- Làm vậy có chút không ổn đi?
Anh của Ngô Tác Đồng là Ngô Đình Đống có chút chần chờ hỏi:
- Thôn ủy hội cũng có thể gọi là cơ quan chính phủ sao?
Hắn cảm thấy vị Diệp thôn trưởng này có chút quá cường hãn, mới mở miệng là muốn gọi dân binh bắt người.
Người thì dĩ nhiên là có thể bắt, nhưng bắt xong thì làm sao bây giờ? Đây mới là vấn đề thật khó giải quyết.
Hơn nữa tuy những người kia hiện tại không thể xem như người trong thôn, thế nhưng lại có quan hệ sâu xa với Thánh Vương thôn, thậm chí có thể xem như là hương thân quê nhà, không chừng trong thôn còn có rất nhiều trực hệ, nếu như tùy tiện động thủ sẽ đắc tội với người!
Cho nên Ngô Đình Đống có ý nghĩ muốn giảm nhạt chuyện này, chỉ là không hiểu rõ rốt cục ý định của Diệp thôn trưởng là như thế nào.
- Thôn trưởng, vậy nên làm như thế nào?
Ngô Tác Đống nghe xong lại nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai trực tiếp phất tay nói:
- Bắt thì cứ bắt, không có gì ngại!
Ngô Tác Đống nghe lời rời đi.
Hắn phi thường thán phục Diệp Khai, không cần nói gì khác, chỉ nói bằng vào thân phận cháu ruột của Diệp gia cũng đủ làm mọi người nghe theo, chớ đừng nói chi Diệp Khai lui tới toàn là ngồi phi cơ trực thăng của quân đội, đủ thấy lực ảnh hưởng của hắn không chỉ cực hạn bên trong giới chính trị.
Đối với những đại nhân vật như vậy, còn chịu bỏ công sức làm việc cho lão bách tính, Ngô Tác Đống tự nhiên là muốn một lòng đi theo làm tùy tùng.
Ngay lập tức hắn điểm đội ngũ hướng thôn ủy hội chạy tới.
Thôn ủy hội đang tràn ngập thanh âm huyên náo, tụ tập ước chừng hơn bốn mươi người, còn đang gây cãi với một ít đại biểu trong thôn, nhao nhao đòi chia tiền.
Nói là thôn ủy hội, thực tế chỉ là một căn phòng, chỉ có điều quy mô gian phòng lớn hơn một chút, một phòng có chừng hai trăm thước vuông, chỉ là nóc phòng thấp một chút, đoán chừng chỉ cần có người tùy tiện nhảy mạnh lên cũng đủ chạm tới trần nhà.
Đi vào bên trong, chỉ thấy ở giữa có hơn mười chiếc bàn lớn, chung quanh ngồi đầy người nháo sự, rác rưởi ném khắp nơi, trên mặt đất còn lưu lại bánh mì vụn hay rau cải gì đấy, khiến cho căn phòng chẳng khác gì một cái chuồng heo.
Mấy con chó đang chui tới chui lui dưới bàn, tựa hồ như muốn tìm thức ăn.
- Cút…
Một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi một cước đá văng con chó ra xa.
Con chó uông uông kêu lên hai tiếng, thân thể lăn tròn vèo một cái bỏ chạy.
Thanh niên kia nhìn vào dáng vẻ như lưu manh, trên người có khí chất bưu hãn, chung quanh đi theo năm sáu đồng bạn như du côn, nhìn qua liền biết không phải loại người làm việc đàng hoàng.
- Chúng ta đã đến đây hai ngày rồi, trong thôn các người rốt cục có người nào chủ sự hay không?
Thanh niên vỗ bàn quát:
- Còn kéo dài kiểu như vậy đừng trách tôi hủy luôn căn phòng này của các người!
Trong phòng họp đại biểu thôn dân cũng có mười người, nhưng nhìn người thanh niên kia chỉ giận mà không dám nói gì, một đại biểu thôn dân tuổi tác lớn hơn một chút nói ra:
- Chia tiền cho thôn dân là do thôn trưởng tự mình lấy tiền túi ra đưa, không quan hệ gì tới trong thôn, Thánh Vương thôn tồn tại nhiều năm như vậy, trong thôn có tiền hay không các anh còn không rõ sao?
- Chuyện này tôi không cần biết!
Người thanh niên khoát tay chặn lại nói:
- Ngưu Nhị này cũng không phải người dễ gạt gẫm! Các người có tôi cũng muốn có! Cũng không khi dễ các người, cả nhà tôi mười tám miệng ăn, mỗi người mười ngàn, cũng không làm đặc thù hóa! Chỉ cần nắm được tiền, lập tức liền rời đi!
Bên cạnh một ít người cũng reo hò kêu lên:
- Đúng vậy đúng vậy, Ngưu ca nói rất đúng, tôi cũng không làm đặc thù hóa, chỉ cần có thể công bình là được, cũng không có đòi lấy hơn đi?
- Hoang đường!
