- Bộ trưởng Nhiếp Vân Phi tự mình chào hỏi cho, nói là đồng chí sẽ xuống đây, lãnh đạo tỉnh ủy rất xem trọng chuyện này, ngày hôm qua tỉnh trưởng Nhạc Sơn còn hỏi qua chuyện này.
Lưu Nhất Sơn nói xong thì chú ý dò xét Diệp Khai.
Nếu nói nhìn từ ngoại hình từ bộ dáng của Diệp Khai không khác sinh viên bao nhiêu, một chút cũng không giống cán bộ, chỉ có điều Lưu Nhất Sơn cũng chú ý tới Diệp Khai giơ tay nhấc chân đều có cảm giác đại khí, đó là khí tràng đặc biệt của người quen ngồi ở vị trí cao sai bảo hạ nhân làm việc, chính là khí thế của thượng vị giả, cũng chỉ có những nhân vật lãnh đạo cao cấp mới có được.
- Nhiếp bộ trưởng công tác quá cẩn thận, loại chuyện này còn đích thân ra mặt.
Diệp Khai nói ra.
- Kỳ thật cục trưởng chào hỏi là được rồi, không phải là bí thứ Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố thôi sao, đừng khiến cho tất cả mọi người tưởng rằng tôi được pháp tới làm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đấy chứ.
- Ha ha ha ha...
Lưu Nhất Sơn nghe xong thì cười rộ lên.
Nhưng hắn cũng âm thầm ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ đệ tử gia đình lão Diệp gia quả nhiên không giống bình thường, đường đường là ủy viên cục chính trị, bộ trưởng Nhiếp Vân Phi ở trong mắt người ta cũng chỉ là lãnh đạo bình thường mà thôi.
Loại lực lượn này trừ phi là xuất thân trong các gia tộc chính trị cực khủng mới có được, còn ai làm được như vậy?
- Đồng chí Diệp Khai, buổi sáng ngày mai tôi lại mang anh đi thị ủy Long Thành nhậm chức nhé?
Lưu Nhất Sơn hỏi.
- Làm phiền.
Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ cảm tạ.
Hai người bàn xong chính sự lại tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu chuyện ở kinh thành cùng phong thổ Long Thành này, Diệp Khai đang muốn cáo từ thì nghe có người gõ cửa.
- Mời vào!
Lưu Nhất Sơn nói ra.
- Lưu bộ trưởng, tỉnh trưởng Nhạc Sơn nói nếu như đồng chí Diệp Khai tới thì mời anh ta lên văn phòng của ngài ấy một chút.
Người tới chính là thư ký tỉnh ủy, là thư kýTống Chi Giang của đồng chí Nhạc Sơn.
- Ha ha, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Lưu Nhất Sơn cười giới thiệu với hắn.
- Vị này chính là đồng chí Diệp Khai.
Lưu Nhất Sơn dẫn kiến đối phương cho Diệp Khai làm quen.
- Vị này chính là thư ký của đồng chí Nhạc Sơn, Tống Chi Giang.
- Diệp bí thư ngài khỏe.
Tống Chi Giang nhìn thấy Diệp Khai xong thì ăn cả kinh, tuy hắn đã nghe nói qua, lúc này tới Long Thành đảm nhiệm bi thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố là một người trẻ tuổi, nhưng nhìn đến Diệp Khai thì vẫn cảm thấy khó tin, không ngờ trẻ như thế đã là cán bộ cấp chính sảnh.
- Tống thư ký anh khỏe.
Diệp Khai cùng Tống Chi Giang bắt tay nhau.
Dựa theo quy củ đương thời, Tống Chi Giang với tư cách là thư ký của tỉnh trưởng, hẳn là cán bộ cấp phó sảnh, nhưng mà đồng chí Nhạc Sơn vừa mới tới Hà Đông công tác, có một số việc còn chưa đi vào quỹ đạo, cho nên Tống Chi Giang hiện tại chỉ là cấp chính cục, sau khi xong thủ tịch thì phó chính sảnh là không thoát được.
Nhưng mà người bình thường nhìn thấy hắn là đổi giọng, đều gọi là Tống sảnh.
Đương nhiên bởi vì Diệp Khai là cán bộ cấp chính sảnh, hơn nữa bản thân lại đủ cường thế, đương nhiên không cần phải nói như vậy, bởi vậy chỉ xưng hô chức vụ của hắn là Tống thư ký.
- Nếu như Diệp bí thư không có chuyện gì khác thì không bằng hiện giờ đi gặp đồng chí Nhạc Sơn nhé?
Tống Chi Giang hỏi.
- Tốt.
Diệp Khai gật đầu nói.
