Quan Kỳ Bất Ngữ

Chương 7:




Hạ Tiểu Xuyên này… Nói thế nào nhỉ? Hắn không nói nhiều lắm nhưng không phải là người lạnh lùng, giữa trưa hay buổi tối quay về ký túc xá cũng trò chuyện tán gẫu với Tần Viêm. Ở chung một thời gian Tần Viêm biết được Hạ Tiểu Xuyên học hơn cậu một năm, cũng không cùng khoa. Tần Viêm vốn là học ban khoa học tự nhiên, đáng tiếc thi vào trường đại học không đậu, bằng quan hệ lúc sau mới vào học trường này, cũng chỉ có hai chuyên ngành cho cậu chọn, kỹ thuật cơ khí cùng khoa học công nghệ tiếng Anh. Tần Viêm chọn ngành sau, tiếng Anh của cậu vốn không tồi, từ sinh viên ban khoa học chuyển sang ban xã hội cũng không có biện pháp. Ngành này là ngành có quy mô nhỏ nhất trong trường, nam sinh lại ít ỏi không có mấy, lớp học của Tần Viêm tổng cộng mới có năm nam sinh, trong đó có ba người vẫn còn là học sinh —— Tần Viêm cười khổ, đều giống cậu dựa vào quan hệ mà vào đi!
Hai tuần sau khai giảng bắt đầu tập quân sự, Tần Viêm mặc vào quân trang mới vừa lĩnh, võ trang đeo chặt, ở trước gương bày ra một pose, cảm thấy thực uy phong. Còn đang tự tán thưởng bản thân đột nhiên Hạ Tiểu Xuyên đẩy cửa bước vào, thấy bộ dạng của Tần Viêm liền nở nụ cười hiếm thấy.
Tần Viêm có chút ngượng ngùng, đem võ trang cởi bỏ, quay đầu lại cười hỏi hắn: “Năm anh tập quân sự có khổ không?”
Hạ Tiểu Xuyên cầm bình nước khoáng đang chuẩn bị uống, nghe vậy cười một tiếng: “Tôi không biết, tôi không tham gia tập quân sự.”
Tần Viêm thoáng giật mình, nhưng Hạ Tiểu Xuyên không có ý muốn giải thích, cậu cũng không tiện hỏi.
Hạ Tiểu Xuyên uống hai ngụm nước, đi đến ban công, lấy điện thoại di động ra cúi đầu xem tin nhắn, xem một lúc lâu sau đó tựa hồ muốn bấm số gọi, do dự một chút, rốt cục vẫn là ném điện thoại qua một bên, rút một điếu thuốc ra hút. Thân trên hắn tựa vào thanh vịn ngoài ban công, nhìn xuống dưới lầu, đưa lưng về phía Tần Viêm, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đen của hắn tạo nên một tầng sáng vàng rực rỡ.
Làn khói chậm rãi bay lên, Tần Viêm nhớ tới Tạ Kỳ cũng thích tựa vào lan can ngoài ban công hút thuốc như vậy, cậu thấy Hạ Tiểu Xuyên thoạt nhìn thật sự không giống kiểu đàn ông hút thuốc, khí chất hắn sạch sẽ đơn thuần, lúc ngẫu nhiên cười rộ lên cảm giác thực hồn nhiên. Mà Tạ Kỳ, tên Tạ Kỳ này đến động tác rút thuốc nhả khói cũng rất hợp, hắn thoạt nhìn là loại nam sinh không tuân thủ quy củ, đánh nhau tán gái thực thành thạo, coi học tập là việc thật khủng khiếp —— Tần Viêm bật cười, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, quả thật Tạ Kỳ thực sự là một học sinh giỏi, thành tích không tồi a.
Buổi tối hơn mười giờ một chút di động của Tần Viêm lại vang lên. Không nhìn số cậu cũng biết là Tạ Kỳ. Không biết có phải ở trường mới rất tịch mịch hay không, Tạ Kỳ mỗi ngày buổi tối đều gọi điện thoại cho Tần Viêm, kỳ thật nói đến nói đi cũng không có gì, đơn giản chỉ là oán giận một chút quân huấn có bao nhiêu mệt, cuộc sống mỗi ngày tới lui ba chỗ có bao nhiêu nhàm chán. Tần Viêm câu có câu không phụ họa, hai người thường thường còn có thể coi là tẻ ngắt —— nhưng là Tạ Kỳ mỗi lần cúp máy đều nói một câu, “Tôi thực rất nhớ cậu”. Lúc đầu Tần Viêm còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng dần dần cũng thành thói quen, đại khái câu “Tôi nhớ cậu” cùng hẹn gặp lại, ngủ ngon đều giống nhau, như câu chào của Tạ Kỳ khi cúp điện thoại.
