Cảnh quốc, thành Kim Lăng.
Mặt trời lên, mang theo những tia nắng ấm áp chiếu khắp vùng kinh thành,
giữa những biển hiệu xanh đỏ san sát hai bên đường, chiếc xe ngựa sang
trọng đang phi nước đại về phía trước.
Bên trong xe được xông
hương, dưới sàn trải da hổ,thiếu niên anh tuấn nửa nằm nửa ngồi trên đệm gấm thượng hạng, khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mặc trường y màu tím, bên ngoài phủ một chiếc áo khoát lông chồn trắng muốt, tại nút thắt còn
đính 2 viên đá tím, phát sáng lấp lánh, cực kỳ xa hoa, lộng lẫy.
Nhưng tất cả, cũng không sánh bằng khuôn mặt như điêu khắc của hắn. Da thịt
bóng loáng trắng nõn như bạch ngọc, hai hàng lông mày rõ rệt kết hợp với đôi mắt trong trẻo tĩnh mịch, sống mũi cao thẳng, phía dưới là đôi môi
thanh tú, ngay cả động tác nhếch cằm cũng quyến rũ hơn người.
Lúc này vị thiếu niên tuấn mỹ đang mơ mơ màng màng, khẽ nhắm nửa con mắt, lơ đãng gõ ngón tay thon dài trắng nõn.
Ngân thư đồng lo lắng nhìn thiếu gia Nguyên Bình Chi nhà mình, thỉnh thoảng
lại nghiêng đầu nhìn Kim hộ vệ và thị vệ Thiệu Ngũ bên ngoài, nhưng cái
khiến hắn lo lắng nhất lại là đám Ngự Lâm Quân hộ tống xung quanh xe
ngựa.
Từ lúc sáng sớm, trong khi thiếu gia còn đang lờ mờ ngủ đã
bị đám Ngự lâm quân từ kinh thành đưa ra khỏi phòng, đặt lên xe ngựa đi
thẳng một đường. Mà phương hướng hiển nhiên không phải đi Nguyên phủ,
cũng không phải đến hoàng cung như bình thường, vậy thì muốn đi đâu? Có
gì nguy hiểm không?
Nhìn thiếu gia đang say sưa trong mộng, giống như còn chưa tỉnh rượu từ hôm qua, bộ dạng “dù trời có sập cũng không
biết”, Ngân cũng không còn sốt ruột, chỉ cảm thán: thiếu gia nhà hắn
không hổ danh là “Đệ nhất công tử thành Kim Lăng”.
"Thiếu gia,
người mau tỉnh, chẳng lẽ người không lo lắng gì sao?" Ngân khẽ lay lay
cánh tay hắn, nói: "Người hiện tại đang bị bắt cóc!"
Nãy giờ vẫn
đi bên cạnh xe ngựa, Kim hộ vệ nghe hắn nói bật cười: "Ngân, ngươi thật
là buồn cười. Nhìn khắp thành Kim Lăng, không, chính là nhìn khắp cả
nước, ai dám bắt cóc thiếu gia nhà chúng ta?"
Thi vệ Thiệu Năm cũng chen miệng nói: "Có người dám sao!"
Kim ngồi trên lưng ngựa, sờ sờ cọng râu thô cứng, nói: "Dĩ nhiên, cả thiên
hạ hoàng thượng là lớn nhất. Nhưng trừ hoàng thượng ra, còn có người dám sao?"
Thiệu Ngũ không lên tiếng.
Đối với “Đệ nhất công tử thành Kim Lăng” tứ công tử của Nguyên gia Nguyên Bình Chi mà nói, Hoàng thượng đứng thứ nhất thì hắn xếp thứ hai. Trong thiên hạ không ai dám
chọc hắn, bởi vì hắn có Hoàng thượng làm hậu thuẫn phía sau, ngay cả cha và đại huynh cũng đừng mong đụng tới hắn.
Khi Ngân 15 tuổi, hắn
đã theo thiếu gia được một năm. Hắn rất cảm kích sự coi trọng của thiếu
gia dành cho mình, vì vậy, luôn cố gắng cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ có chút
sơ sót. Dù vậy, hắn vẫn chưa hiểu được rốt cuộc thiếu gia nhà hắn tôn
quý đến mức nào?
