Quan Môn

Chương 216: Đánh Gãy Hai Chân Hai Tay Hắn




- Vào đi, trong này không có đội chó săn.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Lâm Tư Vũ thè lưỡi, lẻn vào, sau đó tháo kính râm xuống có chút ngại ngùng nói:

-Chào lão bản, chào nhị thiếu gia.

-Ngồi đi.

Diệp Khai chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh nhìn Lâm Tư Vũ nói.

-Cảm ơn.

Lâm Tư Vũ ngồi xuống, đem mũ bỏ sang bên cạnh.

Nói tới tuổi tác của Lâm Tư Vũ cùng Diệp Khai không kém nhau bao nhiêu, bằng không Diệp Kiến Hoan sẽ không giới thiệu nàng cho Diệp Khai.

Lúc này mái tóc thanh tú của Lâm Tư Vũ buộc thành đuôi ngựa, mềm mại buông sau đầu, một thân trang phục như cao bồi cùng đôi giày du lịch màu trắng, lộ ra vẻ vô cùng bình thường, hoàn toàn là cách ăn mặc của cô em gái hàng xóm nhà bên, không hề có chút tư thế của ngôi sao ca nhạc nổi tiếng gần đây.

-Tư Vũ gần đây ngày càng đỏ lên, đã ôm top 3 trong bảng đĩa vàng rồi.

Diệp Kiến Hoan vừa cười vừa nói.

Lâm Tư Vũ ký hợp đồng trường kỳ với công ty giải trí Hoan Nhan, lão bản như Diệp Kiến Hoan đạt được lợi ích rất nhiều, chỉ là hôm Lâm Tư Vũ được xem như người của lão nhị Diệp Khai, Diệp Kiến Hoan cảm thấy nếu còn tiếp tục bóc lột nàng hình như là không quá thích hợp, gọi nàng tới là thừa dịp có mặt Diệp Khai mà sửa lại hợp đồng một chút.

-Lão đại cũng không cần phải khách khí như vậy.

Diệp Khai khoát tay nói:

-Dù sao Tư Vũ là do anh bồi dưỡng đi ra, hiện tại làm cho anh lỗ vốn thì không thể nào nói nổi, lại nói giữa hai anh em chúng ta còn cần tính toán tiền bạc rõ ràng như vậy sao?

-Một ngựa quy một ngựa, dù sao làm anh cũng không thể chiếm tiện nghi của chú.

Diệp Kiến Hoan nói:

-Chỉ cần chú rảnh rỗi viết cho tôi vài ca khúc, vậy còn tốt hơn bất cứ thứ gì.

Lần thứ nhất Lâm Tư Vũ lấy được ca khúc từ chỗ Diệp Khai, làm cho nàng đạt được ích lợi không nhỏ, Diệp Kiến Hoan cũng kiếm lớn một số, hiện tại thanh danh của công ty giải trí Hoan Nhan đại chấn, rất có thanh thế xông lên hàng đầu trong ngành, Diệp đại thiếu tự nhiên là vô cùng hưng phấn, cho nên luôn mong chờ Diệp Khai giúp hắn một tay, giúp cho công ty của hắn càng thêm mạnh mẽ.

Bởi vì đã sớm biết rõ mình không phải là nhân tài hỗn trong quan trường, cho nên Diệp Kiến Hoan chuyên chú phát triển nghiệp giải trí của mình, nhưng tính cách tranh cường háo thắng của Diệp gia vốn không hề thay đổi trong lòng hắn, mọi thứ đều muốn phải làm mạnh nhất.

Diệp Khai tự nhiên cũng hiểu được tâm tư của lão đại, nhưng hắn cũng không khả năng luôn làm trò sách lậu kiểu đó, vì vậy nói với Diệp Kiến Hoan:

-Một mình tôi còn có thể giày vò được bao nhiêu sóng gió đây? Nếu anh muốn phát triển sự nghiệp của mình lâu dài không suy, trước tiên anh phải bắt từ ngọn nguồn đi lên.