Tần Viêm chưa từng đáp lại những lời này, ban đầu còn xem như không nghe, riết rồi cũng chai, hi hi ha ha đùa: “Thật sao? Đáng tiếc cậu cũng chỉ có thể nhớ, nếu không cậu liền bay qua đây gặp tôi đi.”
Tạ Kỳ nói: “Cậu không phải muốn hại tôi chứ? Vé máy bay khứ hồi biết tốn bao nhiêu tiền không? Cậu trả một nửa cho tôi sao?”
Tần viêm cười lớn: “Vậy xem như cậu không thành ý, cậu không phải nhớ tôi sao?”
Tạ Kỳ thật sự cân nhắc: “Tôi bay qua đó? Rất nguy hiểm a, vạn nhất bị người quen nhìn thấy thì sao? Ba mẹ tôi nếu biết tôi cúp học chạy tới gặp cậu, còn không về nhà lại lôi tôi ra làm thịt cũng nên!”
Tần Viêm run rẩy, nín cười nói: “Không sao, tôi đem cậu giấu ở ký túc xá của tôi, tuyệt đối không bị ai phát hiện!”
Tạ Kỳ nói: “Được rồi, tôi ngày mai đi xem sổ tiết kiệm còn bao nhiêu tiền.” Sau đó liền treo điện thoại.
Tần Viêm choáng váng, cậu nghĩ Tạ Kỳ sẽ không thật sự đến đi? Sau đó lại cười tự giễu, như thế nào có thể? Tạ Kỳ có điên cũng tuyệt không đến nỗi vì một câu nói vui đùa của cậu mà ngồi máy bay tới đây.
Ăn xong cơm trưa, trên đường quay về ký túc xá Tần Viêm nhận được điện thoại của mẹ: “Tiểu Viêm, ngày mai cuối tuần con về nhà không? Trong nhà hết thức ăn của cục cưng rồi, con tiện đường mua về một ít nha.”
Tần Viêm nói: “Đi đâu mua đây mẹ?”
Mẹ cậu trả lời: “Gần trường học của con hẳn phải có cửa hàng đi? Bằng không thử hỏi bạn cùng học xem. Mẹ và ba con gần đây đang bận một dự án, không có thời gian ra ngoài mua đâu, cục cưng muốn chết đói rồi.”
Tần Viêm vẻ mặt đau khổ quay về ký túc xá, cái gì cục cưng chứ, chẳng qua là trong nhà cậu nuôi một chậu cá vàng, mẹ nó thật đúng là chăm cá như con!
Vừa mới mở cửa thì thấy Hạ Tiểu Xuyên cầm bóp tiền chuẩn bị ra ngoài, Tần Viêm liền hỏi hắn: “Anh biết quanh đây có cửa hàng bán đồ ăn cho cá nào không?”
Hạ Tiểu Xuyên sửng sốt một chút: “Thức ăn cho cá?”
Tần Viêm có chút ngượng ngùng: “Cá vàng nhà tôi nuôi hết đồ ăn rồi, mẹ tôi gọi điện bảo tôi đi mua, nhưng tôi lại không biết chỗ nào bán.”
Hạ Tiểu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Tôi biết một chỗ, cửa hàng đó rất lớn, bán đủ loại hoa cỏ côn trùng chim cá. Trước kia tôi cũng mua vẹt và cá vàng ở đó, tôi đưa cậu đi.”
Tần Viêm kinh ngạc: “Anh cũng từng nuôi cá vàng? Còn có vẹt?” Xem ra ít có nam sinh nào nhàn hạ thoải mái như vậy, còn nuôi chim cá tìm thú vui.
Hạ Tiểu Xuyên nghe vậy cười cười: “Không phải, tôi trước kia đem vẹt người ta nuôi làm chết đuối trong hồ cá, cho nên tìm chỗ nào bán đền cho hắn.”
Tần Viêm nghe xong bị dọa nhảy dựng… Đem vẹt người ta nuôi làm chết đuối trong hồ cá? Thật… Biến thái!
Hạ Tiểu Xuyên đi vài bước quay lại, thấy Tần Viêm còn sững sờ đứng đó liền thúc dục: “Cậu có đi không?”
Tần Viêm vội vàng nói “Tôi đi” rồi mau chóng cầm bóp tiền theo hắn xuất môn.