Cái khác không nói, chỉ riêng thị vệ Thiệu Ngũ
bên người Nguyên Bình Chi cũng đã không phải thị vệ bình thường, mà là
Hoàng đế lấy ám vệ của mình đặc biệt ban cho hắn.
Chỉ là, Thiệu Ngũ
đến bên Nguyên Bình Chi, từ ám vệ biến thành minh vệ, bởi vì Nguyên Bình Chi không thích bộ dạng lén lén lút lút âm thầm bảo vệ.
Mặc dù
không ai biết trong số thị vệ của Hoàng đế Huyền Dục rốt cuộc có bao
nhiêu ám vệ bí mật bên cạnh, nhưng ai cũng biết danh tiếng của mười vị
ám vệ đứng đầu. Thân thủ của họ cực kỳ cao, hành tung lại bí ẩn, xếp
theo thứ tự Thiệu Ngũ đứng thứ năm, vì vậy, năng lực thế nào không cần
nói cũng rõ.
Ngay cả hoàng tử, công chúa bình thường cũng chưa
được ban ám vệ theo cạnh. Mà Nguyên Bình Chi thân phận chỉ là con cháu
của quan lại, nhưng lại có ám vệ tuỳ thân Thiệu Ngũ, chẳng trách bên
ngoài luôn cho rằng hắn và Hoàng đế quan hệ bất minh.
Nguyên Bình Chi là đường đệ của Hoàng đế, từ nhỏ đã thân thiết với nhau. Trong số 4
huynh đệ Nguyên gia, Huyền Dục tin tưởng, cưng chiều nhất chính là
Nguyên gia tứ công tử, không chỉ vì Nguyên Bình Chi nhỏ tuổi hơn hắn mà
còn vì hắn tuấn mỹ xinh đẹp nhất.
Chịu thôi, ai bảo Hoàng đế Cảnh quốc là tên háo sắc không có thuốc chữa!
Đối với những thứ xinh xắn, đáng yêu, đặc biệt vừa mắt, bất luận là nam hay nữ, Hoàng đế đại nhân đều có thái độ cực kỳ kiên nhẫn cùng khoan
nhượng. Bởi vậy trong triều, những người trời sinh khiếm khuyết, có tài
mà không có sắc cũng đành cam chịu số phận, thật muốn khóc không ra nước mắt!
Trong khi Nguyên Bình Chi lười biếng thờ ơ dựa vào thành
xe, nhướng mắt nhìn Ngân lo lắng không yên, xe ngựa cuối cùng cũng tiến
vào 1 toà thành hoa lệ, tĩnh mịch.
Xe ngựa dừng ở ngoài cổng,
Nguyên Bình Chi duỗi tấm lưng mỏi nhừ, bình thảnh uống ly trà, mới chậm
rãi từ trong xe ngựa đi xuống, nghênh đón hắn là 2 vị ma ma.
Theo môn quy, nam nhân bên ngoài không thể tuỳ tiện bước vào. Gia đinh càng
không được phép, ngay cả thị vệ Thiệu Ngũ cũng bị ngăn ngoài cửa.
Ngân nhìn theo bóng lưng thiếu gia đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, nói: "Đây là nơi nào? Thiếu gia sẽ không có chuyện gì chứ?"
Hộ vệ Kim đi theo Nguyên Bình Chi sáu năm, giao thiệp xã giao bên ngoài phần lớn
do hắn phụ trách, đối với phủ quan lại, quý tộc cũng hiểu biết đôi chút, vì vậy nói: "Đừng lo lắng, đây là phủ của Đại Công Chúa Thái Bình, nhà
bên ngoại của Hoàng đế, ai dám bất kính với thiếu gia chứ?"
Thiệu Ngũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Khó nói, có thể Đại công chúa sẽ làm khó thiếu gia."
Ngân liếc hắn một cái, nói: "Vậy cũng phải xem hoàng đế có đồng ý hay không."
Trong suy nghĩ của Ngân, cho dù thiếu gia nhà hắn muốn sao trên trời, hoàng
đế đại nhân cũng sẽ cố gắng đi hái, cho nên nhất định sẽ không làm khó
hắn.
Chỉ là, lần này Ngân tựa hồ đã đoán sai.
Nguyên Bình Chi đi theo hai vị ma ma xuyên qua hành lang, một đường vào bên trong, tới thẳng đình viện của Đại công chúa.
