thấy thật dễ chịu…”
Nghiêm Nghiễm âm thầm lắc đầu khó xử, cậu thì dễ chịu rồi, cháu đây mới là người chết chẹt ở giữa đây này.
Đêm đông. Đen và lạnh. Gió thổi từng đợt thấu tới tận xương tủy. Nghiêm Nghiễm có cảm giác như mình đang đứng trên một vách núi dựng đứng mà chỉ cần cậu lơ đà một chút, gió sẽ xô cậu xuống đó không thương tiếc. Một dãy cửa hiệu dài dằng dặc đều đã đóng cửa. Ánh đèn chiếu sáng trên cao không sao át nổi đèn điện sáng trưng rọi ra từ những nhà ven đường, một chút ánh sáng nhập nhòe tô đậm sự cô đơn, trống trải của bóng lưng người đi đường.
Nghiêm Nghiễm không muốn về nhà. Lúc này, nhất định là A Tam đang chờ bạn gái hắn tan ca, mấy người còn lại đều ham chơi, chưa đi tới đêm thì chưa chịu về. Nếu cậu ở nhà một mình, nhất định sẽ bị mấy người phòng bên cạnh kéo sang để nhậu nhẹt hay buôn chuyện lung tung. Nghiêm Nghiễm không thích như vậy, cậu luôn hài lòng với không gian yên lặng của chính mình. Mà gần đây không khí ở trong khu nhà trọ không được tốt cho lắm, nghe nói trên phường vừa mới gửi thông báo xuống cho từng chủ nhà trọ, yêu cầu bắt buộc phải thực thi một số cam kết trước tết âm lịch, nếu không chính quyền sẽ mạnh tay. Tin đồn thì là thế nhưng mấy hôm nay ông chủ nhà trông có vẻ trầm mặc hơn hẳn, hỏi thì ông ta không nói, hoặc có thì cũng là trả lời lập lờ nước đôi khiến mọi người không thể nào yên tâm được.
Mấy người phòng bên cạnh đã bắt đầu rục rịch đi tìm nhà mới để thuê, ai cũng rỉ tai nhau rằng chỗ này không ở thêm được nữa rồi “Này, tháng sau chuyển đi à? Đã tìm được chỗ mới chưa?”
Mỗi tối, ở trong một không gian chỉ vỏn vẹn có mấy mét vuông được gọi là “phòng khách”, gần chục người của ba gian phòng trọ trong nhà tụ họp lại, nếu không oán than tình hình giao thông quá tồi tệ thì cũng phiền não vì giá thuê phòng cứ tăng liên tục. Sống chung với bão giá riết âu người ta cũng quen, lâu dần cũng học được khả năng chịu đựng thay vì đòi hỏi. Ở giữa Thượng Hải, một trong những thành phố đắt đỏ nhất hành tinh mà muốn tìm một phòng trọ vừa rộng rãi, sạch sẽ, tiện lợi vừa có giá phải chăng thì khác nào mò kim dưới đáy bể.
Nghiêm Nghiễm không tham gia cùng với họ. Chuyển hay không chuyển? Bao giờ chuyển? Chuyển đi đâu? Trong thế giới game online, cậu thường tự giải quyết nhiệm vụ của mình mà không nhờ tới sự trợ giúp của ai khác. Còn trong cuộc đời thực này, e rằng có muốn một mình một ngựa cũng khó, con người ta hình như có bản năng sống theo bầy đàn, phải nương tựa lẫn nhau. Ngụy Trì hay bảo “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, quần tụ, đó chính là quy luật sinh tồn.
“Hàng xóm” bên cạnh vẫn còn chưa đóng cửa, ánh đèn bảy màu đều đều phản quang ra mặt đường từ bảng hiệu bằng đèn LED.
Nghiêm Nghiễm đắn đo một hồi rồi bước qua bên đó. Đêm đã khuya, trong tiệm không còn người khách nào cả, không biết Quân Quân đã đi đâu mà bỏ quầy tính tiền lại thế này? Cả phòng chỉ có “ông chủ” của nó ngồi ghếch chân lên bàn, giống như hắn đã đoán được là Nghiêm Nghiễm sẽ tới, đưa tay lên ngoắc ngoắc “Anh chàng đẹp trai, muốn vào đây chơi không? Tôi sẽ tán gẫu miễn phí với cậu!”
