Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1241: Kim Sí Đại Bằng





--- Hà! Hay cho Điên Đảo Thời Không! Ta xem Uyên Minh khống chế pháp tắc thời không sợ là còn vượt qua cả một số Hỗn Độn Kim Tiên!
Trên tầng mây đồng thời truyền ra hai tiếng hít hà, sau đó là tiếng kêu kinh dị của Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn đang đứng trong mây mù, hai mắt nhìn sững vào ảo cảnh trước mắt, cơ hồ không cách nào dời đi:
- Đổi lại là ta và ngươi chỉ sợ cũng khó có tư cách với tới! không trách kẻ này ở cực lạc thiên có thể tru sát nhân vật Chuẩn Thánh, thần thông như vậy đủ để chống lại Hỗn Độn Kim Tiên. Hắc! Buồn cười chúng ta, trước đó còn cho rằng hắn cùng với Dương Hạo đều là Kim Tiên hồn ấn nhưng bàn về pháp tắc khống chế thiên địa nhất định không bằng Hạo nhi.
Từ Hàng sắc mặt âm trầm, cũng không mở miệng phản bác, chỉ khẽ lắc đầu nói:
- Là ta tính sai, thật sự không ngờ được, Hạo nhi có Chuẩn Đề Thánh Nhân bối hiệp chân kinh gia trì cũng không thể địch nổi Uyên Minh! Chỉ cần có tòa Côn Luân cửu liên đại trận, Hạo nhi lần này tuyệt không nửa phần cơ hội thắng. Cũng may mắn sư huynh đi theo, cũng may mắn người kia tuyệt không cho phép kẻ này chính thức chế áp phương bắc. Càng kỳ tài ngút trời, càng pháp lực cường hoành, người kia càng kiêng kị! Bại cục Uyên Minh vẫn là đã định!
Vẻ kinh dị trên mặt Văn Thù cũng chỉ duy trì một lát, nghe vậy, không khỏi nhịn không được cười lên, lạnh lùng nhìn Đào sơn qua thiên mục huyễn kính:
- Ta xem bên mặt phía bắc cũng sắp bắt đầu! Với tính cách Côn Bằng, lần này nhất định muốn dốc sức xuôi nam, không biết Huyền Đô sư huynh có thể ngăn cản được?
Từ Hàng chân nhân nghe vậy cười cười:
- Sư bá chỉ có một vị đệ tử nhập thất là sư huynh đã đủ chống đỡ sư huynh đệ hai giáoXiển Tiệt. Pháp lực Côn Bằng hơi mạnh hơn, được xưng yêu sư, tâm kế mưu trí cũng tuyệt không chỗ thua kém . Nhưng như theo ta thấy, nếu như hai người dốc sức một trận chiến thì nhất định không phải là đối thủ của Huyền Đô sư huynh. Đặc biệt là hiện giờ Chư Kiền vẫn vong, Đương Đồ hàng phục!
Hắn lại tán thán một tiếng nói:
- Sư huynh tay cầm chí bảo, tại Hồng Hoang giao du rộng lớn, trăm triệu năm kết xuống vô số thiện duyên. Cùng Xích Tùng Tử tiền bối, Vân Trung Tử sư huynh là tâm giao thân thiết, được nhiều người ủng hộ! Kết cục cuộc chiến phương bắc đến tột cùng thế nào phải xem tâm tư sư huynh. Rốt cuộc là dốc sức thay Uyên Minh ngăn lại kiếp nạn hay muốn hắn thoáng nếm chút khổ sở, tất cả chỉ là một ý niệm!
Văn Thù nghe vậy, không khỏi cười khổ một tiếng:
- Huyền Đô sư huynh, đích thật giao hảo khắp thiên hạ. Lúc trước sư bá khai đàn giảng pháp ở Bất Chu Sơn không biết đã có bao người thụ qua ân huệ của hắn, hôm nay đều là đại năng một phương, thậm chí chuẩn thánh Kim Tiên. Cho dù ta và ngươi cũng vì có sư huynh trợ giúp mới có duyên bái nhập sư tôn! Cũng thiếu sư huynh một phần tình cảm. Nếu hắn muốn toàn lực ra tay, Côn Bằng tuy mạnh, lại nhất định không có nửa phần cơ hội.
- Vậy cũng chưa hẳn!
Từ Hàng nhẹ giọng cười cười, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái:
- Trong đó cũng chưa chắc không có biến số! Hôm nay sát kiếp nổi lên, Thiên Cơ giấu kín, cũng không biết có bao nhiêu đại năng thái cổ xuất thế, muốn đục nước béo cò một phen. Nếu có một hai nhân vật tuyệt đỉnh Yêu tộc tương trợ, chưa hẳn không thể khiến sư huynh tính sai! Đây cũng là thiên địa sát kiếp! Hồng Hoang hơn mười vạn năm tích lũy, tuy là trải qua mấy lần đại kiếp nạn, chuẩn thánh Hỗn Độn như chúng ta đã quá nhiều, Đại La Kim Tiên cũng đồng dạng. Cũng không biết lần này đến cùng sẽ vẫn lạc bao nhiêu!