Tới cửa chính, một vị ma ma kính cẩn đối với Nguyên Bình Chi nói: “Mời
Nguyên công tử vào, lão nô xin thay mặt công chúa tạ tội với công tử.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, công chúa cũng sẽ không đưa ra hạ
sách này, vì vậy hi vọng lúc gặp công chúa, công tử có thể bỏ qua tội
thất lễ."
Một vị ma ma khác nói: "Công chúa bệnh nặng đã lâu, hôm nay tự biết không thể qua khỏi, mới xin ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, cố ý
mời công tử ."
Nguyên Bình Chi nhướng nhướng mày, mặc dù từ trước đến giờ tính tình hắn tuỳ tiện, dễ thích ứng, cũng không bận tâm Đại
công chúa cố tình mời hắn, nhưng Huyền Dục cũng chơi hắn 1 vố?
Chuyện này có điểm kỳ lạ.
Nguyên Bình Chi không cho rằng mình có gì đáng giá để người khác phải xu nịnh, nhất là với công chúa của một nước.
Mặc dù từng đọc qua thơ văn, binh pháp, nhưng hắn không hề có tham vọng làm quan. Cho đến giờ cũng chỉ là một người nhàn rỗi, nói dễ nghe là rảnh
rang không có việc gì làm, khó nghe chính là một tên thiếu gia ăn bám.
Chỉ là, hoàng đế quả thật quá thiên vị, Nguyên Bình Chi không ham làm quan, hoàng đế liền cố ý phong hắn làm Trấn quốc tướng quân – chức vị chỉ có
con cháu hoàng thất mới được làm, chỉ xếp dưới thân vương và quận vương, tôn quý không cần nói cũng biết.
Vì chuyện sắc phong, trong
triều đình bàn tán xôn xao một hồi. Vương vị ở Cảnh quốc chia làm 2
loại, một loại là phong vương cho những người thuộc dòng dõi hoàng tộc – thân vương, bên còn lại là sắc phong cho các công thần đã cống hiến cho đất nước – quận vương.
Nguyên Bình Chi không làm quan, cũng
không có cống hiến gì cho việc xây dựng và bảo vệ đất nước, vốn dĩ đã
không thể phong quận vương. Hắn không mang họ Huyền, càng không nằm
trong gia phả hoàng tộc, đương nhiên cũng không thể phong thân vương.
Nhưng hoàng đế khư khư cố chấp, ban cho Nguyên Bình Chi chức Trấn Quốc
tướng quân. Trong mắt các đại thân đương triều đây là hành động vừa bất
kính với tổ tông vừa làm ô uế hệ thống pháp luật. Căn bản là bị sắc đẹp
làm mờ mắt, sủng thần, nịnh thần chỉ tổ huỷ hoại đất nước!
Các
đại thần bàn tán một hồi, Ngự Sử đại nhân lại trình lên một đống tội lớn nhỏ nhưng Nguyên Bình Chi không ra làm quan, coi như không biết; Huyền
Dục làm hoàng đế, lại đem tất cả lời buộc tội ém xuống, coi như chưa
từng nghe.
Cứ thế ồn ào cả mấy tháng, cuối cùng các đại thần cũng đành bất đắc dĩ. Tuy nhiên, trái với suy nghĩ của mọi người, hoàng đế
mặc dù thỉnh thoảng háo sắc vô độ, nhưng khi xử lí quốc gia đại sự vẫn
có thể coi như sáng suốt, anh minh. Mặc dù Nguyên Bình Chi vô công được
phong tước, nhưng hắn cũng coi như hoàng thân quốc thích, là đường đệ
của hoàng đế, hơn nữa hắn cũng không nhúng tay vào quốc sự, chẳng qua
chỉ ham chơi lêu lổng, thôi thì với nước với dân coi như vô hại. Các đại thần chức trách đành phải chấp nhận việc hoàng đế thỉnh thoảng tùy
hứng, thật sự không có biện pháp!
Trải qua một hồi chuyện Trấn
quốc tướng quân, danh tiếng Nguyên Bình Chi càng thêm vang dội, xứng
đáng với danh hiệu "Công tử đệ nhất Kim Lăng". Có điều, xung quanh hắn
bình thường cũng chỉ toàn bọn công tử, thiếu gia nhà giàu, chỉ lo trêu
hoa ghẹo nguyệt, uống rượu vui đùa, hiếm có người đàng hoàng tìm Nguyên
Bình Chi. Còn nhân sĩ trên triều, bọn họ căn bản không để tên thiếu gia
ăn hại như hắn vào mắt.
