Ta cỡ nào muốn cái gì cũng không làm, cứ nhìn hắn như vậy, cẩn thận miêu tả ngũ quan của hắn, mơn trớn mỗi một dấu vết nhỏ bé thay đổi theo năm tháng trên khuôn mặt hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn lạnh lùng như vậy, rõ ràng gần trong gang tấc, ta rồi lại cảm thấy giữa hắn và ta là vực sâu vạn trượng, khiến ta lòng sinh e sợ, giẫm chân tại chỗ.
Đoạn Niết thở dài một hơi: “Vì sao không buông tha ta, cũng bỏ qua cho chính mình?”
Đây là câu nói thứ hai sau khi ta gặp lại hắn, khiến ta cảm thấy bản thân tựa như cẩu bì cao dược (*thuốc cao bôi trên da chó.) dính người, lần trước hắn thật vất vả cởi tầng da xé ta xuống, nghìn tính vạn tính, không nghĩ bản thân ta lại đuổi theo.
Ta biết hắn phiền ta, thật sự có chút chuyện nếu hiện tại làm không được, về sau sẽ tiếc nuối, dù sống hay chết.
“Chẳng lẽ hoàng huynh thật sự muốn quy y cửa Phật?
Hắn nói: “Đúng thì thế nào?”
Ta khẽ cười: “Xuất gia cũng có thể hoàn tục, huống chi ta thấy hoàng huynh cùng lắm chỉ vẽ rất nhiều Bồ Tát, cũng không phải thật sự tâm lặng như nước.”
Hắn thản nhiên nói: “Ta lại cảm thấy vẽ vẫn còn quá ít.”
Cả một động Thần Phật, ít nhất cũng ước chừng trăm vị, hắn vẫn còn cảm thấy vẽ quá ít, ta nếu đến chậm thêm hai năm, không chừng hắn có thể thật sự thành Tiên thành Phật, từ nay về sau cùng ta không còn liên quan.
“Hoàng huynh nói cái gì thì là cái đó a. Lần này, ta là tới nhận sai với hoàng huynh.” Từ bên hông rút ra một chủy thủ hoa lệ nạm đầy bảo thạch, ta chậm rãi nói: “Ta không nên nghi ngờ huynh, không nên làm nhục huynh, lại càng không nên mắc thêm lỗi lầm, hạ triền miên với huynh…”
Nghe đến hai chữ “Triền miên”, ấn đường (*giữa hai đầu lông mày) hắn chợt nhíu chặt, trực tiếp lộ vẻ căm thù đến tận xương tủy đối với cổ độc này.
Thấy hắn không thích, ta liền ngậm miệng không hề lắm lời, trực tiếp đặt ngang chủy thủ trên lòng bàn tay, dâng lên.
“Ta hại hoàng huynh cửu tử nhất sinh, khiến huynh đường đường một Hoàng thân quốc thích, hai năm qua lại chỉ có thể co đầu rút cổ ở trên đảo hoang không được về triều. Ta đã làm ra rất nhiều chuyện sai, không cầu hoàng huynh tha thứ, cũng biết sẽ không tha thứ cho ta. Chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ có cái mạng này có thể đền bù tổn thất cho hoàng huynh, muốn chém giết muốn róc thịt, đều theo hoàng huynh xử trí.”
Lần này tới, chỉ có hai loại kết cục chờ ta. Đoạn Niết hận ta muốn chết, ta đây liền chết, cũng giải thoát cho hắn. Đoạn Niết không muốn ta chết, ta liền đón hắn trở về, quãng đời còn lại cùng hắn làm bạn.
Một bên sống một bên chết, liền xem Đoạn Niết chọn thế nào.
“Hai năm không thấy, ngươi điên càng lợi hại hơn.” Hắn liếc chủy thủ, cũng không cầm, xoay người nhặt y phục trên bàn đá mặc vào, “Ta không muốn mạng của ngươi, ta chỉ muốn ngươi rời đi nơi này, về sau đừng đến nữa.”
Ngón tay siết chặt, bảo thạch trên chủy thủ đâm vào lòng bàn tay, sinh ra từng đợt đau đớn.
Hắn không tin, hắn cảm thấy ta chỉ là làm bộ làm tịch, căn bản không có giác ngộ bồi thường một mạng.
Đã như vậy, không bằng lập tức “làm” cho hắn xem!
“Hoàng huynh đại nhân đại lượng, không tính toán với ta, ta lại không thể tha thứ cho chính mình, mệnh này của ta xem như trả hoàng huynh…” Nói xong ta nhanh chóng rút chủy thủy ra, nhắm mắt lại, mũi đao nhắm ngay lồng ngực mạnh mẽ đâm xuống.
Ta mang theo tâm tưởng dứt khoát, ra tay dĩ nhiên không chừa lối thoát, chẳng qua là mũi đao cuối cùng không hạ xuống, ta cũng đã ngừng thở chuẩn bị đón nhận đau đớn, chủy thủ rồi lại thoáng cái dừng lại.
Ta mở mắt ra, chỉ thấy tay trái Đoạn Niết nắm chặt lưỡi đao, lúc này đã là máu me đầm đìa. Tất cả đều do hắn ra sức nắm chặt, mới khiến ta không chết ngay tại chỗ.
Từng huyết châu (*giọt máu) nhỏ xuống đất, phát ra tiếng vang nhẹ, hòa với tiếng thở dốc ồ ồ của Đoạn Niết, trở thành hai âm thanh duy nhất có trong hang động này.
Một đao cắt trên tay hắn kia, cũng không khác gì cắt vào tay ta.