-Có ý tứ gì?

Quả nhiên Diệp Kiến Hoan liền cảm thấy hứng thú thỉnh giáo.

-Phát triển sản nghiệp giải trí thành đầu rồng thôi.

Diệp Khai đưa ra từng ngón tay:

-Bắt đầu từ ca sĩ, từ nguyên sang ca khúc, đóng gói chế tạo, tuyên truyền dư luận, khai mở thị trường những phương hướng này đều có thể đồng thời bắt tay vào. Đơn giản mà nói, là chiếm lĩnh học viện, vơ vét nhân tài, đem toàn bộ những nhân tài cao cấp nhất trong hành nghiệp cả nước đem về ình sử dụng, còn buồn không có ca khúc mới, không có người mới sao?

-Việc này tôi cũng từng nghĩ tới, chỉ là không có nhiều tiền như vậy ah…

Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức cười khổ nói:

-Đại ca của chú cũng chỉ có được vài chục triệu làm vốn lưu động mà thôi, nhiều hơn thật sự không trích ra nổi, nhưng phải làm sạp hàng lớn tới như vậy thì ít nhất phải có một hai trăm triệu đến chèo chống đi? Thiếu tiền căn bản chơi không nổi đâu.

-Tôi quăng vào cho anh hai trăm triệu là được, cũng không phải chuyện gì không thể giải quyết!

Diệp Khai không nói hai lời, trực tiếp liền đánh nhịp.

Diệp Kiến Hoan nghe xong, ngược lại hít sâu một hơi lạnh:

-Trước đó vài ngày nghe nhị lão gia tử nói chú kiếm được tiền, xem ra là thật sự. Chú tới làm lão bản luôn đi, tôi làm công cho chú cho rồi.

-Đừng có nói nhảm mấy chuyện này, làm như tôi ham công ty của anh lắm vậy.

Diệp Khai khoát tay nói:

-Đến lúc đó khi có chỗ hữu dụng, anh toàn lực ủng hộ tôi là được!

-Vậy thì dễ thôi.

Diệp Kiến Hoan nghe xong cười đến không thể khép miệng:

-Hôm nay là ngày tốt lành, phải mở champagne chúc mừng một chút mới được!

Ai nghĩ tới còn chưa kịp đem qua champagne, thì cánh cửa đã bị người đạp ra.

-Ah…

Nhóm nữ nhân trong phòng nhao nhao kinh hô, không biết đã phát sinh ra chuyện gì.

Diệp Khai lập tức cau mày, trong lòng tự nhủ hiện tại Đế Hào đã thành sản nghiệp của mình rồi, hơn nữa nhóm người Lê Đại đã tiếp nhận quản lý, như thế nào lại xuất hiện loại chuyện thế này?

-Lâm Tu Vũ, cô quả nhiên ở chỗ này!

Một thanh âm vô cùng hung hăng càn quấy truyền tới.

-Hừ!

Diệp Kiến Hoan hừ lạnh một tiếng, chợt nâng ly rượu trên bàn.

-Ah…

Lâm Tư Vũ nhìn thấy được đối phương, có chút sợ hãi trốn ra sau lưng Diệp Khai.

-Người kia là ai?

Diệp Khai cầm ly rượu, cùng Diệp Kiến Hoan cụng ly, uống một hơi cạn sạch sau đó mới hỏi.

-Chính là người mà tôi mới nhắc với chú khi nãy, cháu trai của Đàm Thắng Kiệt, Đàm Diệu Tổ!

Diệp Kiến Hoan không cho là đúng nói.

Mặc dù nói thời gian Diệp đại thiếu hỗn trong thủ đô không nhiều lắm, nhưng cũng không có lý do e ngại một đứa cháu trai của phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, đơn giản là vì bản thân hắn không bước theo con đường làm quan, tình thế trong nhà có chút xấu hổ, không muốn trêu chọc quá nhiều thị phi mà thôi, nếu không chỉ với thân phận con trai của tư lệnh quân khu Đông Nam cũng không cần để ý tới một Đàm Diệu Tổ.