Cho nên, sáng sớm hôm nay, Đại công chúa Thái Bình cố ý nhấn mạnh "Mời" hắn, thật sự vô cùng kỳ quặc.
Mắt phải Nguyên Bình Chi hơi giật giật, hắn nhẹ nhàng thở ra , nghe nói
nháy mắt trái là việc tốt, nháy mắt phải là điềm xấu, hi vọng đó chỉ là
lời đồn?
Phủ Công chúa cũng tương tự Quận Vương, nhà chính gọi là điện, chính điện có năm khu, mỗi người lại có 1 điện riêng. Tất cả cửa
chính, điện, tẩm cung đều là ngói lưu ly xanh biếc.
Bình thường chính điện chỉ dùng để tổ chức những sự kiên lớn, mọi sinh hoạt hằng ngày đều diễn ra ở tẩm cung.
Tẩm cung của Đại công chúa Thái Bình phía đông chính điện, gồn năm gian nhà lớn, trước sân cũng ít trồng hoa và cây cảnh, chỉ có hai bụi trúc. Bây
giờ lại đang đầu xuân, khí trời vẫn còn se lạnh, trúc vẫn chưa trở lại
sắc xanh.
Nhìn khoảng sân nhỏ, Nguyên Bình Chi đoán vị Đại công
chúa này là người thanh tịnh nhưng khí chất cao ngạo, hiếm khi tiểu viện của tiểu thư, công chúa lại vắng vẻ như vậy.
Nguyên Bình Chi theo
sự hướng dẫn của ma ma vào tẩm cung , Đại Công Chúa đang nằm ở trên
giường, thân hình gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy. Khuôn mặt vốn
thanh tú mĩ lệ, thế mà hôm nay loáng thoáng mới thấy được sắc hồng.
Nguyên Bình Chi thấy nàng khẽ ấn hai bên thái dương, mắt cũng không thấy tia
sáng, hiển nhiên sinh mạng đã dần tắt, tia oán trách trong lòng hắn
thoáng cái cũng biến mất.
"Đại công chúa." Nguyên Bình Chi kính cẩn hành lễ.
Đại Công Chúa Thái Bình cố gắng mở to hai mắt, nhìn rõ vị thiếu niên tuấn
mĩ, mới cố gắng mỉm cười, "Bình Chi, ngươi đã đến rồi."
"Vâng"
"Ngồi đi! Thân thể ta không tốt, không cần giữ lễ tiết." Thanh âm của nàng yếu ớt, chỉ nói mấy câu đã thở dốc.
Nguyên Bình Chi ngồi xuống ghế, ngay sát giường, vừa tầm công chúa có thể nhìn rõ hắn.
Công chúa nhắm lại hai mắt, khôi phục một chút nguyên khí, mới lần nữa nhìn
Nguyên Bình Chi, từ từ nói: "Thân thể ta thật sự không tốt, chỉ nói ngắn gọn. Ngươi cũng biết, ta chỉ có một nữ nhi, năm nay mới mười hai tuổi,
còn chưa tứ hôn, bệnh của ta đột nhiên tái phát, sinh ra lại không thể
chăm sóc nó. Cái chết với ta chẳng là gì, chỉ lo lắng còn lại mình nó cô đơn . . . . . Ngươi nói, làm thế nào mới tốt?”
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt nóng hổi cũng ngăn không nổi, chảy dài bên má. Ma ma đành tiến lên lau giúp nàng.
Qua một lúc lâu, công chúa ổn định cảm xúc một chút, mới tiếp tục nói: "Nữ
nhi của ta, gọi Cố Tích Ân, ngươi cũng biết chứ? Ta đã từng hỏi nàng,
muốn nàng lập gia đình, chọn cho nàng một đức lang quân như ý, nàng đã
nói tên của ngươi."
"Ta?" Nguyên Bình Chi kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc.
Ở thành Kim Lăng nói đến tứ công tử Nguyên gia, xuất thân nhà giàu có,
tướng mạo tuấn mỹ, tài hoa hơn người, 10 cô gái đã có hết 9 cô hâm mộ
hắn. Yêu thích thân thể hoàn mĩ của hắn, hơn nữa mỗi lần chơi xong hắn
đều chi tiền rất phóng khoáng, rất nhiều nữ tử thanh lâu mơ ước một “Phu quân” như hắn .
