Ánh sáng lay lắt từ chiết tử chiếu lên khuôn mặt phía trước, mơ mơ hồ hồ, chẳng thể biết được biểu tình lúc này của Triệu Bảo Thành. Triệu Đình Hạo nhìn phía sau hắn, không phát hiện ra thân ảnh Tống Việt.
“Tử Anh, Tống Việt đâu? Đưa y cho ta, Hoàng thúc sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Triệu Bảo Thành cúi đầu cất lên một tràng cười, thứ thanh âm khiến người khác có dự cảm gần như điên cuồng. Tựa hồ lâu ngày không có nước uống, giọng nói của hắn đã trở nên đục khàn đến mức không chịu được.
“Trước đây Vương Bá Nghi vẫn khăng khăng di chiếu Phế đế trong tay ngươi là giả, hôm nay xem ra ngay cả mật đạo chỉ có hoàng đế các đời mới biết mà ngươi cũng rõ. Như vậy, chiếu thư trong tay ngươi không thể nào là giả được…”
Tâm tư chỉ hướng về Tống Việt, làm sao Triệu Đình Hạo lại có đủ kiên trì mà nói chuyện với Triệu Bảo Thành. Tuy nhiên hiện giờ địch trong tối ta ngoài sáng, nhược điểm lớn nhất của hắn đang nằm trong tay Triệu Bảo Thành, làm sao hắn dám cứng rắn với đối phương?
“Phụ hoàng cho tới giờ vẫn không tín nhiệm ta, trong mắt người, ta vĩnh viễn không thể trở thành một đấng minh quân được. Năm đó, nếu ngươi chấp thuận thì ngôi vị hoàng đế này đã là của ngươi rồi.” Triệu Bảo Thành ho khan vài tiếng.
“Hôm nay ngươi giành lại những thứ vốn thuộc về ngươi, ta có còn gì để nói đâu, ha ha…”
Triệu Đình Hạo trầm mặc không nói, nhất thời chẳng biết phải đáp lại Triệu Bảo Thành như thế nào.
“Hoàng thúc, ngươi… vì một nam nhân mà làm điên đảo cả cái thiên hạ này!” Dáng vẻ trầm tĩnh ban đầu đột nhiên trở thành điên cuồng, “Đáng tiếc, thật là đáng tiếc… trong khi người khác thiết tha mơ mộng ngai vàng thì trong lòng ngươi, nó chẳng xứng với một đầu ngón tay của Tống Việt!”
Triệu Bảo Thành lại kịch liệt ho khan, Triệu Đình Hạo thấy thế liền tiến lên đỡ lấy thân thể yếu đuối của hắn trên mặt đất. Khi hai người sát lại, Triệu Đình Hạo phát hiện khóe miệng Triệu Bảo Thành đã tràn đầy máu đen.
“Tử Anh, ngươi làm sao vậy, không phải là đã uống thuốc độc chứ?”
Triệu Đình Hạo đã chứng kiến đứa cháu này lớn lên, như cha như huynh, cho tới nay vẫn tận tâm phụ tá triều chính. Nếu như không phải vì Vương Bá Nghi gây trở ngại, dùng hai chữ “quyền lực” mà khai đao với Tống Việt thì hắn và Triệu Bảo Thành làm sao lại rơi vào tình trạng này được cơ chứ! Nói hắn không hề đau lòng, quả thực là không thể.
Triệu Đình Hạo quỳ một chân xuống, ôm Triệu Bảo Thành đã trúng độc rất nặng vào trong lòng mình.
“Tử Anh, con biết rõ ta không cố ý muốn tranh giành vương vị với con, tội tình gì phải tự đẩy mình vào tử địa…”
Yếu ớt nằm trong lòng Triệu Đình Hạo, Triệu Bảo Thành hít sâu vài hơi, mùi hương của đối phương tràn ngập trong không khí.
Miệng hắn lại nôn ra máu đen, đôi môi hiện ra một đường cong thỏa mãn rồi lại băng lãnh, “Hoàng thúc không màng thiên hạ… Tử Anh cũng cho rằng bản thân đã có thiên hạ… là đủ rồi… Rơi… vào kết cục này… Nhưng con… lại là kẻ khốn cùng nhất…”
“Tử Anh! Giải dược đâu?”
Triệu Đình Hạo vội vàng lau đi máu đen Triệu Bảo Thành nôn ra.
