Khi nàng lâm vào ngủ
say, thân thể tự giác tìm kiếm nguồn nhiệt, tự động rúc vào lồng ngực
người bên cạnh thì Nguyên Bình Chi mở hai mắt, cặp mắt kia thanh tỉnh
như thế, khi nào có nửa điểm buồn ngủ?
Trong ngực là cô bé mảnh
mai, thân thể mềm mại hơn bất cứ mỹ nữ nào hắn từng ôm trước kia, nhưng
trong lòng hắn lại ngũ vị hỗn loạn, thương tiếc cùng bất đắc dĩ áp chế
dục vọng, tim của hắn chỉ còn lại một mảnh mềm mại.
Mặc dù tiểu
nha đầu này chưa thật giống với ước nguyện của hắn, nhưng nếu nàng đã
trở thành vợ hắn, hắn sẽ gánh vác trách nhiệm, chăm sóc nàng thật tốt.
Nhưng nhớ tới hắn chọn chọn lựa lựa nhiều năm như vậy, nhưng lại chọn trúng
một nha đầu hoàng tộc còn chưa dứt sữa, nguyệt lão cũng quá trêu người
đi?
Mang theo lòng tràn đầy bất đắc dĩ, ngửi mùi vị trầm hương
trên cơ thể tiểu nha đầu trong ngực, Nguyên tứ công tử cuối cùng cũng
ngủ say, cả đêm giấc nồng, không mộng mị
Sáng sớm hôm sau.
Đầu mùa xuân khí trời tương đối lạnh, mặt trời mọc khá muộn, Nguyên Bình
Chi tỉnh lại thì ánh sáng ngoài phòng có chút mơ hồ, nhưng thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể, đến giờ liền tự động tỉnh.
Khác với
trước đây, lần này trong ngực hắn tiểu thân thể đang hô hấp khẽ khẽ,
quấn như bạch tuột trên người hắn, khuôn mặt phấn trắng nõn nà nhỏ nhắn
hồng hồng, bộ dạng rất ngon miệng.
Nguyên Bình Chi không nhịn
được hấp dẫn, cắn hai cái trên má phấn hồng, trơn mềm ngon miệng, cho
hắn cảm giác đói bụng, đôi môi tham lam không nhịn được liền cọ đến trên môi mềm mại ngọt ngào, tiểu cô nương tựa hồ cảm giác bực mình, thân thể nhỏ bé giãy dụa mấy cái, để cho hạ thân hắn mới sáng sớm đã tràn đầy
máu sưng lên, cứng ngắc thậm chí có chút đau.
Hắn không được tự
nhiên rụt eo một cái, nhẹ nhàng đem tiểu nha đầu đang ôm hạ thân thể của mình, bỏ vào giữa giường. Tiểu nha đầu mười hai tuổi đang trổ mã yêu
nhất là ngủ, lật người ôm chăn tiếp tục ngủ.
Nguyên Bình Chi bất đắc dĩ cười cười, trên người tiểu nha đầu trộm hương khiến hắn có mấy
phần cảm giác tội ác, nhưng rõ ràng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng a!
Chính nhân quân tử quả nhiên không dễ làm, rất dễ dàng tạo thành nội thương.
Khi Nguyên Bình Chi đánh mấy lần quyền trở lại, Cố Tích Ân đã đứng dậy,
nàng đổi một thân áo váy thêu “Hoa Khai Tịnh Đế cùng uyên ương nghịch
nước” đỏ thẫm, tóc cũng búi lên, cắm một cây trâm phượng Hồng Bảo Thạch, trên trán là một vòng trang sức vàng kim, điều này làm thân thể nho nhỏ của nàng thêm trang trọng, bề ngoài ngây thơ và ăn diện thành thục,
xung đột kỳ diệu lại làm người ta cảm giác nàng đáng yêu hơn.
Phát giác phu quân dậy sớm hơm mình, Cố Tích Ân chột dạ cũng rất khổ sở,
thấy Nguyên Bình Chi đi tới, liền vội vàng đi lên trước tự mình phục vụ
hắn rửa mặt rửa tay, thay quần áo, nhón chân lên thắt vạt áo, đồng thời
nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thiếp quá tham ngủ, mẫu thân đã
sớm dạy qua, phải dậy sớm hơn phu quân mới được, về sau thiếp nhất định
sẽ chú ý ."