Nhưng, đối với loại thiên kim tiểu thư xuất thân cao quý thì hắn hoàn toàn không xứng. Mỗi ngày đều giao du với đám nữ
tử thanh lâu, không làm quan, không tao nhã, không nghề nghiệp, căn bản
là một thiếu gia ăn hại, cuộc sống sau này biết làm gì? Cho dù gia
nghiệp có lớn đến mấy ăn hoài cũng phải hết.
Nói đến nữ nhi, sắc
mặt công chúa dịu lại đôi chút, nàng chậm rãi nói ra: " Đứa bé Tích Ân
này bình thường ít nói, nhưng nói câu nào đều thật lòng. Nếu nàng đã nói tên ngươi, nhất định cho rằng ngươi rất tốt. Cho nên, ta mới cả gan xin hoàng thượng, hi vọng ngài có thể thành toàn choTích Ân và ngươi. Lúc
đầu ta cũng chỉ mộng tưởng, coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của
nữ nhi. Có được hay không cũng khó nói, Hoàng thượng cũng không thể
không dưng gật đầu đáp ứng Hiện tại thánh chỉ ban hôn chắc hẳn đã đến
Nguyên phủ. Có điều, chuyện này từ đầu tới cuối vẫn chưa hỏi qua ý kiến
ngươi, vì vậy hôm nay đặc biệt mời ngươi tới đây, thật xin lỗi!”
Nguyên Bình Chi im lặng.
Hắn vạn lần không nghĩ tới, trong một đêm hắn liền có vị hôn thê, hơn nữa
còn là cô nhóc 12 tuổi, một tiểu nha đầu chưa trưởng thành .
Công chúa thấy thần sắc Nguyên Bình Chi lạnh nhạt, không giống như tức giận, nàng cũng có chút hiếu kỳ, "Ngươi đang tức giận?"
Hôn nhân vốn là chuyện lớn, lại bị người khác tự tiện quyết định. Theo như
tính cách trước đây của hắn, nhất định phải quậy ngất trời.
Nguyên Bình Chi trừng mắt nhìn, ngón tay thon dài trẵng nõn khẽ gõ gõ trên ghế, cười nhạt nói:
"Có cái gì tức giận? Mặc dù ta chậm chạp không chịu cưới, nhưng vẫn biết
nhất định phải có ngày này. Về phần thê tử tương lai là ai, nếu như ta
không thể tự chọn, gia đình và hoàng đế cũng sẽ thay mặt chọn dùm. Bọn
họ đều thương yêu ta, tin chắc sẽ không chọn một nữ nhân xấu xí hung ác
cho ta làm vợ."
Công chúa nghe hắn nói xong nhất thời á khẩu
không trả lời được, cuối cùng chợt nở nụ cười, suy yếu thở dốc nói: "Đệ
nhất công tử Kim Lăng, thì ra là người thông minh, khó trách Dục nhi
thiên vị thương yêu ngươi như vậy."
Đại công chúa là muội muội
của tiên đế, nhìn hoàng đế Huyền Dục lớn lên, cũng biết rõ tính tình
Huyền Dục. Hắn đặc biệt ghét kẻ lòng tham không đáy, xoè tay xin hắn cái này cái kia. Mà những thứ họ muốn đều là tâm cũng hắn, như vậy càng
không cần phải cho.
Tính tình Nguyên Bình Chi bình thản không
tranh giành, cho dù chỉ đối với Huyền Dục mới như vậy, cho nên mới cực
kỳ được cưng chiều.
Nguyên Bình Chi từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhạt.
Hắn từ nhỏ sống trong phú quý, lụa là gấm vóc, ăn ngon mặc đẹp, đều là con
cháu quý tộc. Không có dã tâm tranh giành thiên hạ, cũng không bận tâm
quốc gia đại sự, hắn cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng không muốn,
chỉ muốn 1 cuộc sống bình thản, nhưng lại thiếu một chút sức sống cùng
nỗ lực.
Có lẽ tựa như tên của hắn, Bình Chi, cuộc sống của hắn chính là bình thường không có sóng gió, mọi việc đều thuận lợi.
