Diệp Khai thử một chút, cảm giác hơi phỏng, vì vậy lại đặt chén trà qua một bên, hắn nhìn qua Quách Du Du, lại hỏi. - Nhìn vẻ mặt của em không được tình nguyện, sao thế? Sau đó còn nói thêm. - Nữ nhân của tôi cũng không phải tùy tiện là làm được, em xem như chiếm đại tiện nghi rồi. Hắn nói câu này tuy hơi quá, nhưng suy nghĩ cẩn thận cũng không phải là khoác lác, dù sao cho tới bây giờ nữ nhân có quan hệ chân chính với Diệp Khai cũng chỉ có mình Chung Ly dư, sau đó là Quách Du Du, những người khác còn không có trở thành nữ nhân của hắn. Nhất là thân phận của Quách Du Du càng mẫn cảm, nếu đặt ở đâu thì Diệp Khai cũng xem như thái tử gia, Quách Du Du tương đương với con gái của tội nhân thân phận khác biệt vô cùng lớn. - Hiện tại có chút đau. Quách Du Du nhíu mày nói ra. - Cảm giác toàn thân phát run. - Ách? Diệp Khai nghe vậy lập tức cả kinh, sau đó lại bảo Quách Du Du ngồi xuống, dùng dấu tay sờ lên mặt của nàng, quả nhiên phát giác hơi lạnh, tay chân cũng lạnh buốt. - Không xong, thân thể chỉ bị suy yếu mà thôi. Lập tức Diệp Khai cho Quách Du Du nằm ở trên giường, đắp chăn lại, sau đó làm chút nước trà cho nàng uống. - Anh xem tình huống cho em. Diệp Khai nói một tiếng sau đó cởi quần của nàng xuống. - Ah... Gương mặt tái nhợt của Quách Du Du xuất hiện một tia đỏ ửng, hiển nhiên không thích ứng tình cảnh này. Diệp Khai tách hai chân của nàng ra xem xét, lập tức nhíu mày, quả nhiên là có chút chảy máu, bởi vì nàng học vũ đạo nên phương diện có tính mềm dẻo, ai biết sau lần thảo phạt thì bị nội thương. - Em chờ chút, anh đi làm thuốc trị thương. Diệp Khai đắp chân của nàng, sau đó đi ra khỏi văn phòng, đi phòng y vụ xem một vòng, khi trở về thì mang theo hòm thuốc nhỏ. Thời điểm này tình huống của Quách Du Du cũng đỡ một ít, uống nước chè bổ sung một ít năng lượng, hơn nữa nằm ở trong chăn, nhiệt độ cơ thể dần dần khôi phục bình thường. - Đợi anh thoa thuốc trị thương cho em. Diệp Khai không chút khách khí trực tiếp tốc chăn của nàng ra, để lộ đùi ngọc ra ngoài. Tuy Quách Du Du không quen như vậy, nhưng mà nàng không có cách nào, Diệp Khai thật sự có chút quá bá đạo, nàng khó có thể tưởng tượng có một ngày như vậy, lại có nam nhân nhìn kỹ thân thể của mình, một ít bí mật của nàng lộ ra dưới ánh mặt trời, bị Diệp Khai xem rành mạch. Nàng đem chăn kéo lên che đầu lại, dứt khoát học đà điểu, mắt không thấy, tâm không phiền. - Thật có lỗi ah, thời điểm giữa trưa anh có chút quá phận. Diệp Khai trách hai chân của nàng ra thì thấy giữa hai chân của nàng có máu rỉ ra, thân thể cũng hơi run nhè nhẹ. Máu chảy ra ngoài đã đông lại, lúc này xoắn lại với nhau thành một đoàn, nếu như kéo ra ngoài đoán chừng có thể làm nàng đau đớn hơn, Diệp Khai làm một chút nước ấm chậm rãi làm mềm chúng đi, đem máu đen đông lại ra ngoài, sau đó lại dùng rượu cồn thoa qua một lần. Tuy Quách Du Du chui vào trong chăn, nhưng mà nàng cũng cảm nhận được động tác của Diệp Khai, thấy hắn ôn nho cẩn thận săn sóc từng vết thương nhỏ cho nàng, ngay cả nơi tư mật nhất cũng bị chạm vào. Hai tay của nàng cầm chặt chăn và miệng cắn một chùm tóc, tùy ý cho Diệp Khai thanh lý giúp nàng - Nhìn thấy em dang người cao vú lớn, không nghĩ tới giày vò thành thế này Diệp Khai nhìn qua vết thương, sau đó nói: - Cũng may là anh đấy, người khác sẽ không cho em sắc mặt sao? Loại vết thương này không là gì, nhưng là nếu không xử lý đoán chừng sẽ có ít phiền toái. Quách Du Du nghe Diệp Khai