Nguyên Bình Chi cho là hôn sự của mình và Cố Tích Ân còn có thời gian thương lượng, nhưng hắn
vạn không nghĩ tới, hắn mới được thả ra khỏi phủ công chúa, về đến
Nguyên phủ chính là treo lụa hồng, giăng đèn kết hoa, chữ hỷ đỏ thẫm,
toàn màu đỏ rực suýt nữa làm mù mắt hắn.
Hắn hỏi thư đồng Ngân: "Trong phủ có vui chuyện?"
Ngân mơ hồ lắc đầu, nói: "Tiểu nhân không biết."
Tùy tùng Kim chạy đông chạy tây, hỏi thăm tin tức mọi nơi, sau đó thở hổn
hển chạy đến trước mặt Nguyên Bình Chi, mặt tươi cười nói: "Chúc mừng
thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, thì ra là tân hôn của ngài."
Nguyên Bình Chi đưa tay đánh ót hắn một cái, "Nói chuyện hoang đường? Chuyện vui của bản thiếu gia ta sao ta lại không biết?"
Thị vệ Thiệu Ngũ nhéo cằm, nghiêm túc phân tích nói: "Theo thuộc hạ quan
sát, chắc là Đại công chúa bức hôn rồi, thừa dịp nàng còn có tiếng nói ở đây, vội vàng gả con gái tới, gạo sống nấu thành cơm chín, thiếu gia
cũng không còn đường có thể lui."
Nguyên Bình Chi gật đầu, nói: "Cũng là Tiểu Ngũ nói có lý, thuộc hạ của biểu ca, quả nhiên không thể ăn không ngồi rồi."
Ngân và Kim cùng kháng nghị : "Chẳng lẽ chúng ta ăn không ngồi rồi hay sao?"
Nguyên Bình Chi phỉ nhổ nói: "Bớt sàm ngôn đi, mau cùng bản thiếu gia đi xem náo nhiệt!"
Kim không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: "Chỉ sợ náo nhiệt này không phải chuyện tốt ."
Thiệu Ngũ lắc đầu một cái, nhìn con người thiếu gia, không có nửa điểm uy
phong, khó trách ai cũng thích khi dễ hắn, tiểu thê tử cũng bị người bức ép đưa tới cửa, còn không cho là chuyện quan trọng.
Nguyên phủ, quán Tử Đằng.
Đêm dần sâu, Nguyên phủ ồn ào một ngày cũng từ từ an tĩnh lại, chỉ có đại
sảnh của ngoại viện là không thiếu tôi tớ nhanh tay nhanh chân dọn dẹp
canh thừa cơm cặn.
Hôm nay là ngày đại hỷ của Nguyên gia Tứ
thiếu gia, mặc dù hôn lễ diễn ra đột ngột, nhưng nhân sĩ khắp kinh thành đã kịp nắm bắt tin tức. Ngày cử hành hôn lễ, quan lại quyền quý cùng
phú thương, họ hàng đều mang quà mừng vội vàng chạy tới, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội tốt nịnh bợ Nguyên gia. Nhưng khi tới trước cửa Nguyên phủ, mọi cử
chỉ, phong thái đều đúng mực khiến người vây xem náo nhiệt không khỏi
thở dài, thầm nói: đúng là nhân vật lớn, tặng lễ vật cũng khí phái như
thế.
Tuy nói nhân sĩ tới dự tiệc có chút bất ngờ nhưng người bị
đả kích lớn nhất lại là bản thân Nguyên tứ công tử. Cho đến khi trời đã
về khuya, Nguyên Bình Chi ngồi trong phòng tân hôn, vẫn còn cảm thấy
hoảng hốt như trong mộng ——hôm nay đối với hắn mà nói là ngày bận rộn
nhất trong suốt hai mươi năm qua
Sáng sớm bị “mời” đến phủ trưởng công chúa, Nguyên Bình Chi vẫn còn giữ được bộ dạng nhàn nhã. Mặc dù
hắn biết đã “bị đính hôn”, nhưng hắn cũng không quá bận tâm, bởi vì vị
hôn thê của hắn – Cố Tích Ân mới mười hai tuổi, dĩ nhiên không thể lập
tức thành thân. Chưa kể nếu Trưởng công chúa qua đời, Cố Tích Ân phải
giữ đạo hiếu, tối thiểu còn có thể trì hoãn ba năm. Trong ba năm này nếu như hắn cảm thấy tiểu nha đầu không hợp ý mình, luôn có 101 phương pháp từ hôn, chỉ cần cuối cùng hắn giúp đỡ tiểu nha đầu tìm một vị hôn phu
tốt là được. Hắn cũng chưa từng mở miệng cam kết vị hôn kia phu nhất
định phải là mình.