Nguyên Bình Chi sờ sờ búi tóc của nàng, đây là tượng
trưng cho phụ nữ đã có gia đình, về sau, tiểu cô nương này không thể
thắt đuôi sam rồi.
Hắn dịu dàng nói: "Không sao, chỉ cần không quên hành lễ vấn an với cha mẹ là tốt rồi."
Cố Tích Ân lắc đầu một cái, nói: "Đều là thiếp không tốt, làm vợ sao có thể tùy hứng đây? Về sau thiếp nhất định sẽ dậy sớm!"
Nguyên Bình Chi cười cười, cũng không tranh chấp cùng nàng, tiểu nha đầu vẫn
còn khẩn trương, một chút không hoàn mỹ liền hết sức lo sợ.
Nguyên Bình Chi dẫn cô dâu mới đi bái kiến vợ chồng Nguyên Bắc Cố và Trịnh
thị, cảm thấy ánh mắt tôi tớ gặp dọc đường đi đều quái quái, bọn họ mặc
dù kính cẩn hướng mình thi lễ, nhưng trong ánh mắt ẩn núp điểm kỳ quái
khiếp sợ và khinh bỉ.
Đúng! Chính là khinh bỉ!
Nguyên
Bình Chi cảm thấy rất kỳ quái, người làm Nguyên phủ khi nào dám không có quy củ như vậy? Lại dám khinh bỉ đường đường thiếu gia hắn? !
Hơn nữa, hắn làm cái gì để cho bọn họ khinh bỉ?
Khi hắn để ý, mới phát hiện những người làm nhìn về phía tiểu tân nương của hắn với ánh mắt đồng tình và thương tiếc, tựa hồ thương hại nàng còn
nhỏ tuổi liền bị một tên thiếu gia háo sắc vô độ giày xéo làm hại,
Nguyên Bình Chi mới bừng tỉnh hiểu ra.
Bởi vì tuyên ngôn phóng
khoáng của hắn với Tôn ma ma đêm qua, khiến mọi người cho rằng đêm qua
hắn thật cùng Cố Tích Ân "Động phòng" rồi hả ?
Hừ!
Vậy thì sao nào?
Đừng nói hắn không làm, coi như hắn thật làm, cũng là do những người đó vội
vàng đem tiểu cô nương này gả cho hắn, là nương tử hắn cưới hỏi đàng
hoàng, không thể đụng vào sao?
Nghĩ như vậy, Nguyên Bình Chi càng tức, đem tay tiểu nha đầu nắm chặt hơn.
"Phu quân?" Cố Tích Ân không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, phu quân cầm tay nàng
thật đau, hơn nữa hắn bước quá nhanh, nàng phải chạy chậm mới có thể
đuổi theo.
Nguyên Bình Chi cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra nàng theo không kịp bước tiến của mình, liền thả chậm bước, đối với nàng
tươi cười một tiếng: "Không sao, phu quân phát hiện cõi đời này thứ
không bao giờ thiếu, chính là lòng tiểu nhân."
"Ừ?" Cố Tích Ân
nhướng mày lên suy nghĩ một chút, nói: "Là có người suy đoán phu quân
làm chuyện gì xấu sao? Không sợ, chính trực không sợ gian tà, qua một
thời gian thiệt giả liền thể hiện."
Nguyên Bình Chi cười ha hả, nói: "Nói thật hay! Nàng hiểu ta, nương tử."
Cố Tích Ân cười ngọt ngào, không có gì so với được phu quân hiểu làm cho
nàng vui vẻ, nàng lo lắng chính mình tuổi quá nhỏ khiến phu quân nhìn
không thuận mắt.
Cố Tích Ân mặc dù là con cháu hoàng thất, nhưng
nghi lễ nàng bái kiến cha mẹ chồng và người nhà vẫn tương đối long
trọng, đây là mặt mũi của Đại Công Chúa, dĩ nhiên cũng là cho mặt mũi
của Tứ thiếu gia.
Vợ chồng Nguyên Bắc Cố, Trịnh thị ngồi hai bên
song song ở chính đường, chia ra ngồi hai bên là con của bọn họ, chính
thất và thiếp thất, còn có cháu trái, cháu gái.
