Quan Tài Con Người

Chương 4:




Khi bà ngoại và mẹ còn ở nhà, vì ban ngày họ đều "giả điên" nên hàng xóm thường hay lẻn qua lấy đồ.
Khi thì dăm gỗ, lúc thì dụng cụ như rìu, búa, cưa, mưa.
Mấy ngày trước hàng xóm phát hiện bà ngoại và mẹ tôi cùng mất tích, rất nhiều người qua hỏi thăm, đương nhiên đồ đạc cũng theo đó vơi dần.
Ngoài miệng thì than thở thương, nhưng họ đã lấy đi mọi thứ trong nhà mà chẳng hề xin phép.
Chính lúc này tôi mới biết nhà họ Quan thật sự không thiếu tiền.
Mỗi lần muốn mua gì, tôi đều lấy tiền dưới gối của mẹ, ở đó luôn luôn có tiền, thậm chí là nhiều hơn tôi tưởng tượng.
Hơn nữa điều thần kỳ này không phụ thuộc vào vị trí đặt gối.
Chỉ cần tôi nhấc gối lên là sẽ thấy tiền, nhưng đến lượt Mặc U thì không có, càng đừng nói đến những người khác.
Mặc U bảo đó là âm tài của nhà họ Quan, chỉ có nhà họ Quan mới có thể sử dụng.
Tiền tới dễ như vậy, đồ dùng trong nhà mất đi đương nhiên không đáng để ý.
Sau nửa năm Mặc U dạy chữ của ma, hàng đêm tôi thường nghe thấy rất nhiều tiếng thì thầm như gầm gừ, dụ dỗ hoặc cầu xin.
Ban đầu những âm thanh ấy chỉ mơ hồ, ở đâu đó rất xa.
Nhưng dần dần, nó cứ đập vào tai tôi như thể phát ra từ những quan tài không trong nhà.
Sau đó mỗi khi tôi ngủ, bên cạnh luôn có tiếng la hét chói tai, còn có vô số bàn tay kéo tôi lại.
Chuyện này chưa từng xảy ra khi bà ngoại và mẹ ở nhà.
Tôi đi kể với Mặc U, Mặc U nghiêm túc nói: "Là hồn ma tới tìm cô đấy. Nhà họ Quan không dạy cô chữ của ma quỷ có lẽ vì không muốn cô kế thừa nghề này. Bây giờ tôi dạy cô chữ của ma quỷ, cô có thể nghe được tiếng của họ, chắc là họ muốn..."
Anh ta đột nhiên giơ tay cởi q,uần áo tôi, khi thấy trên người tôi có rất nhiều dấu tay quỷ dị, ánh mắt liền toát ra lửa giận.
Từ đó, tối nào anh cũng dạy tôi học, trước khi vào quan tài, anh đều ôm tôi cùng anh ngủ trong chiếc quan tài người u ám.
Đến giờ tôi vẫn chưa biết quan tài người là gì.
Nằm trong quan tài của anh, tiếng kêu của hồn ma không còn nữa.
Nhưng tôi vẫn thường xuyên nghe thấy có người lẻn vào nhà lục lọi.
Trong thị trấn đồn rằng cửa hàng nhà tôi chưa bao giờ bán quan tài nhưng lại không hề thiếu tiền, bây giờ chỉ còn lại mình tôi, tôi vẫn có cuộc sống sung túc, chứng tỏ trong nhà còn giấu rất nhiều tiền.
Mỗi đêm, Mặc U ôm tôi nằm trong quan tài, khi nghe tiếng những người nọ lục tung căn nhà, anh chỉ bịt tai tôi lại để tôi ngủ yên.
Ngay cả việc âm tài tới thế nào tôi còn không biết, thế nên tôi không có gì phải lo bọn họ trộm được gì.
Cho đến một ngày tôi phát hiện trong nhà mất đi một chiếc quan tài, trong lòng bỗng có một dự cảm bất an.
Nhà tôi có một cuốn sổ ghi chép, mỗi chiếc quan tài được đóng khi nào, đóng cho ai, ngày sinh ngày mất là khi nào, làm bằng chất liệu gì, các thông số ra sao, tất cả đều được ghi chép cẩn thận.
Nhà họ Quan có tục lệ mỗi sáng phải thắp nén hương và đốt một con dao giấy, thế nên quan tài vừa biến mất, tôi liền phát hiện.
Tôi hỏi láng giềng xung quanh, dù gì một quan tài lớn như vậy, bị lén trộm đi cũng không thể không có động tĩnh nào được.
Họ chỉ cười nhạo: "Trên quan tài của cô đều có khắc tên, ai mà cần chứ? Làm gì có kẻ nào nghèo đến mức đi trộm quan tài được!"
Đến tối, tôi kể cho Mặc U nghe chuyện này.
Trong mắt anh lập tức hiện lên ánh sáng lục như ma trơi, vội giật lấy cuốn sổ kiểm tra.
Đêm đó, Mặc U không dạy chữ, chỉ ôm tôi nằm trong quan tài: "Quan Cửu, cô có biết lai lịch của nhà họ Quan làm quan tài ma không?"
Tôi lắc đầu, nhưng hai mắt trông mong nhìn anh.
