Quấn Lấy Không Buông

Chương 37:




Nam nhân bên trái nhìn về phía Giới Sân: "Đại sư mau giúp ta!"
"Mau giết yêu nữ!"
Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh.
Cơ thể nữ tử nằm trên mặt đất căng cứng, ánh mắt trở nên u ám, lòng bàn tay đang cuộn lại tạo thành một tư thế phòng thủ.
Tinh Nhan bật cười, thuận tiện cúi đầu lau vết máu bên khóe môi, ánh mắt liếc sang người vừa cất lời, "Sao? Giết ta à?"
Một nam nhân nhìn thấy nàng đang cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên miệng liếm liếm, hắn ta bật thét lên, "Đại sư!"
Trong giọng nói không khống chế được sự sợ hãi.
Có ai mà không sợ chết.
Tinh Nhan của Tinh Ma cung, lúc nàng liếm máu mà nở nụ cười chính là lúc nàng muốn ra tay.
Lúc trước khi thiếu chủ Tinh Ma cung biết đối nhân xử thế chính là lúc ma đạo phát triển. Khi Tinh Nhan xuất hiện, chỉ hơi động ngón tay liền hộc máu đã khiến đối thủ bật cười khoái chí. Lúc ấy những vị có mặt ở đây ai mà không góp vui vài câu.
Nhưng không ai ngờ, chỉ cần nàng nếm được mùi máu liền biến thành một người hoàn toàn khác.
Điên cuồng không sợ chết, máu của nàng như vô tận, người bình thường mà mất máu như thế e là đã kiệt sức từ lâu, nhưng nàng vẫn có thể cười tươi như thế, sức khỏe hồi phục nhanh chóng vô cùng biến thái, lau lau vết máu bên khóe môi liền có thể đứng dậy tiếp tục.
Đến khi nàng vừa hộc máu vừa cười sau đó tiễn tất cả những người đã cười nhạo nàng xuống điện ngục, mọi người mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đặc biệt là những người đã từng chứng kiến nàng giết người, ví dụ như hắn ta.
May mắn thay, may mắn thay vẫn còn Giới Sân đại sư ở đây.
Giới Sân đại sư ghét ác như thù, có lòng phổ độ chúng sinh, tu vi lại cao hơn nữ ma đầu này, cho nên tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Nam nhân nhìn Giới Sân đại sư đang ngồi khoanh chân, nhẹ nhàng thở ra.
Hai người còn lại cũng lấy lại tinh thần liền cúi đầu hành lễ, "Mọi chuyện đều nhờ vào đại sư!"
Bọn họ không hề phát hiện, Giới Sân chưa hề đồng ý giúp đỡ.
Tinh Nhan nheo mắt nhìn người đang được mọi người gọi là đại sư kia, nụ cười càng thêm rực rỡ, xuống tay càng ngoan độc.
Nàng nhìn về phía ba người kia, liếm liếm khóe môi mà không hề quan tâm đến vị đại sư bên cạnh, xuất ra một chưởng, luồng sương mù đỏ như máu từ đâu hiện lên bao vây lấy ba người bọn họ.
Đúng là thật đáng ghét.
Trông dịu dàng như thế, nhưng ba người đã từng nhìn thấy hậu quả mưa máu huyết tanh kia thì không dám khinh thường, hét to, "Đại sư cứu mạng!"
Đây là người mà bọn họ không thể đấu lại được. Mấy người đạt được vị trí Thiếu cung chủ này sở dĩ có thể yên ổn ngồi trên vị trí ấy chính là vì cao tay hơn hẳn so với những người khác.
Ba người bọn họ có thể hạ gục được ma là Kim Đan trung kỳ kia. Nhưng nếu đối đầu với Tinh Nhan, dù nàng không phải là Kim Đan đỉnh phong mà là Kim Đan trung kỳ đi chăng nữa thị bọn họ cũng không thể có phần thắng.
*Đây là hai cấp trong tu tiên.
Giới Sân rốt cục cũng cử động, hắn cúi đầu niệm một câu kinh phật, nhẹ nhàng nói, "A di đà phật, thí chủ nói đùa rồi."
Giọng điệu nghe vô cùng từ bi, hào quang sáng chói như vây quanh lấy hắn.
Nhưng trong giọng hắn không hề có ý định giúp đỡ.
"Nói đùa ư?"
Ba nam nhân ngơ ngác, sương mù màu đỏ kia không để người ta có thời gian thích ứng bay đến vây chặt hơn. Thanh kiếm sau lưng rút ra khỏi vỏ, không biết bọn họ làm gì mà xuất hiện một tầng lá chắn trong suốt ngăn lớp sương mù kia lại.
Nam nhân bên tay trái vội vàng quay đầu lại, "Đại sư! Chúng tôi không hề nói đùa!"