Lòng ta thương hắn, nhưng lại ngăn không được cảm giác vui mừng. Hắn vẫn không nỡ để ta chết.
Đoạn Niết lạnh mặt cắn răng nói: “Buông tay!”
Cảm thấy hắn dùng lực, sợ hắn bị thương quá nặng, ta vội vàng buông tay, tiếp theo đó hắn liền vứt chủy thủ xuống đất.
“Hoàng huynh…”
Ta vừa muốn mở miệng, Đoạn Niết liền dùng bàn tay lành lặn còn lại chỉ về phía cửa động, mặt mũi âm trầm lạnh lùng nói: “Muốn chết thì tìm chỗ khác, không được chết chỗ này!”
Ta vẫn không nhúc nhích, xem như không nghe thấy.
Thấy tay trái hắn để xuôi bên người, vẫn không ngừng nhỏ máu, liền muốn chữa thương cho hắn: “Hoàng huynh đừng vội đuổi ta, tốt xấu để ta băng bó cho huynh một chút.”
Ta đi về phía hắn, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, lại bị hắn phản ứng kịch liệt hất tay ra. Ta không tự chủ lùi về sau một bước, cùng lúc đó, mũ trùm chẳng biết tại sao tuột xuống. Lập tức, một đầu tuyết trắng của ta lập tức bại lộ trước mắt Đoạn Niết, không bị che lấp.
Nơi này ánh sáng lờ mờ, cũng không thể khiến hắn nhìn sai màu tóc của ta.
“Tóc của ngươi…” Quả nhiên, hai mắt Đoạn Niết trợn to, vẻ mặt khiếp sợ.
Ta lúng túng lại ảo não, sợ hắn cảm thấy ta xấu xí, vì vậy lại vội vàng trùm mũ lên.
“Chỉ là bạc tóc, hoàng huynh không cần để trong lòng.” Ta giấu khuôn mặt vào bóng tối, không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng ma quỷ hiện tại của ta. “Nếu như hoàng huynh không muốn ta trả mệnh, liền cùng ta quay về Đằng Lĩnh đi, để ta chậm rãi đền bù tổn thất cho hoàng huynh.”
Thật lâu không nghe được câu trả lời thuyết phục của hắn, ta cho là hắn bị ta dọa sợ, tâm thoáng cái siết chặt, đang muốn ngẩng đầu lên, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: “Ngươi là không chịu thanh toán xong ân oán, mỗi bên một ngả đúng không?”
“Đúng.” Ta cúi thấp đầu, nói ra không chút nghĩ ngợi.
Hoặc là chết, hoặc là dẫn hắn về, chưa bao giờ có sự lựa chọn thứ ba.
Thanh toán xong ân oán, giống như người xa lạ không bao giờ chạm mặt sao?
Không có khả năng, không làm được.
“Ta cho hoàng huynh ba ngày, sau ba ngày mời hoàng huynh lên thuyền, ta ở trên thuyền chờ huynh.” Nói xong ta không cho hắn cơ hội phản bác, quay người bước nhanh ra ngoài.
Chờ đến khi đi đến cửa động, phát hiện ngoại trừ đám người Tề Anh, thiếu niên gọi Thiệu Vân vậy mà cũng ở đấy, hơn nữa còn đang cùng Bạch Liên chơi đến bất diệc nhạc hồ. (*Bất diệc nhạc hồ 不亦乐乎: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường…)
Bạch Liên vốn đang bị y đuổi đến gọi bậy chạy loạn khắp nơi, vừa thấy ta ra, bẻ hướng chạy đến chỗ ta.
“Bệ hạ!” Nó dừng chân trước mặt ta, “Nhanh như vậy đã đi ra a!”
Ta xoa xoa đỉnh đầu nó, nói: “Dẫn bọn ta về thuyền đi.”
“A? Phải đi rồi sao?” Bạch Liên tỏ vẻ không muốn, “Còn chưa được nửa buổi!”
Ta nói: “Hiện tại chưa đi, còn phải ngốc thêm ba ngày, ba ngày sau mới đi.”
Ta nói chuyện với Bạch Liên, thiếu niên ở phía sau từ đằng xa lại đây, nhìn thấy ta lập tức qùy một chân xuống, ôm quyền nói: “Thảo dân Thiệu Vân, tham kiến Bệ hạ.”
Xem ra y từ miệng Bạch Liên biết được thân phận của ta rồi.
“Bình thân.”
Y ngẩng đầu, lúc nãy trong động mờ tối nhìn không ra ngũ quan.
Tướng mạo bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là thanh tú, nhưng dưới mắt y thậm chí có một nốt lệ chí giống ta như đúc. Cũng chỉ thay phải qua trái, của ta bên phải, của y bên trái. Thời điểm ta nhìn y, giống như đang soi gương.
Thiếu niên thấy ta nhìn y chăm chú, đưa tay kỳ quái sờ sờ mặt mình: “Bệ hạ?”
Ta dời mắt, chuyển về phía Tề Anh bên cạnh, ra lệnh: “Đưa y lên thuyền.”
Tề Anh sững sờ, nhưng rất nhanh nhận lệnh, tiến lên lập tức khống chế thiếu niên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, điểm huyệt, lại đưa cho một hộ vệ khác cõng lên lưng.
“Bệ hạ… người vì sao lại bắt Thiệu Vân ca ca?” Bạch Liên bị một màn trước mắt dọa sợ đến ngây người.
Ta nhìn nó khẽ cười: “Ta chỉ mời y lên thuyền uống trà, không cần lo lắng, rất nhanh Đoạn Niết bá bá của ngươi cũng sẽ đi. Chúng ta sẽ cùng nhau quay về Đằng Lĩnh.”