Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ)

Chương 25:




Đèn sáng trong phòng ngủ Chuột, sắc da cam ấm cúng, chiếu lên chăn bông vừa dày vừa mềm mại, có một loại không khí ấm áp thoải mái. A Lục quấn áo ngủ của Chuột ngồi bên giường, vẻ mặt nhăn nhó bất an. Trong phòng tắm bên cạnh phòng ngủ truyền đến tiếng nước ào ào, sau đó mặt nhóc ngốc lại càng căng thẳng, cơ thịt cứng ngắc đến mức nuốt nước bọt cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cũng không phải lần đầu tiên qua đêm ở đây, lúc bị chủ nhà tự dưng cắt hợp đồng, lại không có chỗ để đi, A Lục cũng chỉ có thể dày mặt lên chạy tới tìm Chuột, sau đó dưới ánh mắt chán ghét lại âm trầm của y, nhanh tay lẹ chân trải một cái đệm lót bên giường. Chuột cũng chỉ nói khó nghe ngoài mặt. “Lại bị đuổi ra đường à? Hừ, chó mèo còn biết làm cho mình một cái ổ.”
Ngày hôm sau tỉnh lại, A Lục chung quy có thể tìm thấy bên cạnh mình một cái mền, một cái quạt điện nho nhỏ, hay một cái nhang muỗi điện vẫn tỏa mùi hương.
Nhưng đêm nay không giống, bất kể là nụ hôn cạnh cửa ban nãy, hay lúc tắm rửa xong sướt qua vai y ra khỏi phòng tắm, ánh mắt mờ ám cực điểm kia của Chuột, đều làm A Lục mặt mũi đỏ bừng, tim đập thình thịch. Ngón tay bất giác nắm vạt áo ngủ chặt hơn.
Tiếng nước ào ào ngưng lại, cửa phòng tắm bị mở ra. Tiếng dép lê lép xép lẹp xẹp từ xa dần đến gần, cuối cùng tan biến trước mặt A Lục.
“Chuột…” Nhóc ngốc chậm rãi nâng khuôn mặt đỏ lét lên, Chuột vừa tắm rửa xong, toàn thân mang hơi nóng pha lẫn mùi sữa tắm, không nói một lời đứng trước mặt hắn. Tóc chưa lau khô có chút rối loạn, hạt nước trên đuôi tóc theo thái dương chảy xuống, ánh mắt chạy theo nó, một đường đảo qua cái cằm râu xanh đen lún phún, đến ngay hầu kết thô to lăn lên lăn xuống, sau đó mắt thấy hạt nước lăn đến xương quai xanh phập phồng, một đường trượt vào sâu trong áo choàng tắm. Không dám tiếp tục giương mắt nhìn mặt y, nhóc ngốc đã quên phải làm sao hít thở.
“Tôi… Cái đó…” Lời nói ấp úng không biết phải làm sao giãi bày suy nghĩ hỗn loạn. A Lục còn chưa nói xong, Chuột đã dùng nụ hôn lấp kín miệng hắn.
“Tôi ao ước ngày này đã lâu!” Cảm thấy mỹ mãn liếm vành tai phát nóng của hắn, Chuột thấp giọng nói.
Ngay sau đó, thân thể bị ôm trong ngực càng run dữ dội hơn, cậu bạn nối khố luôn bị ăn hiếp đến á khẩu mất tiếng bị bắt ngồi trên đùi y, đôi má đỏ bừng, đồng tử vì nụ hôn mà long lanh ánh nước.
Như nhấm nháp cao lương mỹ vị, Chuột hôn không ngừng không nghỉ, đầu lưỡi sát qua cánh môi cũng phát run vì hồi hộp, qua lại liếm láp trêu đùa trong khoang miệng ướt át.