Văn Thù nhíu mày, sau đó lắc đầu:
- Ta cũng không cách nào phỏng đoán! Như theo như suy tính, lần này vốn nên là việc đao binh của nhân gian, cuối cùng liên quan đến vô số tiên tu đi vào. Trước khi sát kiếp khởi lên, dù có một số tiên tu và mấy vị đại năng vẫn lạc khiến thần đạo có thể đại hưng nhưng lờ mờ suy tính ra một hai nhân quả. Bất quá từ khi Hậu Thổ thành Thánh, Uyên Minh khai thác phương bắc, thiên cơ lại đại biến. Mới đây thôi, Hỗn Độn chuẩn thánh đã vẫn lạc mấy vị! Đại La Kim Tiên, tăng thêm Địa phủ mở một trận chiến, càng có mấy chục. Đợi đến sát kiếp tan đi, lại càng không biết sẽ có bao nhiêu Kim Tiên thân tử đạo tiêu, sẽ có bao nhiêu chuẩn thánh tịch diệt thân vẫn --
Than thở một tiếng, trong mắt Văn Thù lộ ra vài phần sợ hãi, ngay cả Từ Hàng cũng thấy ưu sầu.
Sau một khắc, trong lòng hai người lại chợt động, nhất tề nhìn về phía tây, chỉ thấy một tờ phù lục tử kim thanh thế huy hoàng từ trên không trung hạ xuống khiến cả hai đều khẽ giật mình.
- Phù chiếu sư tôn?
Văn Thù kêu lên một tiếng kinh dị, xuất ra một đạo pháp lực chiêu lấy trước người, thần niệm sau khi thăm dò vào thì sắc mặt khó coi đến cực điểm, lại tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Từ Hàng chân nhân thấy thế cũng kinh ngạc một hồi sau khi sáng tỏ thì không còn tâm tư nhìn phù chiếu mà lắc đầu nhìn về huyễn mục thiên kính.
- Ta cũng nghĩ đến phương pháp của sư tôn , kỳ thật sao phải như thế? Từ khi Xích Tùng Tử tiền bối đã tìm đến đây, ý của Huyền Đô sư huynh không nói cũng hiểu. Tính toán của chúng ta lần này sợ là có bảy thành sẽ thành không.
Tự giễu mỉm cười một cái, trên mặt Từ Hàng dần lộ ra vài phần kiên quyết :
- Chỉ là người này thực sự quá nguy hiểm! Hôm nay cho dù làm trái ý của sư tôn, ta cũng muốn khiến không gây thêm loạn! Hơn nữa nếu chúng ta đáp ứng thì vị kia cũng tuyệt đối không thể đáp ứng.
Văn Thù đang muốn mở miệng, lại chợt bị tình hình trong thiên mục huyễn kính hấp dẫn tất cả tâm thần.
Chỉ thấy lúc này Đương Đồ Thái Hoàng cùng kịch chiến với hai vị chuẩn thánh Kim Tiên đã dần rời xa khỏi Nhân Sơn. Huyền Vũ vì pháp thân chưa chính thức ngưng tụ nên trong khoảnh khắc đã rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể phòng ngự nghiêm ngặt, duy trì kết quả không bại.
Chỉ có Nhai Tí dùng lực lượng một người độc chiến bốn vị chuẩn thánh Kim Tiên vẫn còn dư lực.
Trên đỉnh Đào sơn, kiếm thế Nhạc Vũ vẫn hàm dưỡng không phát khiến cho liệt văn hắc sắc lại khuếch tán mấy lần.
Chỉ là dưới Đào sơn, Dương Hạo tả xung hữu đột trong Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận, chỉ kém mấy bước sẽ đột phá đại trận.
Hai người Từ Hàng Văn Thù lập tức nhìn nhau, quang trạch ẩn hiện trong mắt, trong đầu cùng một ý niệm.
- Đến lúc rồi!
Lúc này tại phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu lại đang diễn ra một cảnh khác, có ba người đang giằng co bên bờ Bắc Hải.
Trên bờ cát, một vị hồng bào giày đen, cầm trong tay phất trần, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Một vị khác mặc thanh sam, khuôn mặt bình thản. Hai người đều tiên phong đạo cốt, khí chất xuất chúng.
