Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 43: Trời cao ban ân - Không ngủ được, muốn bản vương dỗ ngủ sao?




Phó Diễm đã bị bệnh, từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên bị bệnh nặng.
Không chỉ sốt cao không lùi mà còn liên tục nói mê, liên tục gọi “Mẫu hậu, mẫu hậu”. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, tay nắm thặt chặt đai lưng, ngủ rất không yên ổn.
Trái tim Vân Kiều mềm nhũn, nhìn đã cảm thấy đáng thương. Vốn dĩ nàng tưởng y là tiểu ác ma, cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ cần được yêu thương.
Phó Diễm cùng nàng phơi sách, không bao lâu đã nói mệt mỏi đi vào đình nghỉ ngơi, sau đó ngã bệnh.
Thái y nói là bị trúng nắng, Vân Kiều cảm thấy tội lỗi khó bỏ qua. Lúc thấy y khó chịu hừ hừ, Vân Kiều không nhịn được mà cầm lấy khăn bông trên tay cung nhân, giúp y hạ sốt.
Chỉ là say nắng nho nhỏ mà lại nghiêm trọng như vậy, Vân Kiều không dám phớt lờ.
Phó Diễm là hoàng đế lại bị bệnh ở phủ Nhiếp chính vương, lão thần trong triều vốn kiêng kị Phó Dung Chương, bây giờ lại tình ngay lý gian. Nếu truyền ra ngoài, không biết gây nên phong ba thế nào.
Bây giờ Phó Dung Chương ra ngoài vẫn chưa hồi phủ, Vân Kiều luôn ở trong sương phòng chăm sóc Phó Diễm, sợ y xảy ra chuyện.
Thái y trông chừng ở một bên sắc mặt lạnh nhạt làm Vân Kiều rất khó chịu. Cuối cùng nàng không nói gì nữa, đáy lòng lại không yên tâm với người của Thái y viện, thà rằng mình nhìn chằm chằm một chút.
Từ buổi trưa đến nửa đêm về sáng, Vân Kiều đều canh giữ ở sập bên cạnh, Thanh Nguyệt không nhịn được đi tới: “Vương phi, nếu không thì để nô tỳ thay đi, người nghỉ một lát.”
Vân Kiều lắc đầu: “Ta không mệt, thuốc nấu xong chưa?”
Thanh Nguyệt gật gật đầu: “Nấu xong rồi, đang để nguội, Cái công công đang chờ lấy, đợi chút nữa có thể đưa tới cho hoàng thượng.”
Hôm nay Phó Diễm đến chỉ dẫn theo một thái giam tên Cái Nguyên đã theo hầu y từ nhỏ và một tiểu thái giám khác. Cái Nguyên chính là cung nhân của mẹ đẻ Phó Diễm, không yên lòng để người khác nấu thuốc nên đích thân nhìn chằm chằm chằm, chỉ để lại một tiểu thái giám khác trông coi Phó Diễm.
“Cháo đâu, cũng phải nấu xong trước rồi giữ ấm, hoàng thượng tỉnh lại có thể ăn.” Nói xong, Vân Kiều dùng tay sờ trán Phó Diễm.
Thanh Nguyệt: “Những thứ vương phi phân phó đã chuẩn bị xong.”
“Lui ra đi.” Vân Kiều khẽ gật đầu bảo hạ nhân đều lui xuống. Vốn dĩ trời nóng nên tránh nhiều người, trong phòng không đủ thông gió càng bất lợi cho bệnh tình của Phó Diễm.
“Vệ Minh.” Vân Kiều gọi một tiếng: “Vương gia trở về chưa?”
Vệ Minh lập tức đi vào: “Bẩm vương phi, vương gia rời kinh, phải trưa mai mới về kịp.”
Vân Kiều nghe xong, trên mặt đều là vẻ lo âu: “Vậy Tuyên vương đâu?”
“Thật sự không khéo, Tuyên vương cũng đi cùng.”