Nghiêm Nghiễm nhếch miệng đáp lại Ngụy Trì bằng một nụ cười máy móc, rồi vào ngồi bên cạnh hắn. Ngụy Trì rất hào hứng, nhét ngay cái điều khiển trò chơi vào trong tay cậu “Đua vài vòng với anh, anh đứng mãi ở khúc cua này mà chưa qua được.”
Không đợi Nghiêm Nghiễm đồng ý, hắn tự chọn cho cậu một cái xe rồi khởi động trò chơi “Anh không chơi có một thời gian thôi mà giờ chơi lại ngượng hết cả tay. Mẹ nó, hôm qua còn bị thua bởi thằng mập, nó thắng mình đã đành, lại còn dám bảo mình là anh hùng tuổi xế chiều. Cái thằng không cua nổi một đứa con gái, khóc thút thít khi người ta bỏ đi lấy chồng đó mà cũng muốn đấu với anh à? Lần sau, nhất định phải đánh cho nó hộc máu mồm mới thôi.”
Ánh sáng trên màn hình lấp lánh trên khuôn mặt của hắn, Ngụy Trì không nhìn Nghiêm Nghiễm trong khi nói chuyện mà vẫn điêu luyện bấm nút, nghiêng người như đang ở trong trường đua thực sự.
Từ khi bước vào đây Nghiêm Nghiễm vẫn chưa nói lời nào, cậu đang chen chúc với Ngụy Trì trong một cái ghế bọc da vốn chỉ dành cho một người, vai sóng vai, gối kề gối. Âm thanh trò chơi huyên náo, hình ảnh thay đổi liên tục, quang cảnh vừa thoáng xuất hiện phía trước đã nhanh chóng bị đẩy lùi lại phía sau xe khiến cậu hoa cả mắt. Rồi thì phải tăng tốc, quẹo cua, cắt đuôi, qua mặt đối thủ…
Ngón tay phải di chuyển vô cùng linh hoạt để thích ứng, Nghiêm Nghiễm không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, nhưng người bên cạnh dường như chẳng hề có chút khó khăn nào, hắn vẫn lảm nhảm luôn mồm “Thằng ma cà bông mập đó, bạn gái mới của nó lại sắp cưới nữa rồi. Mẹ kiếp, số thằng đó đúng là số bốc cứt, quen đứa nào thì chỉ trong vòng nửa năm đứa đó sẽ đi lấy chồng khác. Anh đùa, bảo nó chạy tới công viên Nhân Dân, sắm lấy tấm bảng, ghi mấy chữ “Nhận giúp thiếu nữ lấy được chồng” vào rồi giới thiệu cẩn thận, nhận làm bạn trai của người ta, thu phí vài ngàn tệ một cô, chả mấy chốc mà sắm được nhà lầu, xe hơi… Ha ha, nó tức quá, nhảy lên định ẩu đả với anh một trận.”
“Em có biết nhân vật có nick Thiên Tà trong hội mình không? Cái đứa mà chả bao giờ nói chuyện với người khác ấy. Hôm nay có thằng nói với anh nó là nữ đấy! Mẹ kiếp, từ đó đến giờ chỉ thấy trai giả gái, lấy nick của nữ mà chơi…giờ mới thấy…mà con đó, đúng là quái thai thật, mỗi lần nghe thấy giết người là xông lên ào ào, kiếm pháp của nó cũng chả kém gì anh, con gái gì đâu mà…”
Ngụy Trì cứ nói một mình như vậy, Nghiêm Nghiễm mím chặt môi, cố gắng dồn hết tâm trí của mình vào chiếc xe đang chạy tán loạn, va chạm lung tung trong kia. Rồi tới một khúc quẹo rất khuất, Nghiêm Nghiễm không để ý nên đi qua mất, không vòng lại được, chặng đường của cậu bị kéo dài ra. Ngụy Trì cười đắc ý, cho xe đi chậm lại “Ôi, người anh em, đầu óc để đâu vậy? Ván sau có cần anh nhường cho mười giây không?”
Nghiêm Nghiễm cắn răng: “Chơi lại.”
Ngụy Trì cười cười, dụi dụi đầu vào vai Nghiêm Nghiễm “Lần nào cũng thắng em thế này, anh ngại lắm!”
Nghiêm Nghiễm nói: “Bớt nói nhảm đi.”