“Hoàng thúc, người chớ mềm lòng… Ha ha..”
Triệu Bảo Thành lúc này khí lực thoát ra còn nhiều hơn luồng khí đi vào.
“Sau hôm nay, con… trả lại cho người… thì… thì có sao… Chỉ là… con sợ… sợ người… quên con…”
Thân thể Triệu Bảo Thành co quắp lại, Triệu Đình Hạo vội dùng hết sức ngăn cản.
“Con cho người thiên hạ… Nhưng muốn đưa… đưa người… người mà người yêu thương nhất… mang… mang đi…”
Ngón tay Triệu Bảo Thành chỉ về một nơi.
“Triệu Đình Hạo… Hận ta đi…”
Triệu Bảo Thành dùng hết sức lực cuối cùng giơ ngón tay lên, sau đó lại nặng nề rơi xuống. Đôi mắt kia đã nhắm lại vẹn nguyên. Chết trong lòng Triệu Đình Hạo, tâm nguyện của hắn cuối cùng cũng được thực hiện.
Triệu Đình Hạo nhìn về phía Triệu Bảo Thành chỉ, ngay lập tức đặt đối phương sang một bên rồi chạy vội tới nơi đó.
Thực ra… Triệu Bảo Thành còn một câu cuối cùng vẫn giấu kín, hắn không thốt lên, cũng không mong nói ra lời.
” Triệu Đình Hạo… Hận ta đi…”
“Hận ta… mới có thể để người mãi mãi nhớ ta…”
.
.
Chỗ rẽ của mật đạo, nơi Triệu Bảo Thành chỉ tới, có một chiếc giường.
Trên giường trải một chiếc đệm được làm bằng chất liệu sang quý trong cung, thậm chí còn có đèn cung đình treo tại bốn góc. Tuy rằng ngọn nến bên trong đã cháy gần như không còn nhưng vẫn có thể thấy được người nằm trên giường đang hô hấp rất khẽ. Tuy nhiên, Triệu Đình Hạo không thể thấy được động tĩnh vô cùng nhỏ ấy.
Triệu Đình Hạo dừng chân lại, cách nơi Tống Việt đang nằm rất xa. Thân thể hắn không tự chủ được mà bất giác run rẩy. Nhớ tới lời nói khi hấp hối của Triệu Bảo Thành, hắn bỗng dưng cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ đến lúc nỗ lực đến cuối cùng mà vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc của số mệnh, vốn dĩ cứ như mạng nhện bám dính quanh thân. Hắn sợ thấy Tống Việt cũng giống như Triệu bảo Thành miệng tràn máu đen, sợ hãi có khi nào trực tiếp thấy thi thể Tống Việt.
Triệu Đình Hạo những mong thời gian có thể dừng trôi ngay tại thời khắc này, hắn thà tự lừa gạt bản thân rằng Tống Việt còn sống còn hơn phải chứng kiến sự thật. Trái với hắn, Thượng Quan Vân đi phía sau lại tiến lên phía trước, kinh ngạc phát hiện Tống Việt vẫn còn hô hấp tuy nhịp thở yếu ớt vô cùng.
Khi Thượng Quan Vân nói rằng Tống Việt còn sống, Triệu Đình Hạo lập tức cảm thấy cả hai đầu gối đều vô lực. Hắn lảo đảo chạy về phía Tống Việt. Tựa người vào chiếc bàn bên cạnh, Triệu Đình Hạo run rẩy vươn tay tới, gạt đi những sợi tóc rối trên trán người kia. Hắn nắm tay y, vùi gương mặt giữa đôi tay gầy gầy xương xương, cuối cùng cũng không thể cản ngăn lệ rơi ướt đầm đôi mắt.
Giữa lúc mê man, Tống Việt tựa hồ bị sự bi ai chạm đến, khẽ giật ngón tay. Triệu Đình Hạo kinh hỉ không ngớt, nắm tay y đặt lên mặt mình, nhẹ giọng gọi tên ‘Tống Việt’.
Tống Việt khó khăn mở mắt, tuy rằng nghe thấy tiếng nói nhưng mọi vật trước mặt đều tối đen.
“Hạo… Vương…”
Nghe được tiếng nói của y, Triệu Đình Hạo không thể ngăn mình kích động. Thượng Quan Vân đành phải mặt dày đứng phía sau, đảm nhận việc làm cây gậy đánh uyên ương, một bên nhắc nhở nên mau chóng đưa Tống Việt ra khỏi mật đạo tối tăm này. Đến lúc đó Triệu Đình Hạo mới phản ứng lại nhưng không hề có chút mất tự nhiên, hắn ôm Tống Việt lên, đi tới phía cửa mật đạo.