"Ma đầu này là thiếu chủ Tinh Ma cung, tu vi cao thâm, không có chuyện ác nào mà ả ta không làm, ả ta chết còn chưa hết tội!"
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Giới Sân, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh xuất hiện, mà nó còn phát ra từ...
Lúc hắn nhìn Giới Sân, chỉ thấy dáng vẻ từ bi như cũ, nhưng sao lại...
"Hóa ra ta chết không hết tội sao?" Đột nhiên giọng nói mất hứng của nữ tử vang lên.
Tinh Nhan không động đậy, nhưng lớp sương mù càng dày thêm, cứ như một con quái vật đang giơ nanh vuốt múa, áp lực rất lớn.
Nữ tử nằm phía sau im lặng nhét đan dược vào miệng, lén lút vận ma khí...
Ba người cảm thấy kết giới của mình sắp không giữ được nữa, mồ hôi không ngừng rơi xuống, nhất thời quên mất cảm giác vừa rồi, "Giới Sân đại sư! Mau! Giết ả ta đi!"
Hòa thượng ngừng lại, dáng vẻ vẫn như cũ, "Thí chủ nói đùa, bần tăng không dám!"
Thật sự không dám.
Âm thanh vỡ vụn của kết giới vang lên, ba người vội vàng tăng thêm sức, sắc mặt trắng bệch, chửi ầm trong lòng!
Ai thèm nói đùa với nhà ngươi chứ!
Rõ ràng là người tu Phật, thế mà không dám động vào ma tu. Chẳng lẽ tiếng thơm đó giờ đều là do đồn thổi hết ư?
Âm thanh vỡ vụn càng ngày càng lớn, cơn đau từ đan điền ùn ùn kéo đến, ba người không kịp suy nghĩ lời Giới Sân nói đã đồng thanh.
"Đại sư đừng sợ!"
"Tu vi của nữ ma đầu chỉ mới đến Kim Đan mà thôi, đại sư đã đạt đến bậc Nguyên Anh chắc chắn sẽ thắng được ả ta!"
Vị hòa thượng chỉ mỉm cười, dáng vẻ càng thêm ôn hòa, giọng nói hờ hững nhưng vẫn giữ nguyên ý kiến, "Thí chủ. ngươi nói đùa rồi."
Nói đùa cái mông!
Ba người mồ hôi đầm đìa, gần như tuyệt vọng. Lúc này rồi mà ai còn có tâm trạng nói đùa hả!
...
Trong bọn họ có một người tu vi hơi kém, gương mặt người nọ bỗng dưng ửng đỏ, phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
Kết giới vỡ tan trong nháy mắt. Bốn luồng linh quang từ bốn người khác nhau theo đó mà biến mất.
Luồng linh quang thứ tư chính là nữ tử phía sau Tinh Nhan.
Tinh Nhan cong khóe môi, trên cánh tay không biết từ lúc nào xuất hiện một ngọn lửa màu đen. Một cây cung lớn xuất hiện trên tay nàng sau đó bắn ra một mũi tên màu đen. Chỉ trong nháy mắt, cung tên được lấp đầy rồi bay ra vun vút.
Một sợi chỉ đỏ từ lòng bàn tay hiện lên rồi bay đi.
Ba nam nhân vốn dĩ đã chạy rất xa nhưng bỗng nhiên cảm giác có một sức mạnh to lớn đuổi theo phía sau khiến bọn họ dựng cả tóc gáy. Hơi thở chết chóc tiến về phía mình ngày càng gần.
Ánh mắt bọn họ tuyệt vọng, vì khí cơ nhắm rất chuẩn nên không thể nào trốn thoát.
A!
Hai âm thanh quen thuộc truyền tới từ hai phía, tiếng hét thê lương vang lên một nửa rồi tắt ngấm càng khiến người khác sởn tóc gáy.
Cảm giác áp lực từ phía sau, nam nhân như muốn phát điên lục. Hắn lục lọi túi càn khôn rồi ném bất cứ thứ gì vừa tìm được ra phía sau.
Nữ tử áo đen kia thật thông mình, vị phật tu này như người ngoài cuộc xem chiến này không thể đụng vào, giữa ma tu thì không hề tồn tại cảm tình. Không biết vì sao Tinh Nhan lại cứu mình, nàng ta nghĩ nghĩ, thừa dịp ba người kia chạy trốn liền hóa phép biến mất.
Nhớ đến ba người kia chạy theo ba hướng khác nhau. Tinh Nhan sẽ không bỏ qua người muốn giết người của nàng, nhưng một người ra tay thì hao tổn khí lực. Nàng ta và Tinh Nhan đều là ma đạo lại không thù không oán. Trước mặt ba người kia, Tinh Nhan không bắt nàng ta mà để nàng ta chạy trốn đúng là đã quá tốt rồi.
