Từ sau lần trước đưa Hạ Tưởng đi thăm hoa uyển thì Từ Tử Kỳ hối tiếc không kịp, sau đó làm theo lời Hạ Tưởng, thừa nhận sai lầm với Bành Vân Phong, đồng thời cũng thật tâm thỉnh giáo Bành Vân Phong.
Bành Vân Phong biết rất rõ rằng Thị trưởng Hạ muốn cho Từ Tử Kỳ một cơ hội nữa, nếu không đã đẩy anh ta thẳng đến lãnh cung, chứ sẽ không để anh ta lại đến tìm ông ta. Bảo Từ Tử Kỳ thừa nhận sai lầm với ông ta, ngụ ý chính là muốn ông ta chỉ điểm cho Từ Tử Kỳ, làm thế nào để ở giữa lượm lặt kinh nghiệm, làm thế nào để lập công chuộc tội.
Bành Vân Phong xem thời thế, công tác trọng điểm trước mắt của Thị trưởng Hạ, cùng với đấu tranh chính trị của thành phố Thiên Trạch xoay quanh việc chỉnh hợp Thiên Cương, sau khi phân tích kỹ càng tỉ mỉ mới cho ra được kết luận, hiểu rõ rằng Thị trưởng Hạ bảo Từ Tử Kỳ tiếp tục đóng kịch mới có thể đem lại lợi ích phù hợp nhất cho hai bên.
Bành Vân Phong không phải là Hạ Tưởng, có những điều Thị trưởng Hạ không tiện nói, thì ông ta có thể nói. Sau khi phân tích lợi hại cho Từ Tử Kỳ, Bành Vân Phong đã nói bóng gió.
Từ Tử Kỳ cũng không tồi, lập tức liền hiểu ra, anh ta có một cơ hội cực tốt để tạo lại hình tượng tốt đẹp trong lòng Thị trưởng Hạ, phải nắm lấy, đây cũng là một cơ hội cuối cùng của anh ta. Anh ta liền cam đoan với Bành Vân Phong, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không để Thị trưởng Hạ mất mặt lần nữa.
Ngay từ đầu trong lòng Bành Vân Phong đã thiếu tự tin, ông ta không có đủ lòng tin với năng lực cá nhân của Từ Tử Kỳ. Tuy nhiên sau khi tiếp xúc và nghe báo cáo từ Từ Tử Kỳ, ông ta lại thay đổi cái nhìn với Tử Kỳ, cảm thấy Từ Tử Kỳ thích nghi vô cùng nhanh, không dám nói về sau có tiền đồ hay không, nhưng ít nhất trong giai đoạn hiện nay thì quả thật đã có tiến bộ không nhỏ.
Ông ta liền càng thêm khâm phục cách nhìn người rất chuẩn của Thị trưởng Hạ.
Gần đây Từ Tử Kỳ thường xuyên tiếp xúc với bên hoa uyển, trên cơ bản đạt được sự tín nhiệm nhất định của đối phương, cũng đã thành lập một loại quan hệ hợp tác không bạn không thù, là đồng minh có thời hạn. Đương nhiên, đối phương cũng không phải không biết gì về chính trị, cũng có chút hoài nghi trong sự kiện Hoa Tam Kỳ nhảy cầu có bàn tay của Từ Tử Kỳ, khổ nỗi là không có chứng cớ, cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Từ Tử Kỳ cũng là giả bộ không biết chân tướng sự kiện Hoa Tam Kỳ, đối phương không đề cập tới thì anh ta tuyệt nhiên sẽ không chủ động đề cập tới. Nhiệm vụ của anh ta là làm cầu nối, kết nối hợp tác hữu hạn. Thời điểm cần thiết thì sẽ truyền đạt điều kiện của Thị trưởng Hạ đến đối phương, đồng thời cũng chuyển yêu cầu của đối phương tới Thị trưởng Hạ.
Thị trưởng Hạ không tiện tiếp xúc trực tiếp với đối phương, nhưng giống như là vẫn duy trì một đường dây nóng giữa Trung Quốc và Mỹ vậy. Khi gặp vấn đề đối địch thì duy trì một kết nối để khắc chế đúng lúc, một khi cần liên kết thì bất cứ lúc nào cũng có một con đường thông suốt không bị cản trở.
Lúc này thời cơ chưa đến, việc giao thiệp qua lại giữa Từ Tử Kỳ và đối phương cũng đang trong thời kỳ gây dựng, vừa tiến thêm một bước có khả năng ngồi xuống nói chuyện, đồng thời cũng cho nhau tâm lý đề phòng.
