Quân Sư Tội Ác

Chương 20: Giao Kèo




Phương Tuyết là người đầu tiên làm xong nhiệm vụ của mình. Cô tới tìm Thái Viễn Sơn để báo cáo “Thưa sếp, kết quả khám nghiệm giống với kết luận sơ bộ. Mã Tiến bị chém một nhát bất ngờ vào cổ và đứt tĩnh mạch. Hung thủ ra tay rất dứt khoát nhưng không hoàn toàn chính xác.”
“Nếu nhát chém có kĩ thuật thì sẽ có ích trong việc xác định hung thủ hơn.” Thái Viễn Sơn không mấy lạc quan với thông tin nhận được.
“Kiều Mộng Vân cũng chưa bao giờ ra tay giết người trước đây.” Phương Tuyết gợi ý.
“Và rất nhiều người khác cũng thế. Đó vẫn chỉ là một giả thuyết được đặt ra thôi, đừng cố để gán ghép những chứng cứ vào cô ta.” Thái Viễn Sơn nhắc nhở về tính khách quan.
“Tôi xin lỗi. Nhưng nếu giả định là cô ta, thì nạn nhân tiếp theo sẽ là Quách Vũ và Liêu Đông Văn? Chúng ta liệu có nên giúp chúng không?” Phương Tuyết hỏi.
“Ý cô là cứ để Kiều Mộng Vân và Vũ Hồng My giết chúng? Về một phương diện nào đó thì điều này tốt cho xã hội, nhưng chúng ta là người chơi theo luật và giải quyết bằng luật. Một khi đã phá vỡ luật lệ thì mọi thứ sẽ rơi vào hỗn loạn.”
“Phải, tôi không nên nghĩ như vậy mới đúng.”
“Không sao, vì tôi cũng có suy nghĩ giống cô. Nhưng hành động thì phải suy tính thật kĩ, chúng ta có thể tận dụng lúc hai người họ tập trung vào kế hoạch của Vũ Hồng My để tìm ra bằng chứng buộc tội họ.” Thái Viễn Sơn nói “Tôi sẽ cho người cảnh báo Quách Vũ và Liêu Đông Văn.”
Có một cuộc gọi tới từ Tô Ngọc Long, anh thông báo rằng Kiều Mộng Vân đã mất tích. Thái Viễn Sơn nói “Vậy thì cô ta đã trở thành nghi phạm số một.”
Trong lúc đó, phía Liêu Đông Văn cũng đã nghe tin Mã Tiến bị sát hại. Tuy không rõ hiện trường vụ án nhưng hắn đã biết Mã Tiến chuẩn bị gặp cô diễn viên ông ta hẹn, khả năng là bị sát hại tại đó. Nếu vậy thì việc không rõ hiện trường vụ án cũng dễ lý giải, là do cảnh sát được yêu cầu giữ kín việc xấu của ông ta.
“Chẳng lẽ cô diễn viên đó đã ra tay? Không phải, nếu vậy thì thi thể phải phát hiện trễ hơn. Cô ta sẽ rời đi và Mã Tiến sẽ được xem là mất tích cho tới khi có người phát hiện phòng bí mật. Thế chẳng lẽ lại là một trong những người ông ta từng đưa tới phòng?” Liêu Đông Văn suy nghĩ, hắn bỗng nhớ tới lời mình đã nhắc nhở Mã Tiến. “Phải rồi, có thể Vũ Hồng My đã nghe được chuyện này từ ai đó, và cô ta đã ra tay giết Mã Tiến.”
Có điều hắn vẫn chưa hiểu cô giết Mã Tiến để làm gì, nếu như Vũ Hồng My muốn họ hỗ trợ cô ta trốn ra nước ngoài thì gây sự thế này không phải ý hay. Nếu là hắn, phương pháp tốt nhất để buộc họ giúp đỡ là đe dọa. Liêu Đông Văn cho rằng Vũ Hồng My sẽ sử dụng cách này, vậy thì cái chết của Mã Tiến là một lời cảnh cáo.
Tuy nhiên điều này vẫn chưa thể lý giải được kế hoạch của cô, nếu vẫn còn trong tối thì Vũ Hồng My đúng là có cơ hội ra tay, nhưng đến lúc lộ diện thì cô còn gì để đe dọa họ.
Đúng lúc đó, có một cuộc gọi đến số máy của hắn, là một số lạ.
“Alo, ai đấy?”
“Thật may là anh vẫn còn giữ số này, tôi không cần tốn sức tìm kiếm.” Giọng Vũ Hồng My ở phía bên kia vang lên.
Liêu Đông Văn cảm thấy có chút căng thẳng, liên lạc trực tiếp với hắn, chứng tỏ cô đã có thứ để đem ra trao đổi. Hắn nói thẳng luôn vào vấn đề “Cô là người đã giết Mã Tiến?”
“Tin tức nhanh thật, nhưng không, tôi không giết ông ta, tôi chỉ là quân sư.” Vũ Hồng My đáp. “Sắp tới tôi sẽ bày kế để giết Quách Vũ, cuối cùng là anh. Nhưng yên tâm, tôi không cần anh chết đâu.”
“Cô cần tôi giúp cô trốn ra nước ngoài?” Liêu Đông Văn hỏi.
“Chính xác, quả là anh cũng có đầu óc. Giao kèo của chúng ta rất đơn giản, anh giúp tôi ra khỏi đất nước này, còn tôi sẽ tiết lộ cho anh cách để ngăn chặn đồng minh của tôi giết anh. Thấy thế nào?” Vũ Hồng My đưa ra đề nghị.
Không muốn bị đối phương coi thường, Liêu Đông Văn hỏi vặn lại “Cô lấy đâu ra tự tin rằng có thể giết được chúng tôi chứ?”
“Tôi lấy đâu ra tự tin không quan trọng. Điều đáng lưu ý lá sự sợ hãi của anh sau khi Quách Vũ chết. Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại và nhận câu trả lời từ anh.” Vũ Hồng My cúp máy ngay sau đó.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, suy nghĩ về tính xác thực của điều Vũ Hồng My vừa nói. Liệu có đúng là cô có đồng minh nào khác không? Hay đó chỉ là người cô ta bịa ra để đe dọa hắn.
Liệu hắn nên giúp Vũ Hồng My để cho yên chuyện hay nên đối đầu với cô ta. Hắn thường không thích nhân nhượng, nhưng ở trường hợp của Vũ Hồng My, sau khi ra nước ngoài thì cô cũng không còn cơ hội làm khó hắn nữa. Liêu Đông Văn bắt đầu nghĩ đến việc nhượng bộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.