Tất nhiên, lúc phụ thân hắn đặt tên có ý chọn chữ ‘Bình’ trong “bình thiên hạ”, hắn hiểu nhưng lại cố tình làm như không biết.
Lý tưởng vĩ đại như vậy, hắn để cho đại ca, nhị ca cùng tam ca đi làm là tốt rồi.
Hắn là con út, hưởng hết ngàn vạn sủng ái, ngồi mát ăn bát vàng, chỉ muốn
bình an vui sướng sống qua ngày. Nếu không cả nhà cố sức làm việc như
vậy, vì cái gì chứ?
Công chúa lại nói: "Ta từng nghe chút lời đồn đại, nói ngươi lưu luyến thanh lâu, ăn chơi đàng điếm. Mặc dù đối với
nam nhân, chỉ là thú tiêu khiển, nhưng thân là một người mẹ, ta không hy vọng con gái mình gả cho một người như vậy."
Nguyên Bình Chi mấp máy môi, đối với vị công chúa bá đạo cho mình là nhạc mẫu của hắn, lần
đầu tiên hắn cảm thấy có chút ngượng ngập. Đừng nói là công chúa, ngay
cả nhà bình dân, cũng sẽ không vui lòng khi nữ nhi của mình gả cho một
nam nhân như vậy.
"Chỉ là tính tình Tích Ân cố chấp, ai bảo nàng
cố tình coi trọng ngươi?" Công chúa thở dài, nói: "Nhưng bây giờ tự mình gặp ngươi, ta biết ngươi nhất định là một người tốt. Trước đây phóng
túng, là vì chưa lập gia thất? Vì vậy, ta hi vọng sau khi ngươi và Tích
Ân thành thân, có thể hồi tâm chuyển ý, đối với Tích Ân tốt một chút."
Công chúa dừng lại một lát, mới buồn bã nói: "Đến lúc đó, ta đã ra đi, trên đời này nàng cũng chỉ còn mỗi ngươi là người thân."
Nguyên Bình Chi nắm chặt hai tay, trong ấn tượng của hắn Cố Tích Ân chỉ là một tiểu nha đầu hoàng tộc, hai người trong cung đã từng gặp mặt hai lần,
cũng chẳng nhớ có từng nói chuyện hay không, thật không biết nha đầu kia rốt cuộc nhìn trúng hắn cái gì, lại dám đem cả đời giao cho hắn?
Ý của công chúa, hắn ít nhiều cũng hiểu.
Cố Tích Ân cũng không phải không còn thân nhân, nàng còn phụ thân, Phò mã
Cố Cảnh Hoành; và hai đệ đệ khác mẹ, tất cả đều là người hiền lành.
Nhưng từ khi Đại công chúa sinh Cố Tích Ân, nàng cùng phò mã Cố Cảnh Hoành
xem như 2 người xa lạ, Cố Tích Ân theo công chúa, hiếm khi gặp mặt phụ
thân và 2 đệ đệ, vì vậy đối với nàng, bọn họ cũng không tính là người
thân.
Nghe nói, công chúa và phó mà lúc đầu cũng rất tình cảm,
nhất là trong những gia đình hoàng thất. Nhưng sau này trở mặt thành
thù, mọi chuyện trở nên phức tạp.
Nguyên Bình Chi nghe đồn, là do Đại Công Chúa không thể vì Cố Gia sinh con trai. Cha mẹ chồng sợ đến
đời con trai mình không có người hương hoả, liền tự mình an bài cho nhi
tử 2 tì nữ thiếp thân, việc này khiến cho quan hệ giữa Đại công chúa và
phò mã có 1 vết nứt lớn. Sau khi công chúa sinh nữ nhi, hai tì nữ thiếp
thân lại liên tục sinh được nhi tử. Cố Gia cha mẹ chồng trọng nam khinh
nữ, Cố Cảnh Hoành cũng khó tránh khỏi thiên vị, thường xuyên đến chỗ 2
tì nữ nhiều hơn, công chúa không thể nhịn được nữa, cuối cùng cùng Cố
Cảnh Hoành rạn nứt.
Năm đó nếu không phải vì lo sợ thể diện hoàng thất, Thái hậu lại ra mặt xử lí, công chúa đã muốn hưu phu.