Bành Vân Phong liền làm một báo cáo chi tiết đưa lên Hạ Tưởng, trong lòng ông ta hiểu với con mắt sáng như đuốc của Thị trưởng Hạ, Từ Tử Kỳ lại ngày nào cũng xuất hiện ở trước mắt, Thị trưởng Hạ sao có thể không thấy rõ nhất cử nhất động và thay đổi của Từ Tử Kỳ? Nhưng Thị trưởng Hạ mở miệng hỏi ông ta, thứ nhất là thể hiện sự tín nhiệm đối với ông ta, thứ hai cũng là để chứng tỏ lần nữa là do ông ta phụ trách lập trường cụ thể.
Thị trưởng Hạ còn bận chuyện đại sự khác, sự vụ trong Thiên Trạch có ông ta ra mặt xử lý ổn thỏa, liền khiến Thị trưởng Hạ đỡ đi một mối quan tâm.
...
Thời tiết tháng sáu ở Thiên Trạch cũng trở nên nóng bức. Tuy nhiên so với thời tiết giống như lò lửa của thành phố Yến, thì Thiên Trạch chính là giữa trưa phơi nắng, còn thời điểm sáng sớm hay về đêm, vẫn là vô cùng mát mẻ. Mỗi khi gió thổi qua thường có cảm giác mát mẻ của mùa thu, không hổ danh là nơi để nghỉ hè.
Hoa Hải Nguyên đã khánh thành được hơn phân nửa, "Hành cung" phía đông nam này của Hạ Tưởng cũng sắp hoàn thành trước thời hạn. Liên Nhược Hạm đã dẫn theo Liên Hạ vào đó ở, tính ở lại Thiên Trạch hơn ba tháng, khi trời lạnh mới quay lại thủ đô. Tào Thù Lê vẫn còn ở tại khu nhà của Thành ủy, cô ngần ngại không muốn vào Hoa Hải Nguyên, chủ yếu là vì lý luận cung điện gì đó của Liên Nhược Hạm khiến cô không thoải mái. Không phải không thoải mái với Liên Nhược Hạm, mà là không thoải mái với chuyện Nam Cung Bắc Cung, chung quy là cảm thấy nói không chừng thực sự có một ngày, Hạ Tưởng sẽ có bốn cung phi.
Vậy nên, khi Hạ Tưởng hết giờ làm về nhà, cô vẫn còn có chút không vui, thừa lúc Hạ Đông không chú ý, liền dùng sức búng vào đầu Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đã là vợ chồng đã lâu năm, lập tức liền biết trong lòng Tào Thù Lê khó chịu, liền day day đầu, cười ha hả:
- Sao mà quan phụ mẫu của mấy trăm vạn dân chúng thành phố Thiên Trạch lại bị em ức hiếp như vậy? Vợ hiền mẹ tốt có bao giờ đánh chồng con đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Em không đánh anh, mà chỉ búng vào đầu anh một cái, để nhắc nhở anh.
Tào Thù Lê hơi bĩu môi bặm miệng, năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên mặt cô, đặc biệt bộ dạng khi cô không vui thì vẫn như là cô bé nghịch ngợm năm xưa.
- Em đang nghĩ đến chuyện Nam Cung và Bắc Cung mà tức giận, anh mới chỉ là Thị trưởng đã muốn giống như Hoàng đế có Tam cung Lục viện sao? Nếu sau này làm Chủ tịch tỉnh chẳng phải còn muốn cao hơn nữa sao?
- Em thật đúng là nhầm rồi, làm Chủ tịch tỉnh thì đã già rồi.
Hạ Tưởng ha hả cười không ngừng, kéo cô bé Lê vào lòng, trong lòng bùi ngùi, trong nháy mắt, cô bé Lê đã làm vợ hắn năm sáu năm rồi, tính tình cô ôn hòa điềm tĩnh, phẩm hạnh đúng là một người vợ hiền mẹ tốt, quả thật là một trong những hạnh phúc lớn nhất cả đời hắn.
- Đến khi làm Chủ tịch tỉnh, thì đã năm sáu mươi tuổi rồi, lòng có dư mà lực không đủ đâu.
- Anh giỏi lắm, hoá ra không phải do suy nghĩ thay đổi tốt lên, mà là do thân thể già cả. Tại sao mà đàn ông không thể dùng những suy nghĩ trong sáng để khống chế cơ thể của chính mình vậy?