Lần này lo chết Vân Kiều rồi, bệnh của Phó Diễm vẫn không chuyển biến tốt, thái y cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Vệ Minh nhìn thoáng qua Vân Kiều, đi lên khẽ nói: “Vương phi, không bằng đưa hoàng thượng về cung đi?”
“Trong cung…” Vân Kiều suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Ta không yên tâm lắm, vẫn chờ vương gia trở về thì hơn.”
Nói xong lại đổi khăn trên trán Phó Diễm, bỏ vào thau nước đá vò vò, đắp khăn lạnh hơn.
Vệ Minh chần chờ một lát, Phó Diễm có thể phái người ám sát Phó Dung Chương nhất định có người của mình. Trở lại trong cung đương nhiên sẽ có người chăm sóc y. Trái lại nếu ở lại vương phủ chỉ sợ gây phiền toái không cần thiết.
“Hoàng thượng… Có người của mình, thậm chí còn xuất sắc hơn người của Lương vương…” Vệ Minh nhìn Phó Diễm một chút, lại liếc mắt nhìn tiểu thái giám ở bên cạnh, uyển chuyển ám chỉ nói.
Vân Kiều lập tức hiểu ý, đêm trước khi tân hôn có hai nhóm người ám sát Phó Dung Chương. Huyền Long Vệ chặn lại trên trăm người ám sát của Lương vương nhưng lại không ngăn được người bắn lén của Phó Diễm.
Vân Kiều nhìn sắc trời một chút, nói: “Sáng mai hãy đưa hoàng thượng hồi cung đi.”
Vệ Minh lĩnh mệnh đi ra ngoài chuẩn bị.
Lúc này, Cái Nguyên bưng một bát thuốc đi đến, nhìn thấy Vân Kiều còn đang giúp Phó Diễm hạ sốt thì ánh mắt giật giật.
Nhìn thấy thuốc nấu xong, Vân Kiều ngồi xuống một bên sập ôm Phó Diễm dậy để dựa vào lồng ngực nàng, nhận bát thuốc: “Đưa cho ta, ta đút hoàng thượng.”
Cái Nguyên thấy thế thì hơi kinh ngạc, vội vàng nói: “Chuyện này, sao có thể được, nô tài làm là được.”
Vân Kiều vốn áy náy, lại thương hại Phó Diễm còn nhỏ tuổi đã mất đi cha mẹ, nàng không nói gì đã cầm thìa lên, múc nước thuốc, nhẹ nhàng thổi đút vào miệng Phó Diễm.
Song Phó Diễm vẫn nghiến chặt răng, không chịu mở ra uống thuốc.
Trong lòng Vân Kiều nóng như lửa đốt nhưng vẫn nhẫn dại, khẽ dỗ dành.
“Nào, hoàng thượng ngoan, uống hết thuốc sẽ nhanh khỏi thôi.”
Có lẽ vì giọng nói Vân Kiều dịu dàng, tuy Phó Diễm mê man nhưng lúc thìa đặt bên môi vẫn phối hợp nuốt thuốc xuống.
Cho uống xong một bát thuốc, cả người Vân Kiều đã đổ đầy mồ hôi.
Nàng vừa thả Phó Diễm xuống đã nghe bọn thị nữ ở bên ngoài hô một tiếng: “Bái kiến vương gia.”
Nàng theo tiếng nhìn qua đã nghe tiếng nói quen thuộc của Phó Dung Chương vang lên: “Vương phi đâu?”
“Hồi bẩm vương gia, vương phi đang ở trong phòng hầu bệnh.”
Vân Kiều nghe âm thanh bên ngoài, trong bụng mừng rỡ, nàng chưa từng nhớ Phó Dung Chương như thế.
Theo tiếng bước chân quen thuộc đến gần, Vân Kiều đã thấy được dáng người như ngọc thẳng tắp của Phó Dung Chương bỗng nhiên xuất hiện trước mắt. Giống như là thấy được người tin cậy, Vân Kiều bước nhanh đi tới.
Phó Dung Chương vừa mới vào phòng đã thấy nàng đầu đầy mồ hôi, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống giống như lỡ tay bị dội mực, đen đến dọa người.