Nhưng tu vi bị áp chế khiến mọi chuyện trở nên vô ích.
Nàng ta không ngờ, tu vi giữa hai người bọn họ lại khác xa nhau như thế.
Sợi tơ đỏ không biết từ lúc nào đã bò lên eo nàng ta. Trông mỏng manh nhưng lại chứa luồng ánh sáng đỏ yêu dị. Chỉ cần nàng ta động đậy thì bên eo truyền đến cảm giác đau đớn. Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến nàng ta nhận ra rằng mình sắp không xong rồi.
Thế nên chỉ có thể để sợi tơ đỏ kéo lùi về sau.
"Hả?" Tinh Nhan ngẩng đầu nhìn người bên kia, bỗng nhiên bật cười thích thú.
Ba người ở bên kia, có một người không biết trốn thoát bằng cách nào mà không mất mạng.
Kiếm bay đầy trời, gió lốc nổi lên nhưng vẫn không có tác dụng khi gặp mũi tên màu đen của nàng.
Đỉnh lốc xoáy một mảnh đen ngòm đè nén cả bầu không khí xung quanh. Không chờ hai người kia thích ứng liền nhắm thẳng về phía họ.
Mũi tên như xuyên thấu cả linh hồn, hai người thê lương hét lên, tiếng hét vẫn còn trong cổ họng thì lốc xoáy trên mũi tên bỗng nhiên hiện lên một ngọn lửa bám vào người bọn họ. Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt vặn vẹo chưa kịp thay đổi đã trở thành cát bụi.
Người còn lại ném bừa một thứ trong túi ra, con vật nhỏ kêu "chít chít" bay đến đầu mũi tên liền bị cháy rụi, trong miệng phun ra một luồng ánh sáng màu tím.
Ngay lập tức, toàn thân nó run rẩy, rơi xuống đất.
Tốc độ của mũi tên chậm lại, lúc bay về phía người đàn ông kia khiến hắn bị trọng thương. Nhưng hắn không dám chậm chạp, ngay cả máu cũng không lau đi mà lấy ra hai tấm phù.
Vật nhỏ thật thú vị, Tinh Nhan nghiêng đầu đánh giá.
Nữ tử bị trói kéo về, Tinh Nhan tiện tay ném nàng ta xuống trước mặt đại hòa thượng, "Trông nàng ta!"
Cả người biến mất.
Nử tử áo đen nhìn Giới Sân nghe lời cầm sợi tơ đỏ mỉm cười với nàng. Bỗng nhiên nàng ta hiểu ra, hít một hơi thật sâu.
Khó trách! Khó trách!
...
Bên phía này, nam nhân càng bay càng xa nhưng vẫn không dám lơ là nhìn dưới chân.
Qủa nhiên, một lực đạo yên lặng tới gần, đồng tử hắn co rụt lại, cảm giác cái chết sắp đến gần.
Dường như hắn đã dốc hết sức lực. Nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
Ngay sao đó, hắn thấy phía trước xuất hiện một người.
Người kia cong khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt long lanh vô cùng quyến rũ nhưng lại khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Cổ tay trắng nõn xuất ra một chưởng.
Trông thì chỉ là một chiêu thức bình thường, thậm chí còn không mang tí lực nào. Bàn tay thon dài trắng nõn mang theo một vẻ đẹp khó tả, chậm rãi là thế nhưng lại không thể nào thoát được.
Khi bàn tay nàng chưởng vào ngực hắn, trong nháy mắt cơn đau đớn truyền khắp lục phủ ngũ tạng, cả người như bị đánh nát.
Ngay sau đó, hắn ngã xuống.
Nam nhân rơi xuống trước hòn đá kia tạo thành một cái hố to. Mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, máu không ngừng chảy ra ngoài dọc theo khóe môi.
Hắn bỗng nhiên thấy trên hòn đá ấy Giới Sân đang đút đan dược cho Tinh Nhan, đôi mắt bỗng dưng trừng to.
"Các ngươi..." Hắn cố nói, "Các ngươi có..."
Gian tình!
Hòa thường nhìn hắn, nở một nụ cười từ bi, "A di đà phật!"
"Thí chủ thật có mắt."
Lần này cuối cùng không phải là nói đùa nữa rồi!
Từ bi cái gì! Thánh thiện cái khỉ! Có mắt cái mông ấy!
Người đàn ông tức đến nội thương, thở hổn hển rồi không cam lòng nhắm mắt.
Tác giả có lời muốn nói.
Chính đạo: Giới Sân! Mau giết ả ta!
Giới Sân: Thí chủ nói đùa!
Giới Sân tỏ vẻ: Các thí chủ đây thật thích nói đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.