Vừa nói chuyện cô bé Lê vừa nhanh tay nhéo một cái vào cánh tay Hạ Tưởng, thủ pháp vẫn đanh đá chua ngoa như năm đó.
Hạ Tưởng đau đến méo miệng, tuy nhiên vẫn ôm chặt cô bé Lê hơn nữa:
- Hay lắm, đừng nhọc lòng lo lắng làm gì? Nhược Hạm chỉ là thuận miệng nói ra thôi, cái gì mà Đông cung Tây cung, tất cả đều là theo kiểu phong kiến thối nát còn sót lại, ngược lại em còn phải làm công tác tư tưởng cho cô ấy cho tốt, bây giờ là xã hội mới rồi, không phải xã hội cũ đại gian đại ác, không thể một chồng mà nhiều vợ được.
- Không phải đàn ông các anh ai cũng đều hoài niệm về xã hội cũ đại gian đại ác sao? Hoài niệm về cuộc sống tốt đẹp thời chế độ đa thê sao?
Cô bé Lê nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt cười tinh quái.
- Xem kìa, em lại lầm rồi phải không? Trung Quốc hơn 2000 năm phong kiến, kỳ thật luôn luôn theo đuổi tình yêu dân chủ và cởi mở, chưa bao giờ có chuyện một chồng nhiều vợ, là hậu nhân nói xấu và bịa đặt. Trung Quốc cổ đại, vẫn đều là chế độ một vợ một chồng, vợ chính thức địa vị rất cao, ngoại trừ vợ chính thức ra, mặt khác tất cả đều là vợ lẽ, không có địa vị. Không giống rối loạn như bây giờ, vợ lẽ và vợ cả đều ngang nhau, có phải hay không?
Hạ Tưởng miệng lưỡi khéo léo còn giảng cho cô bé Lê về đạo lý lớn, giống như là làm một khóa tư tưởng chính trị.
Tào Thù Lê đẩy Hạ Tưởng một cái:
- Thế nào anh cũng nói được, năm đó sao mà em lại lên thuyền giặc của anh vậy nhỉ? Bây giờ hối hận cũng đã muộn.
- Cha à, một chồng nhiều vợ là thế nào?
Hạ Đông vốn đang chơi đùa ở bên ngoài, bỗng nhiên bỏ chạy qua đây hỏi một câu:
- Có phải là một bạn nam có thể cùng chơi với mấy bạn nữ không?
Tào Thù Lê tức giận đến dở khóc dở cười, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, ý là cha nào con nấy, cẩn thận làm hỏng cả con. Hạ Tưởng xòe hai tay ra, vẻ mặt vô tội.
Hạ Đông đã đi nhà trẻ.
Tào Thù Lê vốn cũng đã được sắp xếp đến làm việc ở Hội liên hiệp Phụ nữ, nhưng cô lại thích được ở cùng một chỗ với con, chiều theo ý nguyện của cô, để cho cô đảm nhiệm chức Phó hiệu trưởng của nhà trẻ đứng đầu thành phố. Thực ra là phía Thành ủy muốn sắp xếp cho cô đảm nhiệm chức Hiệu trưởng, nhưng Tào Thù Lê không có suy nghĩ muốn tranh quyền đoạt lợi, không muốn bởi vì cô đến mà làm cho Hiệu trưởng đương nhiệm bị điều đi, nên mới chủ động yêu cầu được đảm nhiệm vị trí Phó hiệu trưởng.
Lên tới cấp sở, nhất là chức vụ thực ở cấp sở, ở cấp bậc Thị trưởng hoặc Bí thư Thành ủy, nếu có người nhà đi cùng đến nơi nhậm chức, thì đều phải sắp xếp một công việc không tồi ở địa phương, đây đã là một quy định bất thành văn. Tào Thù Lê không thiếu tiền, lại từ nhỏ không có hứng thú với chính trị, cô đến Thiên Trạch chẳng màng đến thứ gì, chỉ là vì làm bạn với Hạ Tưởng. Hơn nữa công ty của cô hiện tại ngày càng lớn mạnh, đã không cần cô phải đích thân dốc sức, hàng năm vẫn có thể kiếm được gần mười triệu tệ.