Vân Kiều nhịn không được muốn nhào vào lòng hắn, nhưng thấy trong phòng có không ít người thì hơi ngượng ngùng, bước đến trước mặt hắn rồi dừng lại, hơi hành lễ phúc thân: “Thiếp thân bái kiến vương gia.”
Bình thường Phó Dung Chương không cho phép nàng hành lễ, nhưng mà hôm nay có người trong cung ở đây, lại còn có thái y nên nàng không dám bỏ qua lễ nghĩa, tránh cho Phó Dung Chương gặp phiền phức.
Nàng còn chưa hành lễ xong, Phó Dung Chương đã đen mặt kịp thời đưa tay đỡ nàng lên, kéo nàng sát bên mình, ôm vòng eo chưa đủ nắm tay của nàng, khẽ nói: “Kiều Nhi, bản vương đã nói gì với nàng?”
Vân Kiều thấy sắc mặt hắn không ngại, vội chuyển chủ đề: “Hoàng thượng bệnh.”
Nghe vậy, Phó Dung Chương cho nàng một vẻ mặt “Đợi chút nữa sẽ trừng phạt nàng”, sau đó chậm rãi đi đến cạnh giường Phó Diễm. Phó Diễm khó chịu hơi cau mày, tiếng hít thở hơi nặng nề.
Hắn không khỏi “Xùy” một tiếng.
Cũng chỉ có chút bản lĩnh đó, chỉ nhìn di chỉ của tiên đế mà bệnh rồi?
Lúc trước khi phái người giết hắn, con mắt không hề chớp một cái.
Tuy ánh mắt lạnh lùng, nhưng Phó Dung Chương vẫn khom người chỉnh tốt góc chăn cho Phó Diễm, sờ trán y.
Nhiệt độ đã hạ xuống, tốt hơn Huyền Long Vệ bẩm báo rất nhiều, chắc là có Vân Kiều có công lao không nhỏ.
Cô nương này đối với ai cũng đều hết lòng hết dạ như thế.
Phó Dung Chương lui lại mấy bước nhìn thoáng qua cửa ngoài. Cố Văn Hiên đã trông coi bên ngoài từ sớm, nhìn thấy Phó Dung Chương ra lệnh thì lập tức lĩnh mệnh đi vào.
Trông thấy Cố Văn Hiên cũng tới, sự căng thẳng trong lòng Vân Kiều lập tức buông ra.
Quay đầu thấy Phó Dung Chương hơi giơ tay, nàng hé miệng cười một tiếng, tự giác tới gần chui vào vòng tay hắn: “Không phải vương gia nói trưa mới về sao? Sao lại trở về sớm như vậy?”
Phó Dung Chương không nói lời nào, lạnh lùng nhìn nàng một chút, muốn trách nàng nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, giúp nàng vén tóc mai ra phía sau tai.
Vân Kiều nhớ tới dáng vẻ có vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, môi khẽ cong lên: “Vương gia đặc biệt quất roi thúc ngựa trở về à?”
Nói cho cùng, trong lòng hắn vẫn rất quan tâm đứa cháu này, Vân Kiều rất vui vẻ, may mà mình không làm sai.
“Nàng mau về phòng nghỉ ngơi đi, vương phủ không còn ai rồi sao? Nàng đường đường là vương phi mà lại trông một ngày một đêm.” Nói xong, Phó Dung Chương liếc mắt nhìn một đám nô bộc trong phòng.
Bọn hạ nhân có nỗi khổ không nói được, lại không dám phản bác.
“Là thiếp thân muốn trông coi, không liên quan đến bọn họ. Đợi hoàng thượng ổn rồi thiếp thân sẽ trở về.”
Vân Kiều lo lắng níu vạt áo hắn, ánh mắt tội nghiệp mà nhìn hắn.
Nghe vậy, Cố Văn Hiên đứng dậy hành lễ, cười nói: “Vậy vương phi người có thể trở về nghỉ ngơi sớm rồi, hoàng thượng cũng đã ổn, đang dần hạ sốt. Ngày mai thức dậy thì có thể sẽ khỏi hẳn.”