Mặc U bật cười: "Nghe nói ở thời cổ đại, tổ tiên nhà họ Quan gặp được bắt gặp một vị bị trọng thương bước vào quan tài, khi trở ra, vị thần đó hoàn toàn khôi phục, vì vậy bọn họ bắt chước làm quan tài. Nếu người đang chờ chết vào quan tài nằm ba ngày, người đó sẽ được tái sinh. Người chết thành ma, ma chết thành tích, tích chết thành hi, hi chết thành ảnh. Quan tài ma mà nhà họ Quan làm giúp ma quỷ được lên trời. Nằm trong quan tài đều là những kẻ tràn ngập oán hận, nếu không khống chết lệ khí sẽ hóa thành ác quỷ. Nhà họ quan nhốt chúng vào quan tài để hấp thu lệ khí của ác quỷ, đưa họ vào luân hồi, giành lấy quyền được sống, tránh bị biến thành hư vô."
Đây là ý nghĩa của quan tài ma.
Tôi suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Thế quan tài người là gì?"
Mặc U cười khổ xoa đầu tôi: "Ngoại trừ người nhà họ Quan, chẳng ai biết quan tài người là gì cả, nếu cô không biết thì trên đời này sẽ không còn quan tài người."
Sau đó anh ta bịt mắt tôi lại: "Nhà họ Quan làm quan tài, có nhà họ Quan mới có quan tài."
Ban đầu tôi không hiểu câu này.
Mãi đến mấy ngày sau thị trấn liên tục có tiếng đưa tang, tiếng pháo tiếng chuông suốt ngày, theo dây chuyền, những chiếc quan tài thô sơ màu đen được khiêng ra khỏi cửa hàng.
Ban ngày Mặc U không còn nằm ngủ trong quan tài nữa, kể cả ngay sau khi trời tối cũng không trở về, mãi đến tận khuya anh mới bế tôi vào quan tài lúc tôi ngủ gật.
Tôi đã quen với việc nằm trong vòng tay của anh.
Anh ôm tôi thật chặt, vỗ lưng mắng: "Đồ vô lương tâm, bản quân mệt mỏi giúp cô ngăn cản bao nhiêu nguy hiểm bên ngoài như vậy, cô thì chỉ biết ngủ gà ngủ gật. Thôi, cứ ngủ đi, có bản quân ở đây, mấy thứ kia không thể kéo cô đi đâu."
Ở bên nhau hai năm, tôi đã có sự ỷ lại khó tả vào Mặc U.
Anh bảo tôi ngủ, tôi cứ thế thiếp đi.
Nhưng nửa tháng liên tiếp, trên thị trấn luôn có người chết, nghe nói là chết rất thảm, dù tôi ở mãi trong cửa hàng quan tài cũng có thể cảm thấy lòng người hoang mang.
Cho đến một ngày có một người phụ nữ mặc đồ đen cài hoa trắng bế một đứa bé mặt đỏ bừng vì bỏng chạy đến cửa hàng quan tài, vừa khóc vừa la hét, sau đó giơ tay muốn tát tôi khi tôi đang bào gỗ.
Nhưng chưa kịp tát xuống thì cổ tay cô ta đã bị một thanh gỗ đẩy ra.
Mặc U người chưa bao giờ xuất hiện vào ban ngày đang mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen đứng đó.
Anh cầm thanh gỗ, cửa mỉa nhìn người phụ nữ kia: "Cô ấy hiện giờ do tôi trông nom. Cô còn dám ra tay với cô ấy thì đừng trách tôi không khống chế được tay mình."
Rõ ràng anh rất đẹp trai nhưng khi người phụ nữ kia nhìn anh, ánh mắt lại tràn ngập sợ hãi.
Cô ta chỉ vào mặt tôi, sau đó kêu la với người theo sau: "Nhà cô ta đều là tai tinh, chính quan tài của cô ta đã gây chuyện. Mọi người trong thị trấn đều lần lượt bị quan tài của cô gi,ết chết. Người chết rồi, đương nhiên sẽ dễ bán quan tài!"
Xem ra quan tài bị mất đang ở nhà cô ta.
Nhưng rõ ràng gia đình cô ta không hề tới mua quan tài.
Mặc U khẽ cười, cúi đầu nhìn tôi: "Tiểu A Cửu."
Tôi đứng dậy nhìn người phụ nữ kia: "Tôi chưa bao giờ bán quan tài, sao chúng có thể giết người được?"
Trong vòng nửa tháng đã có mười lăm người chết, nghe nói đều chết vô cùng bi thảm.
Tội danh này tôi không nhận.
Người phụ nữ xấu hổ, nhưng ánh mắt trợn ngược, đặt đứa bé bị bỏng xuống đất rồi cởi đồ ra.
Cô ta hét lên: "Chính quan tài của cô đã hại chết mọi người, từ bố của đứa bé, giờ là đến nó!"
Đứa bé chỉ mới sáu bảy tháng tuổi, hình như không còn hơi thở.
Quần áo trên người nó vừa cởi ra, tôi liền thấy trước ngực nó đầy vết mẩn đỏ tươi như máu, sưng tấy như mụn rộp.
Kỳ lạ là nếu nhìn kỹ, mẩn đỏ do máu tụ lại mà thành kia trông như một "bài vị", kéo dài từ xương quai xanh đến dưới rốn ba tấc.
Trên người người sống xuất hiện bài vị.
Không biết tại sao, tôi chợt nghĩ đến "quan tài con người".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.