Hiện giờ cô chỉ là một cổ đông ẩn thân, Lam Miệt là đại diện pháp nhân, trên cơ bản cô đã không hề hỏi đến chuyện của công ty, an tâm giúp chồng dạy con. Kỳ thật với thân phận của cô, cho dù cô có theo chính trị, thì phu nhân Thị trưởng và thiên kim của Chủ tịch tỉnh, hai quầng sáng lớn chói mắt, bước khởi đầu chính là chức trưởng phòng, chỉ cần vài năm liền có khả năng lên cấp. Nhưng cô thật sự không có hứng thú đối với chính trị, việc đảm nhiệm chức Phó hiệu trưởng nhà trẻ chính là xuất phát từ bản tính trời sinh đã quý mến trẻ con.
Chính tính cách hòa đồng không tranh giành của cô bé Lê đã khiến cô đạt được thiện cảm của vô số người ở khu nhà Thành ủy, đồng thời cũng thắng được sự kính trọng của các đồng nghiệp ở nhà trẻ. Chưa cần nói đến thân phận thiên kim của Chủ tịch tỉnh, riêng thân phận phu nhân của Thị trưởng thì đã chính là đệ nhất phu nhân của thành phố Thiên Trạch. Cô bé Lê đối nhân xử thế vừa không tự cao tự đại, lại cẩn thận giữ hòa khí, hơn nữa cô còn xinh đẹp và đoan trang hơn người, không ít người cho dù là hâm mộ hay là ghen tị, nói theo lý thì vẫn đều phải tôn cô là mỹ nữ đứng đầu Thiên Trạch.
Cả nhà ăn xong cơm tối, Hạ Đông lại đi chơi đồ chơi trí tuệ, Hạ Tưởng tiếp tục nói chuyện với Tào Thù Lê, cũng chẳng có cách nào khác, hắn vốn định xem tài liệu một lát, nhưng hôm nay Tào Thù Lê nói đặc biệt nhiều, hắn chỉ có thể ở lại nghe.
- Công việc kinh doanh thông tin điện tử của Vệ Tân, nghe nói cũng qua tay anh à?
Cô bé Lê hôm nay không biết làm sao có nhiều câu hỏi vậy, toàn hỏi về các cô gái bên cạnh Hạ Tưởng,
- Còn có Nghiêm Tiểu Thì cũng đến Thiên Trạch đầu tư, anh đi đến đâu làm gì cô ta liền đi theo sau làm vậy, đúng hay không? Còn có cái cô Phó Tiên Tiên kia, nghe nói ngoại hiệu là Tiểu ma nữ, ba người vừa nói, ai cũng đều xinh đẹp như hoa, anh là muốn thu nhận toàn bộ vào hậu cung, hay là 3 chọn 2, cho vào Nam Cung và Bắc Cung đề huề mới thỏa mãn?
Hạ Tưởng thiếu chút nữa toát mồ hôi đầy đầu, từ khi hắn và cô bé Lê kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt sắc bén của cô bé Lê, liền giơ tay sờ trán cô:
- Không phải sốt, ánh mắt cũng bình thường, chứng minh không mơ màng, nói chuyện cũng rõ ràng, chứng minh không mộng du. Hôm nay em làm sao vậy, cứ nói luôn chuyện Nam Cung Bắc cung không dứt, có phải Nhược Hạm ở sau lưng giật giây em tới kiểm tra anh hay không?
- Không hề, chính bản thân em muốn hỏi anh. Bây giờ con cũng lớn rồi, em cũng không phải lo lắng nữa, nên phải tập trung tư tưởng vào anh. Chồng ơi chồng, trong vòng một mét là chồng, ra ngoài một mét thì không còn cảm giác đó nữa. Trước kia còn tưởng rằng là nói đến ai đó, bây giờ mới biết được anh cũng giống như vậy thôi.
Cô bé Lê đưa tay lên, một mặt dường như là đếm đếm thứ gì đó, một mặt lên án mạnh mẽ thói lăng nhăng trong đầu Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đành bất đắc dĩ, cô bé Lê không thừa nhận, hắn cũng thể khẳng định là Liên Nhược Hạm ở sau lưng quấy rối, hiện giờ con cái của hai cô đều lớn rồi, đầu óc liền quay lại tập trung vào hắn. Một người đàn ông bị hai người phụ nữ ngày ngày nhớ thương thì chẳng phải chuyện tốt à.
Đang nghĩ ngợi, làm cách nào mới có thể xóa bỏ suy nghĩ thiên về hướng bất chính trong đầu cô bé Lê, liền nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm nói cho hắn một tin tức không ngờ, ông cụ Ngô muốn tới Thiên Trạch nghỉ hè.