Ngồi xe bus qua bảy tám khúc rẽ rốt cục cũng tới nơi Hạ Tiểu Xuyên nói, vào đến cửa liền thấy bên trong treo đầy lồng chim với đủ loại kiểu dáng, dựa vào tường là bể cá thủy tinh thật lớn, đám cá vàng đủ chủng loại và màu sắc đang nhàn hạ bơi lội bên trong. Hai bên trái phải là cái giá đặt một loạt chậu hoa.
Tần Viêm cũng không rành nhãn hiệu thức ăn cho cá nào tốt, bất quá lung tung cầm mấy bao, quay lại đã thấy Hạ Tiểu Xuyên bê chậu cây tiên nhân cầu đứng ở quầy thanh toán chờ cậu.
Trên đường trở về Tần Viêm hỏi: “Anh tính trồng cây này ở ký túc xá sao?”
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Nhàm chán thì dưỡng chơi, dù sao loại này sinh tồn cũng mạnh, mặc kệ nó không chăm sóc cũng có thể sống tốt.”
Tần Viêm cũng không nói gì nữa.
Trở lại trường học thì thấy một người đàn ông âu phục phẳng phiu đang đứng dưới lầu khu ký túc xá của bọn họ. Hạ Tiểu Xuyên dừng bước, đi tới trước mặt người kia: “Anh đến tìm tôi?”
Tần Viêm tò mò liếc mắt nhìn người đàn ông kia, bộ dạng nhã nhặn, vóc dáng rất cao, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc, cảm giác giống như luật sư tuyên bố di chúc của nhà giàu nào đó hay chiếu trên TV.
Người nọ mời Hạ Tiểu Xuyên dùng cơm. Hạ Tiểu Xuyên tựa hồ do dự một chút, xoay người đem cây tiên nhân cầu đưa cho Tần Viêm, bảo cậu đem lên trước. Tần Viêm gật gật đầu rồi đi lên.
Khoảng chừng hai giờ sau Hạ Tiểu Xuyên trở lại. Tần Viêm vừa mới giặt xong quần áo, đang chuẩn bị đem ra ban công phơi thì nhìn thấy bộ dáng Hạ Tiểu Xuyên, ngây dại.
Tần Viêm không biết hình dung vẻ mặt Hạ Tiểu Xuyên thế nào, đôi mắt không còn phát ra ánh sáng lấp lánh như mọi khi, giống như cái xác không hồn bước vào phòng, sau đó thẳng tắp ngã xuống giường. Thật lâu sau Tần Viêm nghe được âm thanh nức nở của Hạ Tiểu Xuyên truyền đến.
Hạ Tiểu Xuyên khóc?
Tần Viêm không biết Hạ Tiểu Xuyên buổi tối cùng người kia ăn cơm đã xảy ra chuyện gì….. Chắc là chuyện lớn đi? Trong nhà hắn xảy ra chuyện? Gặp phải rắc rối nào đó? Tần Viêm không dám nghĩ nhiều, chân tay luống cuống đứng ngốc bên giường Hạ Tiểu Xuyên, sau một lúc lâu mới nhớ tới phải lấy khăn tay cho hắn.
Hạ Tiểu Xuyên vùi đầu dưới gối, bả vai run lên từng hồi, muốn đè nén xuống nhưng rồi không kìm được tiếng khóc, thật khiến người ta xót xa.
Tần Viêm nghĩ chắc người nào đó hắn quen không may qua đời nên hắn mới thương tâm như vậy? Trong tay cậu cầm tệp khăn giấy nửa ngừng ở không trung, không biết có nên đưa cho Hạ Tiểu Xuyên hay không.
Có lẽ hắn không muốn người khác nhìn thấy hắn khóc đi?
Nghĩ vậy nên Tần Viêm đem khăn giấy để trên bàn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi lang thang thật lâu trong vườn trường đến khi ký túc xá sắp đóng cửa Tần Viêm mới trở về. Trong phòng tối như mực, Tần Viêm đang muốn bật đèn thì trong bóng tối đột nhiên truyền ra thanh âm khàn khàn: “Đừng mở đèn.”
Tần Viêm giật bắn mình, đóng cửa lại, sờ soạng ngồi vào giường, ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, lúc này mới thấy rõ Hạ Tiểu Xuyên đang ngồi trên giường của hắn hút thuốc.
Tần Viêm không biết nên nói gì, liền cởi quần áo chuẩn bị ngủ, Hạ Tiểu Xuyên sau khi khóc một hồi thoạt nhìn bình tĩnh rất nhiều, bất quá không có ý muốn mở miệng nói chuyện.