Một đại biểu thôn dân tức giận đứng lên nói:
- Các anh cũng không phải người trong thôn, dựa vào cái gì lại chạy tới đòi tiền?
- Ai nói chúng ta không phải người trong thôn?
Thanh niên tự xưng Ngưu Nhị lập tức vỗ bàn trừng mắt nói:
- Nếu không phải nhìn ông lớn tuổi tôi đã sớm quất vào miệng ông rồi! Ông nội của tôi là người của Thánh Vương thôn, cha tôi cũng là người trong thôn, tuy tôi không sinh trưởng trong Thánh Vương thôn nhưng cũng không thay đổi được sự thật tôi cũng là người Thánh Vương thôn!
- Hồ đồ!
Một đại biểu thôn dân tuổi khá cao liền cả giận nói:
- Anh cũng không xấu hổ dám nói ông nội anh là người của Thánh Vương thôn? Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết lai lịch của anh, ông nội của Ngưu Nhị anh lúc trước chính là đầu lĩnh thổ phỉ ở trên núi!
- Cái gì, nguyên lai gia đình Ngưu Nhị này xuất thân đầu lĩnh thổ phỉ sao?
Ngay lập tức có thật nhiều người kinh ngạc kêu lên.
Mặc dù nói lần này bọn họ chạy tới đòi tiền là do Ngưu Nhị này dẫn đầu thêu dệt chuyện, nhưng đối với lai lịch của Ngưu Nhị mọi người cũng không biết rõ tinh tường, chỉ biết người thanh niên này ở trong huyện thành rất có thế lực, là thuộc đầu lĩnh lưu manh xã hội đen hoành hành khắp phố, nhưng không hề biết nguyên lai hắn xem như kế thừa gia nghiệp, từ thời ông nội hắn đã làm nghề cướp của thổ phỉ, khó trách nghiệp vụ thuần thục như vậy ah!
- Ông nói láo!
Bị người vạch trần nội tình, Ngưu Nhị vô cùng tức giận.
Ông nội của hắn là thổ phỉ đầu lĩnh ở khu vực vùng núi Giang Trung này cũng xem như từng có tiếng, đương nhiên là tiếng xấu.
Ngưu Nhị cũng biết ông nội của hắn làm nghề gì, nhưng lại bị người công khai vạch trần vẽ mặt là một chuyện khác, hắn lập tức phẫn nộ vọt tới trước mặt đại biểu thôn dân kia, chụp lấy cổ áo của người nọ, giơ nắm đấm muốn nện xuống:
- Ông dám vu oan danh dự của ông nội tôi, hôm nay tôi thu thập lão già khọm như ông!
- Dừng tay!
Từ bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét to, tiếp theo chỉ thấy một món đồ vật đen thui bay vào.
Ngưu Nhị nghe được tiếng gió rít, quay đầu lại xem, chỉ thấy trước mặt có đồ vật gì đó bay tới, còn không kịp đợi hắn phản ứng đã bị vật kia đập trúng mặt, ngay lập tức dập đầu mất đi hai răng hàm, máu tuôn xối xả.
Hơn trăm dân binh trong thôn theo sự dẫn dắt của Ngô Tác Đống phần phật lao vào phòng họp, tầm ba người một tổ lập tức đem những người tới nháo sự khống chế lên.
Liền có người mưu toan giãy dụa cùng không phục định phản kháng, bị nhóm dân binh đánh cho một trận.
Đây cũng là do mọi người đã nhẫn nhịn một bụng tức giận suốt mấy ngày liền, đã sớm muốn phát tiết một phen, trong hai ngày nay liên tục bị đám người này gây rối, trong thôn còn thật nhiều chuyện không cách nào làm, hôm nay Diệp thôn trưởng về đến liền quyết đoán yêu cầu dân binh ra tay, giữ gìn cục diện đoàn kết an ninh của Thánh Vương thôn, quả nhiên là quyết định làm lòng người sảng khoái.
Ngưu Nhị bị mất hai chiếc răng hàm, lập tức cũng nổi trận lôi đình hướng Ngô Tác Đống đá tới.
Không hổ tổ tiên hắn từng là thổ phỉ, thân thủ cũng rất cao minh, thậm chí còn có thể tung người bay lên cao hơn một thước, từ trên cao nhìn xuống lượn vòng muốn đá vào mặt Ngô Tác Đống.
- Chút tài mọn!
Thân thủ của Ngô Tác Đống so với thượng tá Cục cảnh vệ trung ương Tạ Quân Ngọc chỉ kém hơn chút ít mà thôi, làm sao lại sợ hãi loại thân thủ như Ngưu Nhị, thân thể hắn đang bất động, trong nháy mắt bị Ngưu Nhị đá tới bỗng nhiên cả người trầm xuống, một cước từ trên bay xuống đã xẹt qua đá thẳng vào mông của Ngưu Nhị vừa bay qua trên đỉnh đầu, tá lực đả lực, chỉ thấy thân thể Ngưu Nhị liền mất đi cân đối, văng ngược ra cửa, nặng nề ngã xuống trên mặt đất.