Ngang qua thi thể Triệu Bảo Thành, Triệu Đình Hạo thở dài một hơi. Hắn quay lại nói với Thượng Quan Vân, “Dùng nghi thức an táng bậc nhất chuẩn bị hậu sự cho Tử Anh, chuyển di thể tới Hoàng Lăng, truy phong Tề Đức Thánh Võ Đại Đế.”
“Vâng!”
Thấy Triệu Đình Hạo đã khôi phục tâm trạng, Thượng Quan Vân cực kỳ hưng phấn. Làm tâm phúc, hắn đã tận mắt chứng kiến khả năng trị quốc của Triệu Đình Hạo từ khi tiên đế còn tại vị… đến khi Triệu Đình Hạo đăng cơ làm hoàng đế, chắc chắn lý tưởng về một thời thế thái bình thịnh trị sẽ không còn xa xôi.
Nằm trong lòng Triệu Đình Hạo, mặc dù Tống Việt nghe được cuộc đối thoại giữa hai người nhưng vì suy yếu nên y không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Khi sắp sửa ra khỏi mật đạo, Triệu Đình Hạo đột nhiên bảo Thượng Quan Vân xé một mảnh vải ra khiến Thượng Quan Vân không thể nào hiểu được.
Triệu Đình Hạo giải thích, “Tống Việt ở trong bóng tối đã lâu, cường quang bên ngoài sẽ làm cặp mắt y không chịu được.”
Nhất thời, gương mặt Thượng Quan Vân trở nên đỏ dừ. Không ngờ một Hạo vương ngày thường khí phách mà lại có lúc tỉ mỉ chu đáo đến thế, xem ra trong thiên hạ thực sự có cái gọi là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’! May mắn cho Thượng Quan Vân là trong mật đạo tối tăm, Hạo vương khó có thể thấy được nét mặt chẳng được tự nhiên lắm của hắn, nếu không thì thật là mất mặt a.
Lúc này Tống Việt đã thanh tỉnh không ít, nhẹ nhàng nói
“Hạo vương, không cần đâu, đôi mắt Tống Việt đã sớm không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa rồi.”
Triệu Đình Hạo nghe vậy liền kinh hãi, hắn biết thân thể Tống Việt nhất định đã gặp vấn đề nghiêm trọng nên vội vàng đưa y ra ngoài mật đạo. Đến nơi ánh sáng đầy đủ, lúc này Triệu Đình Hạo mới thực sự trông thấy tình hình của Tống Việt. Y chịu di chứng của Phá thương đại pháp, nội công mất hết, hơn nữa lại chịu lao ngục tai ương nên đã sớm gầy đi ít nhiều. Hơn nữa, sắc mặt của y bây giờ còn tái hơn khi ở trên pháp trường ngày đó. Cặp mắt ngày xưa thanh linh chứa đầy nhiệt khí, ngày hôm nay vẫn đen huyền như trước, chỉ là đã mất đi tầm nhìn.
Tuy nhiên, điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất chính là, giữa hai hàng lông mày của y xuất hiện một dấu chu sa đỏ tươi. Triệu Đình Hạo run run nâng tay lên, xoa xoa nơi ấn đường Tống Việt.
“Ngươi… Đây… là cái gì…”
Tống Việt lúc này đã được đưa tới hậu cung của hoàng đế, mọi thứ xung quanh đều được chuẩn bị kỹ càng, một vài ngự y cũng được đưa tới đứng chờ bên cạnh.
“Đây… là Xích Chu…” Tống Việt nhàn nhạt cười.
“Xích Chu? Nó là cái gì, cái gì, là cái gì???” Triệu Đình Hạo tựa hồ đã ý thức được điều gì đó, hắn gần như phát điên kéo Tống Việt vào trong lòng.
Khó có được một lần Tống Việt không phản kháng, dường như y không có sức chống lại, hoặc cũng có lẽ là chẳng muốn thoát ra.
Ngự y dưới cái nhìn sắc lẻm của Thượng Quan Vân, run rẩy quỳ sụp xuống mặt đất nói.