Dạo này Nguyên
phủ có nhiều biến cố, tiểu thư duy nhất Nguyên Nghi Chi đã xuất giá, mà
sáu thiếu gia còn lại, Nhị thiếu gia"Tử trận" ở tiền tuyến, chỉ để lại
một tiểu thiếp và Nguyên Gia Hữu mồ côi từ trong bụng mẹ; Tam thiếu gia
bị trục xuất khỏi nhà, mặc dù đã thành thân sinh con, cũng không ở
Nguyên phủ.
Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia cũng đã lớn, một người mười bảy tuổi, một người mười sáu tuổi, đã đính hôn, nhưng vì ngại Tứ
thiếu gia chậm chạp không chịu thành thân, liên lụy hai người đệ đệ này
cũng chưa thành hôn. Bởi vì chuyện này, mẹ đẻ ngũ thiếu gia - Tôn di
nương và mẹ đẻ lục thiếu gia - Mạnh di nương, có nhiều câu oán thán về
Nguyên Bình Chi, chẳng qua khi chủ mẫu Trịnh thị trị gia nghiêm cẩn, hơn nữa còn có quy củ Thái bà bà trấn áp, họ không có lá gan ầm ĩ ngoài
mặt.
Hiện tại người duy nhất khiến Nguyên phụ Nguyên mẫu cảm thấy vui mừng chính là một nhà trưởng tử Nguyên Tu Chi, mặc dù không hài
lòng về xuất thân và quá khứ của cô dâu cả Vân Thanh La, nhưng lâu dài
chung đụng mới phát hiện nàng rất hiền tuệ, để ý, rất có phong cách quý
phái của dâu cả, dưỡng nhi dục nữ (nuôi dưỡng con cái) cũng làm Trịnh
thị cực kỳ yên tâm và hài lòng.
Con thứ hai xung hỉ tiểu thiếp Tô Mạt Vi, thành thân không bao lâu liền ở góa, còn có 1 đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, khổ cực sống qua ngày, Trịnh thị đối nàng thương tiếc,
yêu thích.
Con thứ ba cùng Nguyên phủ hiểu lầm nặng nề, tạm thời không đề cập tới cũng được.
Về phần cô dâu thứ tư mới cưới vào cửa, còn là một tiểu nha đầu vị thành
niên, Trịnh thị vốn định nuôi dưỡng thêm mấy năm, không nghĩ đêm qua con trai lại cùng nàng "Động phòng", để cho bà vừa nóng vừa giận, nếu như
nhi tử thật cùng tiểu nha đầu viên phòng, bà đúng là không biết đối mặt
với Đại Công Chúa như thế nào.
Lại nói, Trịnh thị đảm nhận đương gia chủ mẫu cũng rất vất vả, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải quan tâm. Ở
trong mắt người khác, bà còn đặc biệt có phúc khí đây này! Trượng phu
mặt ngoài thông cảm tôn trọng nàng, nhi tử anh tuấn ưu tú, chỉ chính
người trong nhà mới biết chuyện nhà mình, chua cay bất đắc dĩ chỉ có
mình chống.
Thật may là, sáng sớm Trịnh thị đã an bài Tôn ma ma
quay lại phòng con trai hỏi thăm, Đại nha hoàn trực đêm nói, đêm qua
không nghe bên trong phòng có động tĩnh gì, đại khái chỉ là ngủ cùng
giường.
Bà nói mà, Tứ thiếu gia nhà bà làm sao không hiểu chuyện
như vậy? Đêm qua nói cứng cũng chỉ một chút mà thôi, Tứ thiếu gia tuyệt
đối là người tốt bụng nhất Nguyên phủ, mặc dù ngoài mặt hắn bướng bỉnh
không vâng lời nhất, không ngoan ngoãn thuận theo nhất.
Cố Tích
Ân mặc dù tuổi còn nhỏ, hành lễ kính trà cha mẹ chồng lại đâu ra đấy,
không biết ở nhà mẹ đẻ diễn luyện bao nhiêu lần rồi. Đưa cho mấy cháu
trai nhỏ, cháu gái nhỏ hà bao và giầy vô cùng tinh xảo, mặc dù đường may và người may không có chút nào liên hệ, nhưng không tệ, hiển nhiên là
tiểu cô nương nghiêm túc học qua.