Vừa mới nằm xuống di động lại vang lên, Tần Viêm cuống quít nhảy xuống giường, trốn ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Quả nhiên là Tạ Kỳ.
“Tần Viêm, ngày mai xin nghỉ đi đón tôi!” Tạ Kỳ nói liền một câu, Tần Viêm nghe như đang trong mộng.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi hiện tại đang trên xe lửa! Vé máy bay mắc quá đành phải ngồi xe lửa tới vậy —— tới 16 tiếng a! Thật đúng là đi chịu tội!” Thanh âm Tạ Kỳ có chút không rõ, chắc là tín hiệu không tốt, “Chiều mai hai giờ năm mươi tôi tới nơi, sau đó đón xe qua trường cậu, cậu ở ký túc xá chờ tôi!”
Tần Viêm nghe xong thật sự sửng sốt: “Cậu không phải… Cậu thực sự tới đây?!”
Tạ Kỳ nói: “Vô nghĩa, chẳng lẽ tôi gạt cậu? Không nói với cậu nữa, xe chạy qua đường hầm không có tín hiệu, ngày mai chờ tôi đến a!”
Tần Viêm còn muốn hỏi lại thì Tạ Kỳ đã tắt máy.
Ngẩn ngơ nhìn di động trong tay mình còn phát ra ánh sáng lập lòe, đầu óc Tần Viêm chỉ đặc nghẹt một câu, không thể nào không thể nào, Tạ Kỳ thật sự tới đây?
Ngồi xe lửa 16 tiếng…
Tần Viêm nhíu mày, viền mắt có chút ẩm ướt, lắc lắc đầu leo lên giường.
Tên điên này…
Hạ Tiểu Xuyên phả ra một làn khói, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Tần Viêm do dự nửa ngày mới mở miệng nói với hắn: “Cái kia, ngày mai bạn tôi tới đây, có thể lại ở chỗ này hai ngày, như vậy được không?”
Giọng Hạ Tiểu Xuyên khàn khàn: “Không sao cả… Không phải là bạn gái cậu chứ?”
Tần Viêm cuống quít nói: “Đương nhiên không phải… Là bạn học trước kia của tôi, là nam.”
Hạ Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu: “Là người mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu sao?”
Tần Viêm trả lời: “Đúng vậy.”
Trên mặt Hạ Tiểu Xuyên ánh lên một tia nghi hoặc: “Cái kia… Là người nói nhớ cậu?”
Tần Viêm trở nên lúng túng, hóa ra Hạ Tiểu Xuyên đều nghe được mấy câu đáp nhảm của cậu… Hình như cậu có nói qua cái gì cậu nhớ tôi cũng vô dụng a, nếu không liền bay qua gặp tôi, linh tinh lang tang… Trời ạ!
“Không… Không phải, cái kia, chúng tôi hay nói giỡn, ha ha, đó là người bạn cùng tôi lớn lên, chúng tôi thường xuyên nói như vậy… A, không phải…” Tần Viêm cực lực muốn giải thích, đáng tiếc tựa hồ càng giải thích càng không xong.
Hạ Tiểu Xuyên cười rộ lên, có chút hiểu rõ, có chút thương cảm: “Không có gì, tôi tùy tiện hỏi hỏi vậy thôi. Ngày mai vừa lúc tôi phải về nhà một chuyến, để bạn cậu ở đây đi.”
Tần Viêm dè dặt nằm xuống, qua nửa ngày mới nghe giọng trầm thấp của Hạ Tiểu Xuyên vọng qua: “Cậu… Có phải hay không cái kia?”
Tần Viêm bối rối: “Cái nào?”
Hạ Tiểu Xuyên lại im lặng, Tần Viêm đang muốn nhắm mắt ngủ thì nghe Hạ Tiểu Xuyên thì thào tựa hồ tự nói: “Không phải là tốt rồi, con đường này rất khổ.”
Tần Viêm tuyệt không hiểu Hạ Tiểu Xuyên có ý tứ gì, thấy hắn trở mình quay đi, rõ ràng là không muốn nói nữa. Ngẫm lại có thể là hắn hôm nay tâm tình không tốt, thuận miệng nói hai câu đi?
Tưởng tượng đến Tạ Kỳ ngày mai thực sự tới đây, Tần Viêm làm sao cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại trong đầu chỉ nghĩ tên điên này chạy tới làm gì? Thật sự chỉ tới để gặp mình thôi sao?
Buổi tối này Tần Viêm mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.