“Xích Chu là kỳ độc của Miêu Cương, một loại độc dược mãn tính. Người trúng loại độc này bị ép uống liên tục bảy bảy bốn chín ngày, mỗi ngày phối dược không đồng…”
“Khốn kiếp, đừng nhiều lời!” Triệu Đình Hạo giận dữ thét, “Ta chỉ muốn biết loại độc này làm sao giải được!”
Tên ngự y kia vô cùng kinh sợ Triệu Đình Hạo kể từ khi hắn bức vua thoái vị, bây giờ lại bị đối phương thét lên như vậy, thiếu chút nữa nói không nên lời.
“Hồi bẩm… Hồi bẩm Hạo Vương… độc này… chỉ… chỉ có kẻ hạ độc… mới biết làm sao giải… Chúng thần… chúng thần không biết cách pha chế dược… thật sự là…”
“Ăn hại! Một lũ ăn hại!” Triệu Đình Hạo không kiềm chế được mà trút cơn thịnh nộ của mình xuống đầu những tên ngự y.
“Không nên trách bọn họ…”
Thanh âm của Tống Việt khẽ vang lên, tựa như một dòng nước trong dập tắt lửa giận cuồng thiêu trong lòng Triệu Đình Hạo. Triệu Đình Hạo lúc này mới dần trấn an được đôi chút.
“Độc Xích Chu này… ký hiệu rõ ràng nhất… chính là người bị hạ độc… giữa hàng lông mày hiện ra chu sa ấn… Độc càng sâu… chu sa… càng tươi màu…”
Triệu Đình Hạo nhìn màu sắc ấn chu sa kia, viền mắt bỗng dưng chua xót. Cái chấm đỏ tươi đó tựa như đang hút lấy sinh mệnh của người trong lòng.
“Không sao đâu, ta sẽ cứu ngươi… Ta sẽ cứu ngươi mà.”
Bàn tay Tống Việt bị Triệu Đình Hạo gắt gao nắm lấy.
“Vô ích thôi… Hôm nay… đã là… ngày thứ bốn mươi chín rồi… Từ… mấy canh giờ trước… ta đã bị… ép nuốt… viên dược cuối cùng rồi…”
Triệu Đình Hạo cầm lấy bàn tay Tống Việt, áp sát vào mặt mình.
“Bọn họ… Để dằn vặt ngươi… Ép ngươi… nhìn… nhìn ta chết…”
Tống Việt cảm thấy dịch thể ấm áp đang lướt qua trên làn da lạnh lẽo.
“Ngươi… đoạt lấy… địa vị của Triệu Bảo Thành… ưu khuyết thị phi… phải đợi hậu nhân bình luận… Ta… Ta chỉ mong ngươi… trên ngôi cửu ngũ chí tôn… có thể tạo phúc cho bách tính…”
Triệu Đình Hạo lắc đầu nói, “Cửu ngũ chí tôn để làm gì, ta chỉ cần một mình ngươi là được rồi, ta…”
Tống Việt ho khan hai tiếng, “Hạo Vương… chớ nói điều ngốc nghếch… Tống Việt nào có tài đức gì… khiến cho người quan tâm… Đừng để một kẻ sắp chết như ta… làm hỏng thanh danh của người…”
Tay chân Tống Việt bắt đầu co giật, thân thể đau đớn cùng cực khiến ngũ quan của y nhăn lại. Cả trái tim lẫn thần trí của Triệu Đình Hạo đều muốn nứt ra, hắn biết Tống Việt không thể chịu được nữa, vậy mà bản thân chỉ có thể trừng mắt nhìn y thống khổ mà thôi. Tống Việt thật ích kỷ, trước lúc chết còn muốn giao cho hắn giang sơn xã tắc này nhưng đối với tình cảm của hắn thì không có chút nào đáp lại.
Triệu Đình Hạo vội truyền nội lực sang Tống Việt, mong muốn có thể giảm bớt sự đau đớn cho y.
Hắn điên cuồng hôn lên gương mặt y, một lần lại một lần gọi tên Tống Việt.
.
.
Trong lòng Tống Việt làm sao có thể thoải mái cho được? Trải qua nhiều chuyện như vậy, làm thế nào mà y lại không hiểu được tâm tư của Triệu Đình Hạo đối với mình?
Chỉ là…
Nếu bây giờ y đáp lại Triệu Đình Hạo, như thế chẳng khác nào chặt đứt đường tình ái suốt đời của người đó hay sao?