“Chắc là được vương phi dốc lòng chăm sóc, hoàng thượng hạ sốt nhanh hơn so với tình hình bệnh ban đầu.”
Nghe thấy Cố Văn Hiên nói vậy, Vân Kiều đã hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì có Cố Văn Hiên nên chỉ để lại Cái Nguyên gác đêm, những người khác đều lui ra ngoài để Phó Diễm nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc phòng yên tĩnh lại, Phó Diễm chậm rãi mở đôi mắt ẩm ướt.
Hôm nay có quá nhiều chấn động.
Nhìn đều là việc nhỏ, nhưng tất cả đều tạo thành sóng to gió lớn trong lòng y.
Rốt cuộc y cũng chính mắt thấy thánh chỉ lấy mạng mẫu thân y.
Y không ngờ thật sự là phụ hoàng đích thân đề chỉ!
Cho tới nay, y đều nghĩ là Phó Dung Chương muốn nắm triều chính, muốn khống chế y mà mượn danh tiên hoàng.
Mà Vân Kiều chăm sóc cả đêm y đều thấy được, quả nhiên là cẩn thận tỉ mỉ vô cùng giống mẫu hậu của y.
Nàng lo lắng là thật.
Nàng thương tiếc cũng là thật.
Sự dịu dàng chỉ có trong mộng, vậy mà y có thể cảm nhận được từ Vân Kiều.

Phu thê Phó Dung Chương vừa về tới Lan Đình Viện đã thay nhau vào tịnh phòng tắm rửa thay quần áo.
Đến khi Phó Dung Chương mang theo mùi xà phòng thơm nằm bên cạnh nàng, hơi buốt lạnh lẽo ướt át quanh quẩn lấy nàng, nàng giống như ngọn cỏ trong tia nắng bị hạt sương thấm vào.
Nàng lăn vào ngực hắn, tham lam hít hà.
Nàng mới phản ứng được hai người thật sự chỉ tắm rửa, đây là lần đầu tiên sau cưới!
Lúc trước, khi hai người ở trong phòng chưa từng có chuyện tắm rửa đơn thuần thế này. Phó Dung Chương giày vò đến lúc nàng xụi lơ thành nước cũng không bỏ qua.
Vân Kiều mềm mại trong lòng, Phó Dung Chương chỉ hôn lên trán nàng một chút.
“Đi nghỉ sớm đi, mấy ngày nay sẽ không giày vò nàng.”
Thông cảm nàng vất vả nên không giày vò nàng, chỉ ôm nàng vào ngực hai mắt nhắm nghiền.
“Ừm.”
Tuy Vân Kiều trả lời hắn như vậy, nhưng mắt hạnh lại tỉnh táo một cách kì lạ, không có ý định đi ngủ.
Quá mức mệt mỏi trái lại không ngủ được, nàng muốn tâm sự với Phó Dung Chương.
Muốn xem thử khúc mắc giữa hắn và Phó Diễm có thể cởi bỏ được không.
Nếu như hai người giết lẫn nhau, sợ rằng Phó Dung Chương cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Dù sao người hắn xem trọng cũng không có bao nhiêu người, hắn vì Phó Diễm mà lo lắng hết lòng, bỏ ra không ít tâm huyết nàng đều biết cả. Hai thúc cháu không nên có kết cục trở mặt thành thù.
“Vương gia, có thể nói cho thiếp nghe một chút về chuyện chưa của chàng không?”
Đôi mắt Phó Dung Chương đang nhắm nghiền bỗng nhiên lặng lẽ mở ra, sau đó âm trầm đóng lại, giọng khàn khàn: “Không ngủ được muốn bản vương dỗ ngủ à?”
“Được không?” Ánh mắt Vân Kiều óng ánh trong suốt quay đầu nhìn hắn.
Tóc xanh như lụa tán loạn bên gáy nàng, như có như không lướt qua da thị của hắn, không hiểu sao khiến hắn hơi ngứa một chút.
Cũng làm thức tỉnh đội quân đang ngủ say nào đó.