Lại thất bại thảm hại.
Ngụy Trì hỏi “Muốn chơi lại nữa không?”
Nghiêm Nghiễm gật đầu: “Chơi thì chơi, ngán gì?”
Rồi sau đó, Ngụy Trì không nói một lời, yên lặng ngồi cùng chơi với cậu thêm một ván khác.
Đua được một đoạn, xe của Nghiêm Nghiễm đứng yên, cậu lặng lẽ nhìn từng chiếc xe khác lao vun vút vượt qua mình.
Ngụy Trì quay đầu hỏi “Chịu thua rồi?”
Nghiêm Nghiễm vẫn cầm điều khiển trong tay, gục đầu không nói chuyện. Ngụy Trì đứng lên, một lúc sau hắn lại ngồi cạnh Nghiêm Nghiễm, hắn chìa hai lon bia ra “Thua rồi thì phải uống với anh.”
Nghiêm Nghiễm tròn mắt nhìn Ngụy Trì mở nắp bia “Két…!”. Hắn đưa một lon cho cậu “Anh chàng đẹp trai, đêm nay có ai chưa, đi một mình à? Hay để tôi giúp anh giải khuây nhé?”
Nghiêm Nghiễm quăng thẳng cái điều khiển vào bụng hắn “Biến đi!”
Ngụy Trì vẫn cười cợt nhả “Có chuyện vì mà mặt nhăn như quả táo tầu thế? Em mới sang đây mà cứ như là mây đen kéo tới ấy, cả tiệm anh tối sầm đi.”
Nghiêm Nghiễm cầm lon bia, lắc đầu.
Ánh mắt Ngụy Trì trở nên sắc bén “Có phải là chuyện của chú Khoan?”
Hắn hớp từng ngụm bia, giọng nói vẫn rất bình thản “Lúc tối anh có ghé sang, thấy em và chú ấy đang ngồi nói chuyện với nhau, vẻ mặt rất nghiêm túc. Anh đoán chắc là có vấn đề.”
Nghiêm Nghiễm rất kinh ngạc nhìn Ngụy Trì. Hắn thì lại thoải mái, ung dung như biết trước tất cả mọi việc “Con người của anh rất kỳ lạ, từ nhỏ tới giờ rất thích nghe chuyện trong nhà của người khác. Cho nên nếu có chuyện gì thì em có thển nói cho anh nghe, anh hứa sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai hết!”
Nghiêm Nghiễm không biết nên bắt đầu từ đâu, mấy lần định nói rồi lại thôi “Tôi có chút băn khoăn…”
Ngụy Trì đưa khuôn mặt dày hơn da trâu của mình lại gần cậu “Cứ nói ra đi, nói ra rồi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn…Em không phải ngại, anh rất sẵn lòng nghe em thổ lộ…”
“Thôi đi…..” Nghiêm Nghiễm tát nhẹ một cái vào cái mặt càng lúc càng dán sát vào mặt mình, cậu không nhịn được, cúi đầu cười rồi nụ cười ấy lại tắt ngay nơi khóe miệng “Mợ tôi vừa mới gọi điện.”
Thôi không ngả ngớn nữa, Ngụy Trì thẳng người, hắn biết chuyện sắp được nói ra không phải chuyện đùa.
Bia quá lạnh, chảy tới đâu làm người ta đông cứng tới đó “Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao có thể như vậy?”
Chú Khoan cùng với cô nhà là hai vợ chồng cùng chung hoạn nạn. Lúc gặp nhau, ông đang làm thợ phụ trong tiệm cắt tóc còn cô làm thuê cho tiệm trang điểm, áo cưới cô dâu gần đó. Quen biết nhau một thời gian rồi bén duyên, cô tình nguyện đi theo chú ra Bắc vào Nam, chẳng ngại sương gió. Không có nhẫn kim cương, cũng không có tiệc rượu đông vui, hai người cứ về sống với nhau, lo lắng cho nhau từng ngày tới tận hôm nay, cuối cùng cũng coi như là có được một chút cơ ngơi khang trang, lại sắp có được hạnh phúc làm cha làm mẹ. Những khó khăn trong những tháng ngày đã qua, chắc có lẽ chỉ có hai người họ mới có thể hiểu được. Chú Khoan yêu vợ, ông không cho đám thợ trong tiệm gọi cô là cô Khoan mà phải gọi là bà chủ vì cô chính là nữ chủ nhân của tiệm cắt tóc này, là nữ chủ nhân của gia đình chú. Bọn A Tam thi thoảng hay cười, trêu chú là sợ vợ, ông chỉ cười hi hi nói là sợ vợ càng nhiều tức yêu vợ càng sâu.