Chi bằng…
Chi bằng đi vào chỗ chết, để tìm đường sống…
Ý thức của y càng lúc càng mờ ảo rời rạc, y biết đại nạn của mình đã tới rồi. Vì vậy, y vươn tay, tìm kiếm gương mặt Triệu Đình Hạo.
Đúng vậy, đây là gương mặt Hạo Vương.
Y biết, y biết rõ ràng đó là Hạo Vương…. Thế nhưng đôi môi lại cố ý gọi ra một cái tên khác
“Thanh Ly…”
Sau tiếng gọi nhẹ nhàng, đôi tay mất đi huyết sắc kia chầm chậm rơi xuống. Cả người Tống Việt tựa như con rối đứt dây, đọng lại trên cánh tay Triệu Đình Hạo.
Cái tên Tống Việt gọi trước khi hấp hối chẳng khác nào đâm vào ngực Triệu Đình Hạo hàng ngàn mũi dao. Trong khoảnh khắc đó, Triệu Đình Hạo đã nghĩ, bản thân hắn thật sự… đã chết rồi.
“Không… Tống Việt… Tống Việt…”
Hắn ôm lấy gương mặt y, “Ngươi có thể nào… Có thể nào… tàn nhẫn như thế… Ta…”
“Không — Tống Việt — Tống Việt!!!”
Dù cho ngươi không yêu ta, dù cho ngươi vĩnh viễn không chấp nhận ta, ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Ta chỉ cần ngươi sống, chỉ cần ngươi sống mà thôi!
Tiếng kêu gào đó phát ra, một lần lại một lần, ầm vang nơi tâm khảm. Hắn dường như đã mất đi tiếng nói, không thể nào thốt ra được một từ. Thượng Quan Vân thấy tình hình có vẻ không xong nên từ lâu đã bảo người hầu ra ngoài chờ. Triệu Đình Hạo ôm thân thể Tống Việt, cứ thế quỳ trong yên lặng.
Hai canh giờ trôi qua, Thượng Quan Vân không chịu được nữa, hắn đi tới bên Triệu Đình Hạo. Khi chỉ còn cách mười bước chân, Triệu Đình Hạo đột nhiên phát ra tiếng nói lạnh lùng.
“Đừng tới đây.”
Thượng Quan Vân cảm thấy căng thẳng, hắn lo lắng Hạo Vương sẽ đi theo Tống tướng quân. Nếu vậy thì thiên hạ này phải làm sao bây giờ?
“Hạo Vương, xin người nén bi thương.”
Triệu Đình Hạo cười nhạt nói, “Sinh vô sở ái, tử hựu hà ai…” (Khi còn sống không yêu thương, khi chết làm sao lại buồn)
Mối tình này hắn trao trọn cho Tống Việt, thế nhưng đến phút cuối lại như mưa rơi vô tình, đổi lấy chỉ có ảo ảnh hư vô.
Thiên hạ này, vốn vì người mà ở. Chuyện tới hôm nay, người còn muốn ta vì người làm gì đây?
Thiên hạ thống nhất, bách tính sung túc, xã tắc an khang?
Ngươi quá ích kỷ, Tống Việt, ngươi quá ích kỷ!
Tay trái hắn nâng thân thể y, tay phải vận công giơ lên, đánh thẳng vào thiên linh cái.
Thượng Quan Vân thấy vậy liền kinh hãi, lập tức chạy tới, cố sống cố chết giữ chặt tay phải Triệu Đình Hạo.
“Hạo vương suy xét!”
Lúc này sao có thể nghe được lời khuyên ngăn đó, Triệu Đình Hạo vận công đánh bay Thượng Quan Vân. Đến khi hắn muốn kết thúc sinh mệnh của mình, ngoài điện đã truyền đến những tiếng gọi ầm ĩ. Đó là các binh sĩ thiết giáp mà Tống Việt khổ tâm bồi dưỡng, rất nhiều người trong số họ đã nhuốm đầy máu tươi. Biết Triệu Bảo Thành và Vương Bá Nghi đã tự sát, Hạo vương cứu Tống Việt ra, tất cả đều tự ý đứng giữa điện chờ tin.
Sau khi thế cục đã định, một bộ phận binh sĩ không đánh vào cấm cung mà lưu lại bên ngoài trấn thủ cũng đứng dưới tường thành, mong muốn thấy được Tống Việt. Tuy nhiên, đợi hơn mấy canh giờ mà vẫn không thấy cấm cung truyền ra tin tức, họ nóng ruột liền nhất tề gọi tên Tống Việt.