“Uhm..” Khoái cảm tê dại truyền đến từ đầu lưỡi dần lan ra khắp toàn thân, A Lục nhịn không được ngẩng đầu lên muốn đòi lấy nhiều hơn, Chuột liền hôn càng sâu hơn, lấy hai ngón tay kẹp cằm hắn, đầu lưỡi linh hoạt như rắn phảng phất như phân nhánh, liên tục tự do bơi lội trong miệng hắn, lúc thở dốc cũng không muốn tách ra một khắc, kéo ra chỉ bạc nối liền hai bên, cọ đi cọ lại bên môi A Lục.
“Sao học cái này nhanh quá vậy?” Vẽ theo môi hắn không biết chán, Chuột thấp giọng giễu cợt vì hắn đã không chịu nổi phun lưỡi ra.
“Tôi…” Chớp mắt, mặt mũi nhóc ngốc đỏ bừng, vừa mở miệng, lưỡi lại bị ngậm đi mất. Đồng thời, bàn tay luống cuống ấn mạnh xuống đùi cũng bị y bắt được.
Chuột kéo tay hắn một đường mơn trớn đùi mình, chậm rãi vươn về phía dưới. “Lúc sờ mình, cậu nghĩ đến ai?”
“Tôi… Uhm, Chuột, Chuột… Cậu đừng…” Bàn tay chạm mạnh đến một mảnh nóng bừng bừng, A Lục theo phản xạ muốn thu về. Cổ tay lại bị Chuột đè chặt, không thể không dán vào mảnh nóng hổi kia chậm rãi dao động.
Bạn thân xấu xa cắn vành tai hắn, thô thiển lên tiếng mê hoặc. “Nói đi, ai? Sao nữ? Gái đẹp gặp trên xe? Hay nhỏ bạn học cậu quen?”
“Không, không phải…” Kẻ này cũng không mặc gì dưới áo choàng tắm. A Lục thậm chí có thể xuyên qua lòng bàn tay cảm nhận được thứ bên dưới y nảy lên rất nhỏ, ngón tay rung động, không cần nhờ y dẫn đường, A Lục bất giác xoa nắn hình dạng càng lúc càng to lớn của y.
Nụ hôn của Chuột càng lúc càng ái muội, đầu lưỡi dán giữa môi quanh quẩn không đi, bắt chước động tác đẩy rút, tình sắc ra vào trong miệng. “Tôi chính là nghĩ đến cậu!”
Ánh mắt y rất nghiêm túc, không mang theo một chút hài hước nào, cái đầu đã bị hôn đến mức nhão nhừ thành tương hồ của nhóc ngốc ầm một tiếng rất vang. Thân thể bị đẩy xuống giường lớn mềm mại, trong đầu A Lục chỉ còn lại cảm giác ướt át trong miệng cùng sức nóng giữa lòng bàn tay.
“Là cậu, luôn luôn là cậu!” Một đường hướng xuống theo cái cổ xinh xắn của hắn, Chuột kéo hai vạt áo ngủ rộng thùng thình ra, đập vào mắt là lồng ngực bằng phẳng của hắn, vẫn trắng nõn như năm đó.
Mùa hè lớp bảy năm ấy, buổi trưa tiếng ve vang vang từng đợt, trên mặt học sinh chăm chỉ nhất cũng treo một chút mệt mỏi không xua đi được. Y đứng ở đầu cầu thang, cúi xuống nhìn thằng bạn chơi chung từ bé mang vẻ mặt lo âu phía trước, nhưng lời giãi bày của hắn, y một chữ cũng không nghe được. Gió xuyên phòng thổi qua ống tay áo của đồng phục rộng lớn, ánh mắt day dưa phía dưới cổ áo rộng mở của hắn, một mảnh trắng nõn hung hăng chói lóa, làm mắt cũng bị hoa. Thằng ngốc này sao lại trắng như vậy? Như tàu hủ, dường như còn muốn trắng hơn cả nữ sinh. Nếu không phải có người đi qua, suýt nữa đã vươn tay sờ vào trong vạt áo hắn. Thế là bắt đầu từ đêm đó, lúc mơ tưởng nửa đêm, đập vào tầm mắt đã không còn là vòng eo lay lay như dương liễu của hoa khôi lớp bên cạnh.