Nghiêm Nghiễm vốn nghĩ rằng suốt đời này hai người họ sẽ sống mãi với nhau như thế. Nào đâu có ngờ tình cảm sâu vậy rồi cũng có lúc sẽ tàn phai.
Ngụy Trì hỏi “Chú Khoan đã thừa nhận chuyện với Kim Lỵ?”
Nghiêm Nghiễm lắc đầu: “Cậu nói chỉ mới ăn cơm chung với cô ta vài lần thôi.”
Nhưng mà ông đang rất dao động. Chuyện này cũng thật khó mà có thể nói cho rõ ràng, chú Khoan vừa nói qua cho Nghiêm Nghiễm nghe về hoàn cảnh của người phụ nữ kia, con của cô ta yêu sớm không lo học hành, chồng thì vũ phu, cờ bạc gái gú suốt ngày. Mới ngoài bốn mươi nhưng cô đã ly dị chồng, chuyển ra ngoài sống một mình, nói chung là rất đáng thương. Nghiêm Nghiễm hỏi thẳng chú Khoan “Cậu yêu chị ta sao?”
Chú Khoan lắc đầu đầy quyết đoán, thở dài thật sâu rồi cảm thán “Nếu như gặp nhau lúc khác, ở một nơi khác, có lẽ…”
Sai thời gian, sai địa điểm thì có đúng đối tượng đó vẫn sẽ là một quan hệ sai lầm.
Ngụy Trì đưa tay nắm bả vai Nghiêm Nghiễm “Đây là chuyện của người khác, em chớ có để trong lòng.”
Nghiêm Nghiễm cúi đầu nói: “Tôi biết, nhưng ông ấy là cậu của tôi.” �
Ông không phải là kẻ phụ tình đáng băm vằm như trong lời nói của mấy cô tới làm đầu trong tiệm. Ông chính là người thân duy nhất của cậu ở thành phố này, dạy cậu nghề, dạy cậu làm người, dạy cậu đối nhân xử thế chứ không dừng lại ở việc chỉ cách để cậu giãy dụa sinh tồn. Chú Khoan từng dạy Nghiêm Nghiễm làm người phải có chí tiến thủ, không được quá tự mãn thì mới không ngừng tiến bộ được; nhưng ông còn nói tâm mình phải tịnh, nam tử hán đại trượng phu không nên oán thán, thù dai, ghen tỵ những chuyện vặt vãnh, suy nghĩ nông cạn thì cuộc đời cũng nông cạn. Nghiêm Nghiễm không thể nào quên được khuôn mặt đầy chờ mong, mãn nguyện của ông khi ông nói “Nghiêm Nghiễm à, mau tìm hiểu lấy một đứa rồi làm đám cưới đi… Sau đó sinh lấy mấy đứa, mày được làm cha thì cậu cũng lên chức ông. Ha ha ….”
Nghiêm Nghiễm cảm thấy chú Khoan không chỉ là một người cậu họ hàng bên ngoại mà đôi khi ông còn sắm vai một người thầy, thậm chí là một người cha của cậu. Mà thật lạ, nhiều khi người ta rất dễ dàng tha thứ cho bản thân nhưng lại không dễ gì bỏ qua lỗi lầm dù chỉ là rất nhỏ của người mình yêu thương, thần tượng.