Theo đạo lý mà nói Diệp Khai đến Hà Đông nhậm chức, Bí thư Tỉnh ủy phải gặp hắn, nhưng mà tình huống tỉnh Hà Đông này hơi quỷ dị, Tỉnh ủy tỉnh có hai gánh hát bội, quần hùng cát cứ, khói lửa không ngừng, hôm nay Bí thư Tỉnh ủy Anh Thành có tên tuổi lớn, có chút ép không được đầu trận tuyến, các chức vị ở giữa đều là người của đồng chí Nhạc Sơn, trở lại Hà Đông công tác thì ý định chính là phải tiếp nhận vị trí bí thư của đồng chí Anh Thành.
Nhưng đồng chí Anh Thành không cam chịu như vậy, hắn đi kinh thành hoạt động quan hệ cho nên không ở lại Long Thành, cho nên gần đây có một đoạn thời gian trên cơ bản đều do thư ký phó Tỉnh ủy thay mặt đồng chí Nhạc Sơn chủ trì Tỉnh ủy cùng với vận hành hai gánh hát bội kia.
Vừa vào cao ốc tỉnh ủy không lâu, chiều cao hơn hai mươi tầng, đây là tòa cao ốc rất sang trọng.
Diệp Khai cùng Tống Chi Giang đi lên đại sảnh, cũng có thể nghe được mùi nước sơn mới tỏa ra cùng với dầu máy của thang máy.
Diệp Khai vô ý thức che mũi lại, hắn phi thường mẫn cảm với các mùi dầu.
- Vừa mới đưa vào vận hành không lâu, bởi vì trước kia nơi làm việc của Tỉnh ủy không đủ dùng, cho nên cần phải dời qua nơi này.
Tống Chi Giang nói ra.
- Tuy vào mùa hè thì tỏa ra mùi vị rất khó chịu.
- Xem ra chỉ cần hơi nóng một chút là khó chịu hơn nhiều.
Diệp Khai nói ra.
- Mấu chốt là chỗ thông gió không tốt, nếu không công tác lâu dài trong hoàn cảnh này rất dễ dàng bị bệnh đường hô hấp.
- Vậy sao?
Trong nước đối với vấn đề thiết kế thiết bị ô nhiễm còn không phải rất xem trọng, bởi vậy Tống Chi Giang nghe Diệp Khai nói thì giật mình.
- Có thể dùng một ít than hoạt tính để khử mùi, chồng chất trong phòng hấp thụ vật chất có hại trong không khí thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Diệp Khai nói ra.
Tống Chi Giang gật gật đầu, hắn nhớ kỹ chuyện này, ý định lát nữa cố vấn cho mọi người một chút rồi quyết định.
Rất nhanh hai người đi tới bên ngoài phòng làm việc của đồng chí Nhạc Sơn.
Tống Chi Giang gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
- Tỉnh trưởng, đồng chí Diệp Khai tới rồi.
Tống Chi Giang nhìn qua một trung niên nhân chừng năm mươi tuổi nói ra.
- Ha ha, mau vào nói chuyện.
Đồng chí Nhạc Sơn nhìn thấy Diệp Khai thì cười nói.
- Trước kia làm việc trên bộ ủy đã nghe nói qua chuyện của anh rồi, không nghĩ tới trung ương lại điều anh tới Hà Đông công tác, mau ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Khai tỏ vẻ cảm tạ và ngồi xuống.
Hắn dò xét một chút, chỉ thấy đồng chí Nhạc Sơn tóc đen nhánh, mặt vuông tai lớn, lớn lên rất có phúc tướng, âm thanh to trung khí mười phần, nhìn ra thân thể rất tốt.
Đã làm quan to của tỉnh ủy mà có tuổi chừng năm mươi mà có được thân thể khỏe mạnh, thân thể lại tốt như vậy, quả nhiên là có tư cách biểu hiện.
Trên thực tế lúc này điều động đồng chí Nhạc Sơn tới tỉnh Hà Đông công tác, trung ương cũng phải vò đầu bứt tóc một phen.
Mặc dù nói bản thân đồng chí Nhạc Sơn cũng là người Hà Đông, nhưng mà con đường lên chức của hắn trong bộ ủy quốc gia rất dài, bởi vậy không thể đơn giản cho rằng là phe phái bản thổ, điều hắn đến Hà Đông công tác cũng có mục đích đả kích thế lực bản thổ, đồng thời cũng không khiến địa phương bắn ngược quá nhiều.
Nói thí dụ như bí thư Tỉnh ủy Anh Thành hiện tại, đến Hà Đông mấy năm này cũng không có bao nhiêu công tích, cũng là do thân phận ngoại tỉnh của hắn nên thế lực khắp nơi bài xích với hắn rất nhiều.
Có thể nói trung ương đối với đồng chí Nhạc Sơn đến tỉnh Hà Đông công tác có kỳ vọng rất lớn.