Trong lúc nói chuyện, một người trẻ tuổi hơi béo đã đi vào.

Diệp Khai nhìn hắn, chỉ thấy hình dáng của người này lờ mờ có vài phần tương tự với Đàm Thắng Kiệt, chỉ là hơi béo hơn một ít, trên mặt có chút thịt nọng, khoảng chừng hai mươi tuổi, là thời điểm không sợ trời không sợ đất.

Nhưng sau khi Đàm Diệu Tổ đi vào, đôi mắt vừa thích ứng với ánh sáng trong phòng, liền thấy được Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan, còn có vài cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, không khỏi cười lạnh nói:

-Lâm Tư Vũ, tôi còn tưởng cô tự phụ thế nào, nguyên lai cũng là đi ra bán đấy!

Nữ nhân trong ngành giải trí, bởi vì các loại nguyên nhân đi ra làm sinh ý "da thịt" không ít, có chút người là vì tiền, có chút là vì danh, có chút là vì muốn sớm ngày nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn kia, cũng có một chút cấp bậc tương đối cao, đó là chuyên môn phục vụ cho đám quyền quý hào môn, những nhân vật tầm thường căn bản không hưởng thụ nổi.

Từ sau khi chú của Đàm Diệu Tổ vào thủ đô, hắn cũng đi theo phát triển, gần đây trong thủ đô hỗn cũng khá, lá gan càng ngày càng lớn, hung hăng càn quấy vô cùng.

Nhưng hắn thật tình không biết trong vòng luẩn quẩn của những thái tử gia chân chính, tất cả đều không hề chào đón hắn, thuần túy chỉ nhìn hắn với ánh mắt của một tên nhà giàu mới nổi không chút phẩm vị.

Nhưng lời nói này của hắn ngay lập tức liền chọc giận Diệp Kiến Hoan, hắn nổi giật quát:

-Tôn tử, mẹ của mày mới đi ra bán đấy!

Tuy bình thường Diệp đại thiếu làm người điệu thấp, đó là bởi vì hắn không muốn gây chuyện trong thủ đô, sợ làm lão gia tử mất hứng, nếu ở thành phố Dương Châu, hắn còn sợ qua ai?

Đàm Diệu Tổ chỉ là một tên nhà giàu mới nổi nho nhỏ, rõ ràng còn dám chạy tới địa bàn nhà mình giương oai, ở ngay trước mặt Diệp Khai còn dám chọc ghẹo bẩn thỉu nữ nhân của Diệp Khai, Diệp Kiến Hoan làm sao ngồi nhìn? Nói thế nào hắn cũng chính là Diệp gia đại thiếu!

-Mả mẹ nó! Mày là cái thứ gì dám nói chuyện với tao như vậy?

Đàm Diệu Tổ lại không hề tự lượng sức mình, vậy mà mắng lại Diệp đại thiếu.

Diệp đại thiếu không cần phải nói, trực tiếp chụp lấy chai rượu nhắm ngay đầu của Đàm Diệu Tổ đập xuống.

Đặc điểm của loại chai rượu champagne là khá giòn, ngay lập tức liền vỡ, tuy đầu của Đàm Diệu Tổ không chảy máu nhưng lại sưng lên một khối lớn, cả người hắn có chút cảm giác mê muội, suýt nữa đã bị ngã sấp xuống.

-Đàm thiếu…

Mấy người đang ngăn bên ngoài cửa thấy vậy lập tức quát to lên.

-Khốn kiếp, tụi mày biết tao là ai không?

Đàm Diệu Tổ lảo đảo đứng lên, hổn hển nói:

-Tao muốn cho tụi mày biết rõ, có những người là tụi mày không thể trêu vào đấy! A Tứ! A Tứ! Anh ở nơi nào?

Theo tiếng hét của hắn, một gã đàn ông vạm vỡ chừng ba mươi tuổi từ ngoài cửa vọt vào phòng, đỡ lấy Đàm Diệu Tổ:

-Đàm thiếu, cậu làm sao vậy?