Bàn tay vuốt đi vuốt lại từ trên xuống dưới dọc theo thắt lưng, đầu lưỡi quấn lấy điểm nổi màu đỏ trước ngực, nhanh chóng đảo quanh, sau đó dùng răng nhẹ cắn gặm lôi kéo. Động tác đã từng suy tưởng hết lần này đến lần khác, thuần thục thi triển trên làn da bóng loáng. Đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi, Chuột thở hổn hển, một tay tiếp tục kéo tay hắn ma sát phía dưới, một tay liên tục vuốt ve người A Lục, thúc ép thân thể căng thẳng bên dưới thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
“Uhm… Thiên Hạo… Đừng… A, cậu…. Uhm… Đừng, đừng như vậy… A…” Bên cái miệng mở ra phân nửa có treo chỉ bạc tràn ra vì hôn môi, lồng ngực nhẵn bóng trắng nõn bị dùng sức bóp ra hàng loạt dấu tay, mở đôi mắt tầm nhìn lờ mờ, A Lục ngẩng đầu lên, thấy viên đậu đỏ sẫm của mình đang bị ngón tay Chuột kẹp lấy đùa bỡn, viên bên kia sớm đã bị hút đến sưng đỏ cứng thẳng.
Lúc này, nếu để một cái gương ở trước mặt A Lục, nhóc ngốc chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức không dám gặp ai nữa.
“Uhm…” Trước ngực lại là một cơn đau, còn chưa kịp mở miệng, bàn tay nắm phía dưới Chuột bị nắm lấy chặt hơn. Chuột cũng mặt mày đỏ ửng, hai tay phủ trên ngón tay kỹ thuật trúc trắc của nhóc ngốc, khiến cho hắn ma sát nhanh hơn. A Lục chỉ cảm thấy thứ trong tay càng lúc càng cứng nóng, nảy lên gần như muốn thoát khỏi tay mình. Trong cơ thể chậm rãi dâng lên một cơn khát vọng, nhìn gương mặt càng lúc càng tới gần cao trào của Chuột, không biết tại sao miệng khô lưỡi khát.
“Hả… Muốn tôi?” Gom hết từng biểu tình rõ ràng của nhóc ngốc vào trong mắt, Chuột cười khẽ nháy mắt với hắn.
“Không… A….” Vội vàng phủ nhận, ngón tay đột ngột bị kìm hãm thô bạo. Ngón tay khớp xương rõ ràng của y phảng phất như muốn khảm vào xương hắn, vật cứng trong bàn tay co rút một trận, chất lỏng trắng đục vẩy ra.
“Tới cậu!” Nhìn Đỗ Thanh Luật trợn mắt há hốc mồm, Chu Thiên Hạo thấp giọng nỉ non.
Sau đó, không đợi A Lục mở miệng, ngón tay dính tinh dịch bị nhét vào miệng, mùi tanh nồng đặc tức khắc lan tràn trong khoang miệng. Không đợi A Lục lên tiếng, nụ hôn của y đã ùn ùn kéo đến, từ ấn đường tới đầu ngón tay, đầu lưỡi liếm qua ngón tay A Lục, sau đó đút vào miệng, dường như ngay cả hơi thở cũng mang mùi tình sắc.
“Lần sau có muốn nếm thử mùi vị của mình không?” Lời thì thào cúi bên tai rõ ràng mang giọng điệu dung tục, lại kích động lòng A Lục chấn mạnh một cái, thân thể bất giác nâng lên, dán vào thân thể cũng trần trụi nóng rực kia, hơi run lên. Thế là Chuột cười tiếp một trận, ngón tay mang theo lửa nóng cào gãi bắp đùi như lông vũ. “Ngoan, mở ra thêm một chút, đúng, mở ra thêm…”
“Thiên Hạo… Uhm…. Thiên Hạo….” Ngực lại bao trùm dấu răng đỏ hồng, từng đợt thở dốc ngọt dính liên tục phun ra, ngay cả bản thân cũng chưa phát giác.