Phó Dung Chương xoay người đè nàng dưới thân, cười như không cười nhìn nàng: “Cũng không phải không được.”
“Nào, nàng muốn nghe chuyện xưa gì, bản vương đều có hết.” Nói xong, hắn vùi đầu cắn lên xương quai xanh của nàng. Trong phút chốc, đôi môi hơi lạnh như dính dầu sôi in dấu trên người nàng, nóng hổi.
Sao Vân Kiều còn không rõ hắn muốn làm gì? Nàng bối rối chống lên lồng ngực hắn, ý đồ muốn hắn tỉnh táo lại: “Không, không phải như vậy…”
“Ừm? Không phải kể chuyện xưa như vậy sao?”
Phó Dung Chương dừng động tác, nhìn nàng, một tay nắm hai tay của nàng bắt chéo sau đỉnh đầu của nàng.
Chẳng biết từ lúc nào áo ngủ lụa của nàng đã bị giật xuống, giọng nói trầm thấp của hắn mang theo mê hoặc, như lẩm bẩm mà nói: “Vậy làm sao bây giờ? Chuyện xưa của bản vương đều nói như thế…”
Trong chớp mắt, bóng đen phủ xuống, lời nàng còn chưa kịp nói đã bị hắn nuốt xuống toàn bộ.
Chỉ cảm thấy hơi lạnh, áo lót cũng không thấy tung tích.
Rèm châu treo bên giường lắc lư, dưới ánh nến chập chờn không thôi.
Hạt châu đụng nhau liên tục vang lên tiếng “Lạch cạch, lạch cạch”, vô cùng rung động. Theo tiếng hít thở gấp gáp tụ hội thành tiếng nhạc say lòng người.
Vốn dĩ bóng đêm tuyệt mỹ không còn dài, rất nhanh đã bị ánh nắng sớm giành lấy.
Vân Kiều nghe “Nói” chuyện xưa thật lâu, cho nên về sau chỉ cần nghe thấy hai chữ “Chuyện xưa” thì hai chân của nàng đều run rẩy.

Vân Kiều ngủ không bao lâu đã nghe bên ngoài có người bẩm báo với Phó Dung Chương chuyện Phó Diễm sắp hồi cung.
Sờ vị trí bênh cạnh đã lạnh.
Có lẽ Phó Dung Chương đã rời giường từ sớm, xem ra hắn cũng không muốn đánh thức nàng dậy.
Mặc dù Phó Dung Chương sợ nàng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn gượng dậy chống đỡ thân thể mệt mỏi, gọi người rửa mặt cho nàng.
Không có lý do gì trước khi hoàng đế rời đi thì một thần phụ như nàng còn ở trong phòng ngủ.
Nhất định nàng phải đưa tiễn Phó Diễm.
Lúc Vân Kiều xuất hiện ở trước cửa phủ, cả Phó Dung Chương và Phó Diễm đều rất bất ngờ.
Phó Dung Chương là đau lòng, còn Phó Diễm là vui vẻ.
Đặc biệt khi nhìn thấy gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của nàng, Phó Diễm lại nghĩ đến hôm qua nàng không ngại cực khổ mà chăm sóc y.
“Hoàng thúc thật có phúc, cưới được thẩm thẩm tốt như thế.”
“Đúng vậy, trời cao ban ân.”
Phó Dung Chương hiếm khi lộ ra nét mặt tươi cười.

Sau khi Phó Diễm đi, liên tục hơn nửa tháng cũng không tiếp tục đến phủ Nhiếp chính vương nữa.
Tháng sáu vốn là mừng thọ Thái hoàng thái hậu, nhưng vì Phó Dung Hiện qua đời, bà cũng không có suy nghĩ chúc thọ nữa, chỉ ngày đêm ăn chay bái phật ở cung Phượng Nghi.
Vào ngày mười chín tháng sáu, mỗi năm ở Đại Địch đều có một lần Quan Âm Đản, tín nam tín nữ đều sẽ đi cầu phúc, triều bái và phóng sinh. Nhờ vào cơ duyên đó mà cầu nhân duyên công danh hoặc là phúc vui an khang.