Những lon bia liên tiếp được mở, dường như lúc này, Nghiêm Nghiễm bắt đầu nhớ gì nói nấy, không kịp suy nghĩ “Tôi không có cha, cậu ấy giống như người cha của tôi…”
Khi Nghiêm Nghiễm còn nhỏ, cha cậu đi xuất khẩu lao động ra nước ngoài, tưởng rằng vài ba năm tích cóp được tiền thì về với vợ con nhưng hơn chục năm sau đó, ông không về nhà một lần nào. Sau khi học xong cấp ba, Nghiêm Nghiễm cũng có ý định học tiếp lên đại học, mẹ cậu thường động viên con phải cố gắng học vì cha cậu đang phải làm lụng vất vả để gửi tiền học phí về. Rồi bỗng một ngày, có mấy người từ nước ngoài về, họ mang theo một chiếc hòm gỗ tìm tới nhà nói với hai mẹ con Nghiêm Nghiễm rằng tro cốt người chồng, người cha của họ ở trong đó. Mọi hy vọng tiêu tan, mẹ Nghiêm Nghiễm khóc tới ngất lên ngất xuống… nhưng cậu thì khác, cậu có thể và phải gạt nước mắt, đứng lên trở thành trụ cột cho cả gia đình…cũng chính vào thời điểm đó, mẹ đã giao Nghiêm Nghiễm cho chú Khoan, nhờ cậy ông đưa cậu lên thành phố…
“Ông…giống như là… người cha thực thụ của tôi vậy.” Nghiêm Nghiễm hơi say nếu không cậu không bao giờ có thể nói ra những lời như vậy.
Ngụy Trì ôm Nghiêm Nghiễm , mặc cho cậu trút hết nỗi lòng trĩu nặng “Nghiêm Nghiễm, được rồi, đây là chuyện của chú Khoan, không liên quan gì tới em…”
“…”
“Nghiêm Nghiễm, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cứ để cho mợ em về giải quyết mọi chuyện.”
“…”
“Nghiêm Nghiễm … Nghiêm Nghiễm … Nghiêm Nghiễm …”
“…”
“Nghiêm Nghiễm , hãy nghe anh nói…”
“Ừ?”
Khoảng cách giữa hai người chỉ gần trong gang tấc, quả thật rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương. Kẻ ngẩng đầu lên, người cúi mặt xuống… môi vô tình khẽ lướt qua nhau…
Mọi thứ đều chững lại, không một tiếng động. Bốn con mắt tròn xoe nhìn nhau. Nghiêm Nghiễm cứng lại, Ngụy Trì cũng u mê. Khuôn mặt cả hai đều bối rối, rồi không hẹn mà gặp, cùng quay sang với lon bia trên bàn uống bằng sạch.
Ngụy Trì không dám nhìn Nghiêm Nghiễm , hắn lấy ngón tay sờ sờ lên môi mình, gãi đầu, lắp bắp “Chuyện đó…anh…anh không cố ý.”
Nghiêm Nghiễm dựa lưng ra sau, tay vịn vào thành ghế, lòng cậu còn loạn hơn cả lúc nãy “Tôi cũng thế.”
Cả hai đều không biết phải nói tiếp với nhau như thế nào. Một người quay sang phải, người kia lại quay qua trái, dựa lưng vào nhau, uống tới hết lon bia của mình mà vẫn chưa tỉnh táo trở lại…
Nghiêm Nghiễm bối rối “Tôi…về đây…”
Chưa kịp đứng lên thì tay áo đã bị kéo lại. Quay sang nhìn thì thấy vẻ mặt Ngụy Trì trở nên khác thường, có nét gì đó không giống với hắn hàng ngày “Nghiêm Nghiễm .”
“Ừ?”
“Em còn lo lắng cho chuyện chú Khoan không?”
Nghiêm Nghiễm do dự “Anh hỏi làm gì?”
“Anh nghĩ chỉ cần kiếm một chuyện khác khiến em quan tâm hơn là được.” Lời nói của Ngụy Trì hoàn toàn chân thật, không hề có chút ngả ngớn đùa vui nào cả, “gian thương” lúc này lại rất thành khẩn.
Nghiêm Nghiễm kinh ngạc không biết hắn muốn gì “Ý anh là sao?”
“Tìm một việc khiến em phải để tâm tới nó nhiều hơn.” Ngụy Trì cố tình kéo dài lời nói, khóe miệng giương lên, tặng cho Nghiêm Nghiễm một nụ cười nhợt nhạt.
Ghế salon được hạ xuống từ từ, Ngụy Trì ghé sát vào lỗ tai cậu “Nghiêm Nghiễm .”
“Ừ?”
“Nhắm mắt lại.”
Nhắm mắt lại, hơi thở của Ngụy Trì rất gần, phun lên mặt Nghiêm Nghiễm “Nghiêm Nghiễm , em đỏ mặt này.”
Cậu muốn mở miệng phản kháng thì đúng lúc Ngụy Trì nhào vào hôn mình.
Trời đất quay cuồng, đêm đen hỗn loạn.