Nhưng chuyện sao lại đột nhiên chuyển biến đột ngột, không thể khống chế?
Ngay khi Nguyên Bình Chi từ phủ Trưởng công chúa trở về hậu phủ, liền bị hỉ
nương kéo đi rửa mặt thay quần áo. Lúc khoát bộ lễ phục tân lang đỏ chói lên người, hắn mới ý thức được mình đã rơi vào một cái bẫy lớn. Mà cái
bẫy này do cha mẹ và hoàng đế, còn có Trưởng công chúa liên thủ thiết
kế. Mục đích chính là đánh hắn không kịp trở tay, khi hắn chưa kịp phản
ứng thì đã cùng tân nương bái đường, dứt khoát gạo sống nấu thành cơm
chín, khiến hắn muốn phản kháng cũng không thời gian mà chuẩn bị.
Không có biện pháp, ai bảo quá khứ của hắn quá tệ hại. Từ khi hắn mười ba
tuổi, Nguyên phủ đã bắt đầu nghị hôn, nhưng chính hắn đã tự tay phá
không dưới mười đám, khiến cha mẹ hắn không chịu nổi tính tình "Tùy hứng làm bậy" của con trai. Hơn nữa hắn đã trải qua nghi thức lễ trưởng
thành, nhưng vẫn lưu luyến chơi đùa ở Tần lâu. Cha mẹ hắn chính là muốn
tu dưỡng tính tình cho hắn, trước "Thành gia", sau suy tính vấn đề "Lập
nghiệp" .
Lại nói, Nguyên Bắc Cố và Trịnh thị thật ra rất sủng ái đứa con này. Nguyên Bình Chi không muốn thành hôn, lại giống như chán
ghét con gái, cho hắn chọn lựa nhiều năm như vậy, kiên nhẫn của họ cũng
đến giới hạn, không thể cứ để mặc hắn, hắn không thể chọn vậy thì họ sẽ
thay hắn tìm một cô nương tốt .
Nguyên Bình Chi vuốt vuốt mi tâm, hôm nay hắn tựa như con quay bị người ta sai khiến chạy đông chạy tây,
không còn là bản thân mình. Trên đường nghĩ chuồn đi, cũng bị bọn thị vệ Nguyên phủ ngăn cản. Cả ngày, rước dâu, bái đường, tiếp rượu, tiễn
khách, đi sớm về muộn, tứ công tử vẫn sống an nhàn sung sướng mệt muốn
chết, hiện tại hắn ngồi liệt trên ghế lớn ở phòng tân hôn, nhắm mắt lại
nghĩ động cũng không muốn động, chỉ cảm thấy cả đầu ngón tay đều tê
liệt.
Thân thể vẫn còn mệt mỏi, dù thuở nhỏ hắn chuyên cần luyện
võ nghệ, thể lực cũng không tệ lắm, quan trọng là trong đầu hỗn loạn,
tinh thần mệt mỏi khiến cho cả người khó chịu.
Cứ như vậy thành thân?
Tiểu nha đầu hoàng thất mười hai tuổi mới chỉ gặp mặt hai ba lần?
Điều này làm cho tứ công tử ở Tần lâu được xưng "Đệ nhất phong lưu" làm sao
mà chịu nổi? Sau này gặp, đám bằng hữu công tử còn không cười thối mũi
hắn?
"Phu quân?" Vẫn an tĩnh ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, tiểu
thê tử nhút nhát lên tiếng, thanh âm non nớt. Cho dù giả bộ đoan trang,
nhưng không giấu được vài phần trẻ con.
Nguyên gia tứ công tử bị
người khác đùa giỡn phải xoay vòng vòng, trong lòng tức giận, vừa rồi
còn đem nha hoàn và hỉ nương đuổi hết ra cửa. Trong phòng chỉ còn lại
hắn và tiểu tân nương, hai người còn chưa uống ly rượu giao bôi, phần lễ nghi cũng coi như chưa hoàn thành, tiểu tân nương có chút nóng nảy bất
an.
Đêm khuya yên tĩnh, nếu như cứ kéo dài như vậy, hôn sự có
tính đã hoàn thành? Hơn nữa. . . . . . Tiểu nương tử trên giường có chút kích động, nàng đoan chính ngồi hơn nữa ngày, đi đứng chết lặng không
nói, khẩn cấp chính là nghĩ cách giải quyết một vấn đề sinh lý.