Mà trên thực tế, khi Cố Tích Ân ra đời, công chúa liền mang theo nữ nhi
một mình sống ở phủ công chúa, cũng không cho Cố Cảnh Hoành có cơ hội
bước vào cửa. Cố Cảnh Hoành quay về Cố Gia, sống cùng hai tiểu thiếp và
con trai.
Theo lý thuyết, phò mã không được phép cưới vợ bé,
người Cố gia cố tình nhục mạ tôn nghiêm công chúa, khiến nàng tức giận
là điều đương nhiên. Nhưng nàng lại phạm phải 1 trong 3 điều bất hiếu,
không thể sinh con nối dõi, về sau dư luận thiên về phía Cố gia, cho
rằng công chúa đã làm to chuyện.
Thực tế trong mắt nam nhân, bất
kể là quan lại tham ô hay danh sĩ thanh lưu, phần lớn đều cho rằng thê
tử không thể tha thứ việc trượng phu năm thê bảy thiếp thì không phải là người vợ tốt.
Quan điểm này thậm chí cuối cùng trở thành luật
pháp, lập ra “Thất xuất chi điều” (7 điều làm vợ) , điều thứ tư chính là "Ghen" —— bọn họ cho rằng thê tử một khi đố kỵ sẽ làm loạn, khiến gia
đình bất hòa, ảnh hưởng đến việc kéo dài huyết mạch sau này.
Tại nơi đạo làm vợ bị giáo điều trói buộc, cho dù có là công chúa, muốn 1 vợ 1 chồng cũng sẽ bị người đời chỉ trích.
Đại Công Chúa không cam lòng khuất phục, cuối cùng mẹ chồng nàng dâu trở
mặt, vợ chồng chia cách, không thể làm gì hơn là mang theo nữ nhi sống
cô độc ở phủ.
Nói cho cùng, cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương đem nữ nhi duy nhất giao phó cho người khác.
Làm người bị phó thác, trong lòng Nguyên Bình Chi chợt hiện lên ý thức
trách nhiệm —— Huyền Dục nói hắn được đặt tên là Bình Chi, kì thực quá
mềm lòng, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi. Nếu như gặp phải một người giảo hoạt, sẽ bị họ đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, cho nên Huyền Dục không
thể bỏ mặc hắn.
Nguyên Bình Chi ở đáy lòng xem thường, từ cha mẹ
cho tới huynh trưởng, bây giờ thêm Huyền Dục, giống như đều coi hắn là
kẻ nhiều tiền mà ngu ngốc, e sợ hắn bị người khác chiếm tiện nghi.
Nguyên Bình Chi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không dễ dàng đáp ứng công
chúa, chỉ là uyển chuyển nói: "Nói cho cùng, ta cùng Cố tiểu thư cũng
coi như họ hàng xa, cho dù không làm vợ chồng, ta cũng sẽ chăm sóc
nàng."
Sắc mặt Công chúa trầm xuống, rõ ràng đối với câu trả lời qua loa của hắn không hài lòng.
Nguyên Bình Chi nhìn thấy đáy mắt công chúa hiện lên bất đắc dĩ cùng tuyệt
vọng, khẽ cắn răng bổ sung: "Dù sao trước mắt Cố tiểu thư còn nhỏ, thành hôn cũng phải mấy năm nữa. Đến lúc đó, nếu như chúng ta thật sự là vợ
chồng, ta nhất định sẽ không phụ nàng"
Nhẫn nhịn đến mức này,
công chúa cũng tự biết mình đã làm khó người ta, nàng gật đầu một cái,
nói: "Mặc dù xuất phát từ tấm lòng mẫu thân, vì nữ nhi của mình tính
toán, cũng đã làm khó ngươi. Người lựa chọn cuối cùng là Tích Ân, không
phải ta, cho nên sau này bất kể thế nào, ta cũng sẽ không oán hận ngươi. Ngươi có thể đáp ứng chăm sóc Tích Ân, ta đã rất cảm kích."
Bởi
vì Đại Công Chúa đặc biệt sống 1 mình, trong giới quý tộc Kim Lăng cũng
không được hoan nghênh, người có thể trợ giúp nàng đếm trên đầu ngón
tay.
Đại nạn của mình đã đến, nghĩ đến nữ nhi sau ngày phải sống
cô đơn, nữ nhân kiên cường một đời, cuối cùng nàng cũng không nhịn được
lặng lẽ rơi lệ.