Chuột kéo chân hắn ra, kiên nhẫn hạ thắt lưng xuống. “Ở đây, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây…”
Sau khi xong việc, Chuột vẫn khăng khăng ôm nhóc ngốc sức cùng lực kiệt. “Tôi thế nào?”
“Ai?” Mệt đến mơ mơ màng màng, nhóc ngốc miễn cưỡng mở mắt ra. “Gì? Uhm… Cậu đừng…”
Nhận thấy tay y lại rục rịch dưới chăn, A Lục cũng sắp phải khóc.
Chuột rất tự nhiên dừng móng vuốt, xoay mặt nhóc ngốc qua, “chụt ——” một cái hôn lên má hắn, tâm tình cực tốt. “Thứ tư tuần tới cậu có rảnh không?”
“ Ừ…” Lầm bầm đáp, A Lục lại buồn ngủ nhắm mắt lại, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhóc ngốc cảm thấy hơi khó chống đỡ. “Nhưng chú Khoan bảo tôi làm thêm giờ, gần Tết Ta công việc bận lắm!”
“ Đừng làm!” Không nói hai lời bác bỏ, Chuột lưu luyến vuốt lên lồng ngực lốm đốm của hắn.
“ Sao vậy?”
“ Phụ tôi chuyển nhà.”
“…….” Thiếp đi một chốc, A Lục đột nhiên tỉnh lại. “Ai?”
Vẫn là giọng điệu thờ ơ, mang chút khoe khoang rõ rệt, Chuột bình thản mở miệng. “Tôi mua một căn hộ, tuần tới chuyển nhà.”
“Hả?”
Không để ý tới vẻ kinh ngạc của hắn, Chu Thiên Hạo tự nhiên nói tiếp. “Nhờ công ty chuyển nhà thì quá mắc, cậu tới giúp tôi chuyển.”
“Tại… Tại sao?” Bắt lấy khoảng trống nói chuyện, A Lục liền cuống quít hỏi.
Ép mạnh xuống người hắn, bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đối diện chóp mũi, Chuột nói rõ từng chữ. “Vì cậu cũng phải ở trong căn nhà đó!”
“ Gì?” Muốn nói phòng mình đang ở rất tốt, không cần chuyển nhà, A Lục chớp mắt, vẻ mặt cũng mù tịt. “Tôi…?”
“ Không được nói với tôi tiền thuê nhà gì đó!” Cắt đứt nghi vấn ào ào không dứt của hắn, Chuột không cho hắn một chút khoảng trống suy nghĩ. “Sau này chi tiêu trong nhà, bất kể là ăn uống hay điện nước, đều do cậu gánh vác, biết chưa? Cái này xem như tiền thuê nhà!”
“ Tại sao?”
“ Vì ông đây không có tiền.”
“Hả?”
“ Đều lấy mua nhà cả rồi.”
“ Chuột…?”
“ Đừng nói tào lao, biết bây giờ nhà ở mắc tới bao nhiêu không? Nửa đời sau chúng ta đều phải làm công cho ngân hàng!”
“ Nhưng…?”
Không có nhưng, Chuột cúi đầu, dứt khoát cắn lên khóe môi hắn. “Hỏi thêm một câu, chúng ta liền làm thêm một lần! Hiểu chưa?”
A Lục dứt khoát ngậm miệng, Chuột rất thỏa mãn, đầu lưỡi sát qua khóe môi tiến vào trong miệng, liếm qua cằm, liếm qua xương quai xanh, liếm qua điểm trước ngực, hướng xuống lại hướng xuống. “Làm thêm lần nữa đi, đây là thưởng!”
“Uhm…” Kháng nghị của A Lục cuối cùng đều trở thành thở dốc.
Ngoài phòng tuyết đã ngừng rơi, nếu kéo màn cửa ra, sẽ thấy cả thế giới một màu thuần trắng, trong suốt long lanh như thuở dại khờ của chúng ta ngày trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.