Trên đầu tiểu nương tử còn trùm khăn hỉ, nàng có chút uất ức chu cái miệng
nhỏ nhắn, mặc dù mẫu thân nói tòng phu, làm tiểu thê tử nhu thuận, mọi
chuyện không cần mình chủ trương, nhưng là. . . . . . Bây giờ nàng rất
khó chịu, tại sao phu quân không để ý tới nàng? Có phải ghét nàng hay
không?
Vừa nghĩ như thế, Cố Tích Ân thì càng chật vật, đầu nhỏ
cúi xuống càng thấp, hai mắt phiếm hồng, nước mắt sắp lăn xuống. Đột
nhiên trước mắt sáng lên, nàng có chút không thích ứng vội vàng nhắm
nghiền hai mắt, một lúc lâu mới chậm rãi mở ra.
Nam nhân ở trước mắt cao ngất, thật tuấn mỹ!
Bộ lễ phục đỏ rực khoác trên người Nguyên Bình Chi càng khiến hắn ngọc thụ lâm phong, phong thái nhẹ nhàng. Hơn nữa dáng người hắn cao, hơi gầy,
vai rộng eo thon, đai lưng làm lộ ra eo nhỏ và đôi chân dài, càng nhìn
càng đẹp.
Chỉ là, sắc mặt của hắn rất lạnh lùng. . . . . . Ô. . . . . . Hắn quả nhiên không thích nàng!
Tiểu nương tử mở to đôi mắt ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng lộ
ra khiếp sợ, nhưng cái miệng anh đào nhỏ nhắn mím chặt, sợ hãi lại dũng
cảm cùng Nguyên Bình Chi nhìn nhau.
Trong lòng Nguyên Bình Chi
tràn đầy kinh ngạc cùng tán thưởng. Nói thật, hắn đã sớm không nhớ rõ bộ dáng Cố Tích Ân, còn tưởng rằng chỉ là một tiểu công chúa không có gì
đáng xem. Nhưng lúc này hiện ra trước mắt hắn là mắt ngọc mày ngài, mặt
mày như vẽ, gương mặt tuyệt mỹ. Mặc dù khuôn mặt nhỏ còn có chút phúng
phính trẻ nít, nhưng có thể tưởng tượng sau này chắc chắn là một giai
nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tiểu nha đầu da thịt trắng nõn
trong suốt, giống như có thể ấn ra nước, bóng loáng không tỳ vết, khiến
Nguyên Bình Chi thậm chí muốn cắn khẽ. Con ngươi đen nhánh chăm chú có
chút khiếp đảm nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, xinh đẹp đáng yêu
cực kỳ.
Nguyên Bình Chi cố gắng nghiêm mặt, khổ cực duy trì thể
diện công tử, ngàn vạn lần không thể lộ ra bản tính háo sắc trước mặt
nha đầu này.
Đáy lòng hắn thậm chí gào khóc, cha mẹ yêu thương
rốt cuộc là đang chỉnh hắn sao? Biết hắn thích mỹ nữ, liền đặc biệt chọn lựa một giai nhân như vậy. Hắn đúng là thích tuyệt sắc nhưng cũng không cần chọn một người quá nhỏ tuổi? Hắn không phải là tên háo sắc vô độ bỉ ổi, trước mắt một tiểu nha đầu ngực còn phẳng lì, cho dù đẹp, hắn làm
sao ăn được đây?
Hắn không phải cầm thú a!
Trong lòng Nguyên Bình Chi sôi sùng sục , các loại ý niệm lần lượt xẹt qua đầu.
Cố Tích Ân cong cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói: "Phu quân? Thiếp muốn thay quần áo."
"A! ách !" Nguyên Bình Chi cuối cùng cũng từ trong suy nghĩ đen tối khôi
phục lại, nhỏ giọng ho khan hai cái, xoay người hướng ngoài cửa hô: "Hoà Băng, Hoà Ngọc, vào hầu hạ”
Bọn nha hoàn vẫn chờ ngoài cửa hỉ
phòng cùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra tứ công tử không có tức đến váng
đầu, trút giận lên tiểu nương tử.
Cửa bị đẩy ra, hai đại nha hoàn của Nguyên Bình Chi – Hoà Băng, Hoà Ngọc cùng đi vào, thi lễ với hai người.
Nguyên Bình Chi quay đầu lại hỏi Cố Tích Ân: "Nha đầu hồi môn của nàng tên gì? Có cần kêu bọn họ tới hầu hạ?"
Hắn lo lắng Cố Tích Ân mới đến, ngượng ngùng không muốn cho Hoà Băng và Hoà Ngọc hầu hạ.