Nguyên Bình Chi thấy mặt mày
cha mẹ từ thiện, biết bọn họ rất hài lòng với Cố Tích Ân, lần này hắn
cũng rất hài lòng, chỉ là đêm qua mẫu thân khẳng định ngủ không ngon,
hốc mắt cũng bị thâm.
Nếu nói mẫu thân lo lắng cho hắn cả đêm
làm loạn nên không ngủ ngon, còn hợp tình hợp lí, nhưng mắt Mạnh di
nương thế nào cũng mang tia máu, bộ dáng tiều tụy không chịu nổi?
Nguyên Bình Chi thấy ánh mắt Mạnh di nương vẫn nhìn phụ thân, trong mắt buồn
bã triền miên, ý định thay đổi thật nhanh, không khỏi đáy lòng cười nhạt vài tiếng .
Lại nói ở Nguyên phủ, Mạnh di nương đúng là thiếp
trẻ tuổi nhất, thời điểm mới vào cửa rất được cưng chiều, nghe nói năm
đầu tiên còn là cưng chiều độc sủng, nàng ta lúc đó còn khiến đương gia
chủ mẫu Trịnh thị có chút khó chịu. Chỉ là hiện tại con trai của nàng là lục thiếu gia cũng đã lớn, tuổi nàng cũng không nhỏ rồi, trượng phu ân
ái đại khái cũng đạm bạc đi?
Lấy sắc chuyện người người, đắc ý khó lâu dài.
Hơn nữa, ánh mắt Nguyên Bình Chi hơi đổi, nhìn phụ thân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, hắn tóc đen cùng mỹ quan phiêu dật như cũ, trong mắt
người ngoài, vẫn là đàn ông trung niên có sức hấp dẫn? Khó trách còn có
thể hấp dẫn tiểu cô nương xinh đẹp.
Người khác không biết, nhưng
thường lưu luyến chốn hồng trần, Nguyên Bình Chi lại biết, phụ thân ở
bên ngoài còn bao nuôi vợ bé, nghe nói là hoa khôi từ nước ngoài, thân
mang mùi thơm lạ lùng, hồng nhan xinh đẹp.
Thật ra những năm nay, Nguyên Bắc Cố không thường xuyên bao nuôi ít hồng nhan ở bên ngoài, chỉ là cách mấy năm lại thay đổi, chán ghét liền thay mới. Dù sao kỹ nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp vĩnh viễn không thiếu, chỉ là hắn biết đúng
mực, chưa bao giờ đem loại nữ nhân này nạp vào cửa, chỉ bao nuôi bên
ngoài, thỉnh thoảng đi hưởng thụ một chút.
Nguyên Bình Chi không
biết mẫu thân có biết những chuyện này hay không, Trịnh thị thông tuệ
nhạy cảm, chắc là biết, nhưng bà thông minh giữ vững trầm mặc, chỉ cần
Nguyên Bắc Cố không đem những nữ nhân này vào nhà, không để họ làm nhục
cái nhà này, bà cũng không so đo cùng hắn, cũng không thể nào so đo.
Đây là nhà có gia thế, mặt ngoài luôn giữ thể diện, kì thực bên trong rất hỗn tạp.
Hiện tại Mạnh di nương đại khái cũng biết? Cho nên mới tiều tụy sa sút như thế.
Có một vị phụ thân ra vẻ đạo mạo như vậy, kì thực phong lưu hoa tâm, sao
có thể trông cậy con trai là hắn trở thành chính nhân quân tử đây?
Nguyên Bình Chi vốn đối với hôn nhân tuyệt vọng, cho nên mới chậm chạp không cưới.
Giờ phút này tâm tư của hắn âm trầm, chân mày càng nhíu thật chặt, chính
khi hắn lâm vào tâm tình thất vọng dưới vực sâu, thì một bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ nhàng cầm tay hắn.
"Phu quân?"
Hắn cúi đầu,
đón nhận hắn là một đôi mắt sáng, trắng đen rõ ràng trong suốt, như vậy
tinh khiết, như vậy tin tưởng, còn có vô vàn lo lắng.
Đôi mắt này giống như một luồng nắng xuân chiếu xạ vào góc âm u nhất trong lòng hắn, đem tâm tình âm trầm trở thành hư không.
Hắn khẽ mỉm cười, trở về cầm tay nhỏ bé kia.
Có lẽ, thế giới này cũng không làm người ta tuyệt vọng.