Trận trận tiếng gọi của quân thiết giáp truyền đến, tựa như linh hồn của Tống Việt vẫn còn ở đây, quanh quẩn bên người Triệu Đình Hạo. Đó là đội quân mà Tống Việt đã dùng cả sinh mệnh để bảo vệ, một tiếng kêu là một lời khuyên can phát ra từ miệng y.
“Ngươi… cuối cùng vẫn rất nhẫn tâm, ngay cả nguyện vọng muốn đi theo ngươi mà ta cũng không thể nào thực hiện được…”
Thân thể Tống Việt vẫn còn nhàn nhạt nhiệt độ, Triệu Đình Hạo áp mặt vào ngực y… Thực sự đã không còn tiếng tim đập.
“Tại sao ngươi lại bỏ đi… sao lại bỏ đi…” Triệu Đình Hạo khóc không thành tiếng.
Thượng Quan Vân không đành lòng nhìn, chỉ có thể rời khỏi điện mà lặng yên chờ đợi. Những tưởng rằng cả đời này cũng không còn nhìn thấy thân ảnh Hạo Vương nữa, vậy mà không ngờ một chốc sau, cánh cửa sau lưng hắn đột nhiên khẽ mở. Thượng Quan Vân kinh ngạc quay đầu lại. Triệu Đình Hạo thân khoác Long bào, ôm Tống Việt tóc huyền tản loạn, một thân trắng thuần đi ra.
Triệu Đình Hạo bước đi thong thả, khoan thai, trên mặt không còn nét đau thương nào. Những binh sĩ trong cung thấy hắn bước ra, nhận ra gương mặt của người đang nằm trong lòng hắn… Không biết là vì muốn biểu thị sự thương tiếc với Tống Việt hay do khí chất vương giả của Triệu Đình Hạo mà tất cả quân sĩ đều cởi bỏ mũ giáp, hạ kiếm quỳ xuống. Rất nhiều người đã khóc rất to, nước mắt tuôn trào. Tuy nhiên họ vẫn chủ động nhường lối để Triệu Đình Hạo bước tới phía cổng thành.
Tiếng gọi ngoài thành vẫn truyền đến từng hồi. Triệu Đình Hạo vận khí bay lên, đưa Tống Việt đến nơi cao nhất trên cửa cung. Tầm mắt thoáng đưa xa xa, một mảnh tà dương rộng lớn đang nhẹ nhàng bao phủ. Nắng chiều như máu nhuộm đỏ nơi chân trời. Ánh hồng chiếu lên gương mặt Tống Việt như cho y thêm một tia huyết sắc.
Trong nháy mắt, dường như Tống Việt vẫn còn đang sống, khóe miệng y hàm chứa một nụ cười nhẹ nhàng như mây mà trong lành như gió. Triệu Đình Hạo chỉ ôm y, mặc cho phong ba từ phía xa thổi tới như khích lệ. Mái tóc của hai người bay loạn giữa không trung, vương vấn một nơi, bất phân không rời.
Trường bào vũ vần theo gió, lưu lại thân ảnh thật dài trên tường thành cao cao.
Quân lính dưới thành như chợt tỉnh cơn mơ, toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất.
Triệu Đình Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vợi kia, thiên hạ bao la đã phủ phục dưới chân hắn. Thế nhưng lẽ sống của hắn giờ đây cũng đã kết thúc trong chính đôi tay này.
Tống Việt, cuối cùng ta đã vì ngươi mà lật đổ cả thiên hạ! Nhưng… như thế thì sao? Thế thì đã sao chứ?!
Triệu Đình Hạo ngước mắt lên trời thét vang một tiếng, khí thế chọc thủng trời xanh, lên cao đến vạn dặm. Dường như đó chính là là lời đáp với Tống Việt đã đi rất xa. Trong vô thức, những tiếng gọi dưới chân, từ kêu tên Tống Việt đã chuyển thành Ngô hoàng vạn tuế.
Một tháng sau, tân đế Triệu Đình Hạo đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Cảnh Đức. Hậu thế xưng Cảnh Đức đế, bắt đầu một kỷ nguyên phục hưng của Thiên triều.
*Chú thích
(*) Cây gậy đánh uyên ương = kỳ đà cản mũi
(*) T hiên linh cái: đỉnh đầu