Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn chướng mắt Lưu Bỉnh Chính tự nhiên có đạo lý của ông.
Đối diện với cánh cửa mà nhị lão gia tử đã nhường ra, nếu như Lưu Bỉnh Chính có can đảm đi vào ít nhất còn nói rõ hắn có được đủ dũng khí sát phạt quyết đoán của một người lính, ít nhất vẫn phù hợp với tình huống thực tế khi nhậm chức trong quân đội, thế nhưng hắn lại rút lui, sợ như sợ cọp, quay người lập tức rời đi, điều này chỉ có thể nói rõ trong nội tâm Lưu Bỉnh Chính quá nhiều tâm địa gian giảo, đã sớm mất đi nhuệ khí cần có của một người lính, hoàn toàn chuyển biến trở thành một gã chính khách từ đầu tới chân.
Đối với loại người như vậy, nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn tự nhiên là vô cùng xem thường.
- Quân nhân, nên có chút đảm đương, nếu không sao còn dám xưng là quân nhân?
Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn nói với Diệp Khai.
- Lời không thể nói như vậy, người ta chỉ là xem xét thời thế thôi!
Diệp Khai lại cảm thấy một chính khách biết rõ làm sao lấy hay bỏ, biết rõ xu lợi tránh hại, càng khó đối phó hơn một vị quân nhân thuần túy.
Lưu Bỉnh Chính lùi bước để hành động xét xử phó bộ trưởng Bộ hậu cần Cố Hoán Chi của Quân ủy tiến triển có chút thuận lợi.
Thật sự không điều tra không biết, khi tra xét liền giật mình, một tuần sau lấy được kết quả điều tra nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn bị hoảng sợ đến kêu lên một tiếng, không nghĩ tới Cố Hoán Chi lại có can đảm tới như vậy, cơ hồ đã đem toàn bộ vật tư chuẩn bị chiến tranh của Bộ hậu cần chuyển dọn trống rỗng.
Hắn tiêu xài cùng chuyển dời vật tư và tài chính thì không cần nói tới, đó chỉ sợ là cái động không đáy, chỉ riêng nói tới việc tiêu dùng bên trong phủ tướng quân hàng năm vượt qua mấy ngàn vạn, với giá hàng hôm nay mà xem, đây không thể nghi ngờ là một con số trên trời.
- Một gốc cây trồng trước cửa nhà Cố Hoán Chi giá trị hơn hai trăm ngàn!
Trong hội nghị ủy viên Quân ủy, nhị lão gia tử vỗ bàn nói ra.
Bằng chứng Cố Hoán Chi tham nhũng đều có chứng cớ xác thực, đã sớm thông qua văn kiện cấp tới trong tay mỗi vị ủy viên Quân ủy, mọi người nhìn xấp tư liệu bằng chứng như núi, không ai nói được lời nào, buổi hội nghị ủy viên xem như là sân khấu cho một mình nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn phát huy.
Sắc mặt phó thủ trưởng Quân ủy, người phụ trách Ủy ban kỷ luật quân đội thượng tướng Lưu Bỉnh Chính tự nhiên là vô cùng khó xem.
Không cần nói gì khác, chỉ nói lúc ấy việc đề bạt Cố Hoán Chi là do một tay Lưu Bỉnh Chính kiên trì thao tác, cũng có thể nói rõ một vấn đề, lần này Cố Hoán Chi xảy ra chuyện kẻ đứng mũi chịu sào bị ảnh hưởng dĩ nhiên là Lưu Bỉnh Chính, mặc dù không đến nỗi làm hắn tổn thương tận xương, nhưng mặt mũi đương nhiên là không thể giữ gìn.
Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn xét xử Cố Hoán Chi, đương nhiên là nhằm vào việc Lưu Bỉnh Chính mang đi phó bộ trưởng Bộ hậu cần quân đội Diệp Tổ Đình, quất ngược lại hắn một cái tát vang dội, chỉ là kể cả bản thân của hắn, tất cả mọi người thật không ngờ vấn đề trên người Cố Hoán Chi lại nghiêm trọng đến như thế, ngược lại ở bên chỗ của Diệp Tổ Đình không hề điều tra ra vấn đề gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Lưu Bỉnh Chính bởi vì việc này cũng nhận được lời nghi vấn của các đại lão Quân ủy, mặc dù không chất vấn nhưng thực sự làm cho hắn phi thường xấu hổ.
Bởi vậy khi nhị lão gia tử Diệp Tương Không đưa lên danh sách đề danh một nhóm người tấn chức quân hàm thiếu tướng, đem Diệp Tổ Đình đẩy lên trước mấy tên người, Lưu Bỉnh Chính cũng không còn dám phản đối, chỉ đành bỏ quyền.
Một khi Diệp Tổ Đình tấn chức thiếu tướng, như vậy chức vị quyền bộ trưởng Bộ hậu cần quân khu của hắn sẽ tự động chuyển thành chính thức.
Lần này so đấu, nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn xem như đã lấy được toàn thắng.