-Hai tên hỗn đản trong phòng này anh lập tức đánh đổ cho tôi!

Đàm Diệu Tổ dùng ngón tay chỉ vào Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan hét, sau đó chỉ chỉ vào Lâm Tư Vũ nói:

-Đem tiểu tao phụ này mang về cho tôi!

-Đàm thiếu, loại chuyện này chúng tôi không thể làm đấy…

A Tứ nhíu mày nói ra.

-Làm không được thì cút, ngày mai tôi cùng chú của tôi nói thay người! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Đàm Diệu Tổ cả giận hét.

-Vậy…

A Tứ thoáng do dự một chút nói:

-Được rồi!

A Tứ kéo Đàm Diệu Tổ ra phía sau, ưỡn ngực hướng Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan nói:

-Coi như các người vận khí không tốt, chọc phải Đàm thiếu, tự nhận xui xẻo!

Ngay khi hắn muốn bước lên trước, cửa ngầm trong phòng chợt mở ra, Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch xuất hiện, dùng hai cây súng chĩa vào trán a Tứ.

-Lá gan không nhỏ, còn dám uy hiếp đại thiếu cùng nhị thiếu của chúng ta, chán sống rồi đúng không?

Phùng Thiên Dịch đem nóng súng hung hăng đâm tới, đính lên trán a Tứ làm máu tươi chảy ròng.

Ánh mắt a Tứ sắc bén, lập tức nhận ra hai người kia cầm là súng thật, không khỏi kinh hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói:

-Ở thủ đô dám động súng, chỉ còn đường chết!

-Lão tử có giấy phép dùng súng, còn sợ động súng sao?

Phùng Thiên Dịch có chút khinh thường đáp.

Đàm Diệu Tổ bước lên la lớn:

-Hai cây súng kia hù dọa ai đó? A Tứ, đưa ra thân phận trấn trụ bọn hắn!

A Tứ từ trong túi lấy ra một giấy chứng nhận đưa tới.

-Cảnh vệ trung ương?

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nhìn thấy lập tức có chút do dự.

Cảnh vệ trung ương cũng không phải người bình thường, còn được xưng là cận vệ Trung Nam Hải, bọn họ cũng có giấy phép sử dụng súng, chỉ có điều tin đồn có được giấy phép sát nhân chỉ là tin vịt mà thôi.

Tuy Lê Nhị bọn họ cũng có giấy phép dùng súng, nhưng không cứng rắn như danh khí của cảnh vệ trung ương, chỉ có thể nói họ là nhân tài do hệ thống tình báo quân đội bồi dưỡng, cho nên khi nhìn thấy giấy chứng nhận cảnh vệ trung ương cũng có chút do dự đưa mắt nhìn sang Diệp Khai, ý hỏi Diệp nhị thiếu nên làm thế nào bây giờ?

-Còn không buông súng xuống, uy hiếp cảnh vệ trung ương, tụi mày muốn chết!

Đàm Diệu Tổ vênh váo tự đắc hô, nếu không phải trên trán hắn còn sưng một khối lớn ngược lại cũng nhìn ra vài phần khí thế.

Diệp Khai hừ một tiếng nói:

-Cảnh vệ trung ương rất giỏi? Lê Nhị, đánh gãy hai tay hai chân hắn, văng ra cho tôi!

-Mày dám!

A Tứ cùng Đàm Diệu Tổ đồng thời quát.

Lê Nhị lại không chút khách khí, nện xuống một báng súng làm a Tứ bị choáng váng, các nhân viên bảo an vừa đi tới trực lôi a Tứ ra ngoài, một hồi nghe tiếng đánh đập vang lên, còn nghe được tiếng kêu thảm thiết của a Tứ.

Đàm Diệu Tổ lập tức bị hoảng sợ ngây người, không nghĩ tới Diệp Khai bọn họ nói đánh là đánh, vậy mà không hề có một chút do dự!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.