Thái hoàng thái hậu cũng sẽ đi núi Phổ Đà bái lạy.
Theo như lệ cũ năm trước, phi tần trong cung và mệnh phụ trong triều đều đi theo.
Nhưng Phó Diễm còn nhỏ, hậu cung không có ai, Vân Kiều là mệnh phụ có thân phận cao nhất nhất Đại Địch, tất nhiên phải đi theo.
Ngày Quan Âm Đản, đội ngũ trùng trùng điệp điệp dẫn tới trên người muôn người đều đổ xô ra đường.
Thái hoàng thái hậu dẫn một đám mệnh phụ, ba bước bái lạy một cái, từ dưới núi đi lên Thông Bảo đại điện, vô cùng thành ính.
Thịnh hội khắp chốn mừng vui như vậy, tín đồ đông đảo, đương nhiên rất nhiều người vây xem.
Hà Chu thị mặc áo gấm hoa phục cũng tới núi Phổ Đà sơn.
Vừa lúc ở trong đám người thấy một bóng dáng quen thuộc, bà ta không thể tin được mà giương mắt cẩn thận nhìn qua, quả nhiên thấy gương mặt xinh đẹp lại đáng ghét.
Là Vân Kiều!
Nhan sắc kiều diễm như thế trên thế gian khó tìm được người thứ hai, cả đời bà cũng không quên được.
Chỉ thấy Vân Kiều mặc váy gấm trắng như sương mù, eo nhỏ nhắn không đủ một nắm tay, dáng vẻ lung linh nhìn không sót gì. Ba búi tóc đen quấn thành một búi, trên búi tóc cài dây chuyền lưu ly, một nhánh trâm phượng cài tóc bằng ngọc chập chờn lóe sáng, vô cùng ung dung quyến rũ.
Trên cổ tay trắng còn đeo vòng ngọc xanh biếc óng ánh, ánh sáng ngọc bích làm nổi bật lên cánh tay trắng của nàng, dung mạo bức người.
Gần như Chu thị không thể tin được cảnh tượng trước mắt, bà không nhịn được ho khan, nghiêng đầu nói với thị nữ bên cạnh: “Người theo sát sau lưng thái hậu là ai vậy?”
Thị nữ bên cạnh thuận theo ánh mắt của bà nhìn sang, cười cười: “Bẩm phu nhân, đó là Nhiếp chính vương phi, nghe nói là một quả phụ đó! Nhưng Nhiếp chính vương lại sủng nàng ta trong tim.”
Thị nữ không để ý đến sắc mặt của Chu thị trở nên trắng bệch, vẫn nhìn nói, gương mặt đầy vẻ yêu thích và ngưỡng mộ: “Không chỉ có hôn lễ vô cùng xa hoa, vào Ngọc điệp hoàng gia mà còn vì nàng ấy dẹp hết hậu viện. Hậu viện chỉ có một mình vương phi, là niềm ao ước của các cô nương trong thành đó.”
Chu thị đã sớm nghe nói Nhiếp chính vương cưới chính phi, lúc đó bà còn đang dưỡng thân, không hề nghĩ tới đó là Vân Kiều.
Vốn dĩ tưởng rằng Vân Kiều bị Nhiếp chính vương bắt đi, không chịu được đùa bỡn mà chết từ lâu rồi. Không ngờ, chẳng những nàng ta vượt qua thời gian đó mà còn trở thành vương phi tôn quý. Có lẽ nàng ta đã quên mất có một trượng phu mất mạng vì nàng ta.
Chu thị khó bình tĩnh lại, ho khan càng kịch liệt. Vết thương cũ của bà trải qua mấy ngày chăm sóc cẩm y ngọc thực đã tốt hơn nhiều, bây giờ tâm trạng không ổn định lại tái phạt.
Sau đó, Chu thị cũng không nhớ triều bái cầu phúc nữa.
Bà ta nhìn chằm chằm Vân Kiều, chờ cơ hội tiếp cận nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.