Trước đó ủy viên Ủy ban cố vấn trung ương Trần Lập Phương từng nghĩ ra mặt cho Lưu Bỉnh Chính, nhằm vào sự kiện của Cố Hoán Chi nói chuyện, may mắn theo lịch sắp xếp hành trình còn kéo dài vài ngày sau, khi nghe được tiếng gió liền tự động thối lui, bằng không mà nói chỉ sợ lại gây ồn ào ra chuyện cười lớn.
Giữa lão Trần gia cùng lão Diệp gia đã sớm có mâu thuẫn từ trước, em họ Trần Chiêu Vũ của Trần Lập Phương thậm chí còn là một trong năm đại cự đầu đại lão, là một vị đại lão chính quốc cấp bài danh cuối cùng, nhưng lần này Diệp gia đứng trên lập trường đạo lý, nếu như Trần gia xuất lực bảo vệ một phần tử tham nhũng chỉ sợ sẽ lập tức bị mọi người hợp nhau tấn công.
Nói tóm lại, trong cuộc chiến đấu âm thầm lần này, Diệp gia hãnh diện, Trần gia đầy bụi đất.
- Lần này đúng là có chút nguy hiểm…
Nhị lão gia tử nói với Diệp Khai.
Hai người vẫn đang ngồi bên trong văn phòng của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, tuy bên ngoài gió lạnh thổi tràn, nhưng vẫn còn cách một tầng cửa sổ thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng ngược lại phi thường ấm áp.
Nhị lão gia tử rót một bình trà, đang cùng Diệp Khai thưởng thức trà tán gẫu.
- Kỳ thật cũng không xem là hiểm, chỉ có điều trải qua sự tình lần này chúng ta đã phát hiện được một vấn đề, Trần gia thật sự là luôn nhìn chằm chằm vào Diệp gia chúng ta!
Diệp Khai uống một hớp trà, chậm rãi đáp.
Vốn nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn luôn cho rằng mình thông qua Diệp Tổ Đình tham ô chút tài chính cũng không có chuyện gì lớn lao, hơn nữa chỉ bất quá trong một hai tháng sẽ trả về, chắc hẳn không có ai biết được chuyện này, thế nhưng còn chưa đầy một tháng đã bị Trần gia phát hiện, hơn nữa còn động thủ đối với Diệp Tổ Đình, quả thật có chút ngoài dự đoán mọi người.
Đây cũng may mắn là bên Diệp Khai đã rất có thu hoạch, hơn nữa hấp lại tài chính, kịp thời bổ sung lỗ thủng, bằng không mà nói hậu quả sẽ không thể lường được, cho dù Diệp Tổ Đình đem oan ức này gánh vác, nhưng đối với Diệp gia mà nói cũng là một đả kích không lớn không nhỏ, ít nhất trên mặt mũi khí thế đã phải thua lần đầu tiên.
- Dĩ vãng nhà chúng ta chưa từng thao tác qua loại chuyện này, có chút sơ hở thì không thể tránh được, nhưng về sau sẽ không vậy nữa!
Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn nâng chung trà lên thổi nhè nhẹ lá trà, trầm ổn nói với Diệp Khai.
Đã có vấn đề kỳ thật không cần sợ hãi, sợ nhất chính là không dám nhìn thẳng vào vấn đề, hơn nữa bắt tay vào giải quyết.
Gia phong của Diệp gia luôn thật nghiêm cẩn, làm quan không được tham nhũng, muốn kiếm tiền có thể, tự mình đi ra ngoài, giống như là Diệp Kiến Hoan, triệt để thoát ly thân phận chính thức ra ngoài kinh doanh, lợi nhuận bao nhiêu thì xài bao nhiêu, cũng sẽ không có di chứng.
Nhưng nếu muốn tiếp tục pha trộn trong thể chế, vĩnh viễn đừng nên dính vào loại chuyện này, nếu không chuyện phiền toái sẽ rất nhiều, hai vị lão gia tử sẽ không cho phép.
Sở dĩ hai người đồng ý với Diệp Khai, ngoại trừ nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn phi thường yêu thích hắn, một tầng nguyên nhân khác là do Diệp Khai phân tích rất chuẩn xác, hơn nữa chỉ là vay tiền mà thôi, không phải tham nhũng công khoản, ở phương diện này nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn cho rằng vẫn có thể ủng hộ đứa cháu.
Quả nhiên Diệp Khai không hề khoa trương lời nói, ngoại trừ trả lại bộ phận tài chính đã vay, còn đồng ý đem một phần tiền lời hoặc là bất động sản trong hạng mục tây thành trao cho quân đội, dùng cải thiện điều kiện nhà ở cho quan quân, điểm này theo nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn xem ra là phi thường đáng giá khẳng định.
Hai người còn đang nói chuyện, bộ điện thoại màu đỏ trên mặt bàn làm việc của nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn đột nhiên vang lên.
Thần sắc nhị lão gia tử khẽ động, liền tiếp điện thoại:
- Phải, tôi là Diệp Tương Khôn!
Không tới một phút đồng hồ sau, nhị lão gia tử liền gác điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Diệp Khai:
- Quả nhiên đúng như cháu suy đoán, người Mỹ động thủ!