Nhưng Ngưu Nhị này xác thực có tài, chỉ một chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh đã bật người đứng lên.
Chỉ là hắn còn chưa đứng vững, đã cảm thấy mông mình bị đá thêm một cước, thân thể mềm nhũn lại té xuống.
- Con mẹ nó kẻ nào dám đánh lén sau lưng tao?
Ngưu Nhị phẫn nộ quát to.
Trả lời hắn là một bàn tay quất tới, ngay lập tức máu mũi hắn văng tứ tung, thân thể bay ra xa.
Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đứng ngay cửa lớn, sau lưng là Diệp Khai đang đi tới.
Vừa rồi ra tay tát người chính là Phùng Thiên Dịch, hắn ra tay đương nhiên là thật nặng, tinh anh bộ đội đặc chủng từng gặp máu giết người, đối phó loại du côn lang thang còn cần gì nương tay lưu tình?
- Ai bảo miệng mày không sạch sẽ, có tin tao đánh cho mày quay về bụng mẹ mày hay không?
Phùng Thiên Dịch lại bổ ra một cước, uy hiếp quát Ngưu Nhị.
- Có gan mày đánh chết tao, nếu không ngày sau tao tìm được cơ hội giết cả nhà mày!
Ngưu Nhị hung dữ nhìn chằm chằm Phùng Thiên Dịch, hung ác nói.
- Ân?
Diệp Khai đang định đi vào, đã nghe được những lời này, lập tức nổi lên hứng thú:
- Lão Phùng, tiểu tử này còn không biết thành thật một chút, anh biết nên làm thế nào đi chứ?
Phùng Thiên Dịch cười cười nói;
- Giết người diệt khẩu thôi, cũng không phải chưa từng làm qua!
Hắn cười thật nhẹ nhàng, lại nói chuyện thật thản nhiên, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ lãnh huyết, Ngưu Nhị nhìn thấy thân thể rét run, hắn hoàn toàn thật không ngờ trong Thánh Vương thôn còn có loại nhân vật này, mỗi người đều thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư âm trầm.
Cũng không biết bọn hắn nói giết người diệt khẩu có phải là sự thật hay không?
Dù sao Ngưu Nhị đã cảm thấy giống như chân tay bị chuột rút, hắn đi ngang trong huyện Bằng Dương cũng không có nghĩa hắn là một kẻ liều mạng không sợ chết.
- Thôn trưởng, cuối cùng cậu về rồi…
- Thôn trưởng, ngồi xuống nghỉ ngơi uống miếng nước trước đã…
- Thôn trưởng, đừng đơn giản buông tha những người này, mấy ngày nay chúng tôi bị bọn hắn giày vò thật thảm…
- Nhất là tên Ngưu Nhị kia, ông nội của hắn từng là đầu lĩnh thổ phỉ!
- Ngài ăn cơm chưa, tôi để trong nhà làm cơm cho ngài ăn đi…
Lúc này mọi người trong thôn nhao nhao xông tới, thấy được Diệp Khai trở về, tất cả mọi người đều lộ vẻ vô cùng hưng phấn, mà thôn trưởng về tới liền quyết đoán ra tay bắt những kẻ nháo sự kia, càng làm tâm tình mọi người cảm thấy dễ chịu khoan khoái, tinh thần hưng phấn.
- Trước tiên đem những người này giam lại bỏ đói hai bữa nói sau, tôi xem tới lúc đó bọn họ còn có tinh thần giày vò nữa hay không?
Diệp Khai vừa chào hỏi các thôn dân vừa nhìn Ngô Tác Đống phân phó.
Ngô Tác Đống ứng tiếng, sau đó lại hỏi:
- Còn có mười mấy người tuổi có chút lớn, còn có nữ nhân, có cần phân biệt đối đãi?
- Ah?
Diệp Khai nghe xong thoáng sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:
- Chú xem rồi xử lý đi, ai quậy phá nhiều nhất thì xử nặng, già yếu phụ nữ thì nới lỏng một ít, nhưng ai không thành thật thì không cần cố kỵ!
- Các người dựa vào cái gì bắt chúng ta, chúng ta phạm vào tội gì?
Những người bị bắt ước chừng phải hơn bốn mươi người, lúc nào nhao nhao hét lên, thanh thế cũng rất lớn.
- Phạm vào tội gì?
Ngô Tác Đống trừng mắt rống to:
- Tụ chúng công kích cơ quan chính phủ, các người còn có đạo lý hay sao? Người nháo sự như các người, ít nhất phải phán mười năm tù có thời hạn!
Trong tiếng hò hét của mọi người, đột nhiên có người ở bên ngoài nói ra:
- Hắc hắc, đúng là đáng chê cười! Tôi cũng không biết thôn ủy hội từ lúc nào cũng dám tự xưng là cơ quan chính phủ rồi hả?