Vị đối diện tóc xanh mắt biếc, dáng người khôi vĩ, tuy đứng chắp tay, eo lưng lại hơi nghiêng về phía trước, phảng phất như mãnh thú sắp phát lực, lạnh lùng nhìn qua hai người đối diện:
- Ta cùng với nhị vị dù không nhiều giao tình nhưng xưa nay cũng không có ân oán. Cho dù là năm đó có chút nhân quả với Hồng Vân nhưng hôm nay Vân Trung Tử ngươi đã quy y Xiển Giáo, thực sự không có tư cách tới tìm ta trả thù. Lần này thật muốn cùng ta không chết không ngớt?
Trong mắt thanh sam đạo nhân lóe lên lệ mang, sau một lát khôi phục bình tĩnh:
- Lần này ta cùng với mấy vị đạo huynh đến là vì Huyền Đô sư huynh tương mời, không vi ân oán năm xưa.
Côn Bằng lạnh giọng, lại nhìn vào hồng bào đạo nhân:
- Huyền Đô đạo hữu, ta biết ngươi lần này nhất định phải ngăn ta nhập Nam Chiêm Bộ Châu thực hiện hủy căn cơ đế đình phương bắc! Nhưng đạo hữu có từng nghĩ tới, Uyên Minh nếu thật có một ngày có thể tận hạt Bắc Câu Lô Châu thì không chỉ Yêu tộc ta bị thương nặng, nhất mạch tam giáo ngươi cũng tất có tai ách! Với sư tôn ngươi cũng chưa chắc có chuyện tốt. Khi đó Hồng Hoang chắn chắn dấy lên sát kiếp. Huyền Đô đạo hữu sao không lại xin chỉ thị Thái Thanh đạo tổ xem thế nào?
Huyền Đô pháp sư không hề động dung, chỉ khẽ lắc đầu:
- Ta không biết thiên cơ diễn biến thế nào, chỉ biết hôm nay nếu như thả ngươi đi thì đại thế phương bắc nhất định nghịch chuyển! Sư tôn sớm có nói, Nhân đạo phương bắc đại hưng là chuyện thiên định. Huyền Đô ta cũng không cần hỏi lại. Về phần Uyên Minh, người kia tại mặt nam sẽ đều có người ra tay giáo huấn! Tam Thanh nhất mạch ta còn chưa tới phiên yêu sư ngươi quan tâm! Yêu sư muốn chiến liền chiến, nếu không phải muốn cùng Huyền Đô ta là địch, liền mời lui về! Sao còn phải nói nhảm làm gì?
Côn Bằng cũng không tức giận, ngược lại lặng lẽ cười cười:
- Đạo hữu, ngươi cũng nghe Huyền Đô nói rồi, Côn Bằng ta lần này nói hết lời cũng không làm hắn thoáng nhượng bộ.
Huyền Đô cùng Vân Trung Tử nghe vậy cũng không ngạc nhiên, tiếp đó chỉ nghe một tiếng thở dài sâu kín, một bóng người đột nhiên từ hư không cất bước mà ra, chân đạp mây mù thất thải, mặt như bạch ngọc, tuấn tú dị thường, lúc hiện thân thì khẽ thi lễ với hai người đối diện:
- Linh Châu Tử, nguyên không muốn cùng Huyền Đô sư huynh là địch. Bất quá lần này sư huynh đã nhất định phải bảo vệ Uyên Minh. Linh Châu Tử phụng mệnh Oa Hoàng, không thể không dốc sức trợ yêu sư một hai. Có chỗ gì đắc tội, kính xin sư huynh thứ lỗi!
Huyền Đô nghe vậy, lập tức là cởi mở cười to: - tự nhiên sẽ không trách tội! Ta và ngươi lập trường bất đồng, Oa Hoàng tâm tư, Huyền Đô cũng biết được một hai --
Đang khi nói chuyện, chỉ thấy Côn Bằng vẫn cười lạnh không dứt, Huyền Đô không khỏi nhíu mày, sau một khắc lại bình tĩnh như không, chỉ thấy xa xa có một cự điểu đang triển khai hai cánh rộng không biết mấy trăm vạn trượng, bay đến từ phía chân trời, tiếng rít gào nghiêm nghị mang theo lực lượng chấn nhiếp tinh thần.
Một cặp kim vũ cực lớn cơ hồ che trọn chân trời, hải triều ngập trời khiến mặt biển như hạ xuống vạn trượng, dẫn theo gần nửa Bắc Hải bắt đầu khởi động về phía Nam Chiêm Bộ Châu.
Trong thủy triều ẩn chứa vô số hải thú, mắt bắn hung mang, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, vô số độn quang xuyên toa xuất nhập.
Côn Bằng cười lên ha hả, Vân Trung Tử cùng Huyền Đô đều hít vào một ngụm hàn khí.
- Vũ Dực Tiên! Kim Sí Đại Bằng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.