nói thì trong lòng không có bao nhiêu cảm giác phiền chán, chỉ là cảm giác hơi kỳ quái, từ ban đầu là nàng lợi dụng hắn, dùng thân thể của mình để đối lấy uy hiếp với hắn, muốn dùng uy hiếp để cứu Quách Sĩ Tuyền, lại không ngờ phát triển thành quan hệ này, giống như có thể vĩnh viễn che mưa nắng cho nàng. Lúc này nghe Diệp Khai nói nàng dang cao vú lớn, Quách Du Du cũng có chút tức giận. Nàng luyện tập vũ đạo từ nhỏ, cũng cao một mét bảy lăm, trong hàng nữ sinh cũng xem là cao rồi, ngay cả nam sinh ở trước mặt nàng cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, từ chênh lệch độ cao lớn nhất, thời điểm nàng mang giày cao gót thì giống như hạc giữa bầy gà. Từ kinh nghiệm như vậy cũng dưỡng thành tính cách cao ngạo mèo khen mèo dài đuôi của Quách Du Du. Nếu không phải vì sinh tử của Quách Sĩ Tuyền, nàng đại khái cũng không quyết định làm như vậy, đem thân thể của mình trao cho một nam nhân gặp chưa được một ngày. - Tuy ẹm cao, nhưng mà vú của em lớn lắm sao? Quách Du Du cũng không thích cách nói vú lớn, trên thực tế luyện tập vũ đạo thì trên cơ bản vú không quá lớn, bởi vì trong một ít động tác vũ đạo yêu cầu thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, nếu như vú lớn thì ảnh hưởng tới cân đối của thân thể, làm ra một ít động tác cũng không phải quá ưu mỹ. Quách Du Du gần đây cảm thấy thân thể mình cân đối, hơn nữa nàng cũng hiểu được vú lớn còn mang hàm nghĩa khác, cho dù tính cách của nàng cởi mở cũng không tán thành. - Ha ha, không lớn không nhỏ, vừa tay nắm chặt, vừa mới tốt. Diệp Khai cười rộ lên. Dùng rượu cồn thanh lý xong thì Diệp Khai cũng bắt đầu thoa vào bên trong người của Quách Du Du. - Ti... Thuốc trị thương hơi lạnh buốt, bên trong vì có một ít dược vật cho nên mang cảm giác lạnh buốt toàn thân, trải qua một phen kích thích, trong thân thể Quách Du Du không tự chủ mà co lại nên khép ngón tay của Diệp Khai vào trong. - Ách, phản ứng quá lớn nha... Diệp Khai sững sờ, sau đó cũng hơi mừng thầm. Nhìn ra được thân thể Quách Du Du phi thường mẫn cảm, hảo hảo bồi dưỡng một chút có thể biến thành vưu vật trên giường của hắn nha. Quách Du Du cảm giác được động tác của Diệp Khai, lập tức xấu hổ, chui vào trong chăn chết sống không chịu thò đầu ra. Diệp Khai tự nhiên cũng không có ý định trêu đùa nàng, thành thành thật thật thoa thuốc cho nàng, sau đó lại thanh lý bên ngoài một lần, lại đắp chân kín toàn thân của nàng. - Trước ngủ một giấc đi, đoán chừng tỉnh ngủ sẽ không có việc gì. Diệp Khai chỉnh sửa chăn cho nàng, ôn nhu nói ra. Quách Du Du nhìn qua Diệp Khai, có lẽ là mệt mỏi thật nên cũng ngủ đi. Thời điểm Diệp Khai tỉnh lại thì sắc trời đã tối. Hắn vốn đang xem hồ sơ, nhưng mà hồ sơ lại quá nhàm chán, bởi vậy xem hơn một tiếng thì mệt rã rời, vì vậy hắn cũng chui vào trong chăn cùng Quách Du Du nằm cùng giường ngủ. Nói thật ra thì hai người ngủ còn thoải mái hơn một người, ít nhất trong tay có thể giải trí. Một giấc ngủ này tới ba giờ. Diệp Khai nhìn qua bên ngoài, đã hơn bảy giờ tối, khó trách sắc trời tối như vậy. Hiện tại đã là tháng 11, mặt trời đã xuống núi rồi Nhưng mà Quách Du Du đã không ở trên giường, Diệp Khai cũng không có cách liên lạc với nàng, nhưng suy nghĩ một chút thì nàng đã lớn như vậy, lại là người địa phương, cũng không có khả năng lạc đường, bởi vậy Diệp Khai không suy nghĩ nhiều. Diệp Khai rửa mặt xong, sau đó lại từ trong văn phòng đi ra ngoài, nhà hàng vẫn còn một ít người ăn cơm.