Cố Tích Ân nhìn Hoà Băng và Hoà Ngọc cao hơn mình một cái đầu, thấy hai
người các nàng đều đang độ xuân, xinh đẹp như hoa, trong lòng có chút lo sợ bất an, non nớt đáp: "Thiếp có tổng cộng tám nha hoàn hồi môn, bốn
Đại nha hoàn, bốn tiểu nha đầu, còn có một bà vú, hai ma ma, Đại nha
hoàn hôm nay là Thu Thủy và Thu Nguyệt."
"Vậy để cho Thu thủy,
Thu Nguyệt vào hầu hạ đi." Nguyên Bình Chi lập tức phân phó, còn nói:
"Hoà Băng, Hoà Ngọc, các ngươi chuẩn bị nước nóng, cùng Thu Thủy, Thu
Nguyệt phục vụ thiếu phu nhân tắm rửa."
"Vâng"
Sau một hồi rối rít hỗn loạn, Nguyên Bình Chi tắm rửa xong, mặc một bộ thường phục
màu tím, tóc phân tán trên vai, chỉ dùng một sợi dây buộc lỏng. Từ tân
lang tuấn mỹ thành một công tử lười nhác, uể oải ngồi trước bàn hỉ, ngón tay thon dài trắng nõn vịn vào thành ghế, ra chiều suy nghĩ nhìn ngọn
nến long phụng.
Không lâu sau, Cố Tích Ân cũng tắm rửa xong, nàng đi vào phòng ngủ, thấy phu quân lười biếng ngồi trên ghế cười mỉm chỉ
nhìn nàng, không khỏi dừng một chút.
Vóc dáng nàng nhỏ nhắn, đứng không tới cằm Nguyên Bình Chi, lại vừa tắm xong, không còn lớp phấn
trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, càng thêm tính trẻ con.
Nguyên Bình Chi ở đáy lòng vừa cảm thán vừa cười, cũng không nhẫn tâm làm khó
hơn nữa, ngoắc nàng nói: "Đói bụng một ngày? Mau tới ăn một chút gì."
Cố Tích Ân đoan trang gật đầu, đi tới trước bàn. Khi nàng đang muốn ngồi
thì phát hiện bàn cao mà ghế cũng cao, chân của nàng có chút ngắn, thử
hai cái cũng không ngồi được. Nàng len lén nhón chân vẫn giữ nguyên hình tượng đoan trang, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã kìm nén đến ửng hồng.
Đang lúc nàng âm thầm gấp gáp thì một đôi bàn tay từ phía trước ôm lấy
nàng, nhấc nàng lên ghế ngồi.
Cố Tích Ân ngồi xuống, hai cái chân nhỏ đạp vào không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hơn, lại cố gắng
nghiêm túc nói với Nguyên Bình Chi: "Cám ơn phu quân."
Nguyên
Bình Chi vốn thấy bộ dạng nàng đùa rất tốt, nhưng bây giờ không hiểu sao cảm thấy tiểu nha đầu rất đáng yêu, nhịn không được đưa tay nhéo hai má nàng, quả nhiên bóng loáng linh lợi, sờ thật thích.
"Phu. . . . . . Phu quân!" Tiểu nha đầu quẫn bách, mặt đỏ giống như ráng chiều.
Nguyên Bình Chi tằng hắng một cái, nói: "Đói rồi, uống chút cháo điểm tâm đi."
Cố Tích Ân nhìn chè long nhãn hạt sen táo đỏ trước mặt, nhỏ giọng nói: "Trước phải uống rượu giao bôi ."
Nguyên Bình Chi "A" một tiếng, thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy
nghiêm túc cùng khát vọng. Mặc dù hắn cảm thấy hôn lễ này giống như một
trò đùa, nhưng đối với tiểu nha đầu này lại là một chuyện rất quan
trọng?
Nguyên Bình Chi quay đầu nhìn hỉ nương, nói: "Các ngươi tới phục vụ đi, nên làm như thế nào liền làm thế đó."
Hỉ nương đứng bên cạnh mừng rỡ, vội vàng tiến lên phục vụ, chia ra châm
rượu cho tân lang tân nương. Khi hai người chéo tay uống rượu thì hát
mừng vợ chồng ân ái bách niên giai lão, con cháu đầy đàn, cuối cùng xin
tân nương tử uống cháo "Sớm sinh quý tử", nghi lễ động phòng cuối cùng
cũng hoàn tất.
Hỉ nương và nha hoàn đều lui đi ra ngoài, Cố Tích
Ân bởi vì thuận lợi hoàn thành hôn lễ, trái tim vẫn thấp thỏm cuối cùng
cũng buông xuống, khuôn mặt căng thẳng nhỏ nhắn lộ ra vẻ mỉm cười, vẻ
mặt rốt cuộc buông lỏng.