Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ đã từng mấy lần phối hợp liên kết ăn ý với nhau, nhưng vào lúc này thì đồng thời cả hai người đang bị vùi lấp ở trong cục diện rối loạn như mê trận, ốc còn không mang nổi mình ốc thì làm sao có thể cùng liên kết, cùng chống địch?
Cùng lúc với việc Bì Bất Hưu trực tiếp lướt qua mặt, không để ý đến Hạ Tưởng mà tìm đến Bành Vân Phong để nói chuyện thì đồng thời vào lúc đó người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh tìm An Hưng Nghĩa để hỏi thăm. Trước đó thì việc này cũng đã được trưng cầu ý kiến của Tống Triêu Độ, khi Tống Triêu Độ nghe xong các đồng chí Ủy ban Kỷ luật báo cáo và xin chỉ thị công tác thì cũng đã gật đầu đồng ý.
Bởi vì người ra mặt xin chỉ thị công tác với Tống Triêu Độ chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lý Ngôn Hoằng.
Từ trước đến nay thì quan hệ giữa Lý Ngôn Hoằng và Tống Triêu Độ vẫn bình thường, nhưng lần gặp gỡ này lại tỏ ra thái độ cung kính để xin chỉ thị từ Tống Triêu Độ, hơn nữa cách nói chuyện cũng rất đúng trọng tâm khiến cho Tống Triêu Độ không có lý do gì để can thiệp vào quyền độc lập điều tra của Ủy ban Kỷ luật, vì thế đành phải gật đầu.
Việc An Hưng Nghĩa có vấn đề thực hay không thì Tống Triêu Độ cũng chưa suy tính đến, nhưng ông ta cũng rõ ràng được rằng Lý Ngôn Hoằng thể hiện thái độ tốt như vậy là do nguyên nhân từ đâu? Bởi vì tuy rằng Lý Ngôn Hoằng và ông ta có quan hệ bình thường, nhưng y cũng không muốn vì việc ở trong vấn đề An Hưng Nghĩa lại tạo ra điều gì gây khúc mắc với ông ta.
Lý Ngôn Hoằng là buộc phải theo trình tự để làm việc, y nhận được đơn thư tố cáo đích danh nên bắt buộc phải theo quy trình để xử lý.
Tống Triêu Độ rất khách khí tiễn bước Lý Ngôn Hoằng, đại khái ông ta cũng có thể đoán được ai là người thực sự đứng đằng sau bức màn. Việc này có phải liên quan đến thế cục đột biến của thành phố Thiên Trạch dẫn đến hai người khó chiếu cố lẫn nhau hay không thì khó mà nói, nhưng chắc chắn một việc đó là có người muốn khiêu chiến với địa vị của ông ta.
Lần trước có liên quan đến việc tin đồn Tống Triêu Độ phải rời khỏi tỉnh Yến thì phía sau lưng có bóng dáng một người, bởi vì nếu ông ta rời khỏi tỉnh Yến thì y sẽ có khả năng được thăng chức, thay vào vị trí của Tống Triêu Độ để quản lý tỉnh Yến. Cũng phải nói rằng việc y đứng sau bức màn tung ra những tin tức này cũng tạo ra được những tác dụng nhất định, lần này lại tạo ra cuộc điều tra với người mà một tay Tống Triêu Độ đề bạt lên thì mục đích là nhằm đả kích uy vọng của ông ta. Có thể nói sự tính toán của người này cũng rất chu toàn, đầu tiên là khiến Tống Triêu Độ ở trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể trong Tỉnh ủy ra sức ủng hộ Hạ Tưởng. Thứ hai là nếu An Hưng Nghĩa bị thẩm tra có vấn đề gì về kinh tế, bất kể là kết quả xử lý là tạm thời cách chức hay xử phạt thì vẫn là hình phạt, tạo ra vết đen trên mặt của Tống Triêu Độ.
Ghen tị, đây là sự ghen tị trắng trợn. Lúc kế hoạch lớn hợp nhất tài nguyên trong tỉnh Yến đã được hoàn thành, khi địa vị của ông ta trong tỉnh Yến ngày càng được củng cố thì là lúc có người đưa ra chính sách để làm suy yếu vầng sáng của ông ta, thật sự là rất đáng giận.
Tống Triêu Độ đánh một cái lên trên bàn, bởi vì dùng sức quá mạnh nên nghiên mực rớt xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Trần Thái Trung ở bên ngoài nghe được tiếng đổ vỡ vang lên thì hoảng sợ, cẩn thận nghe thật chăm chú âm thanh phát ra từ trong phòng trong một lúc, nhưng sau đó vẫn không dám bước vào mà lắc lắc đầu rồi quay trở về chỗ ngồi của mình. Y và Chủ tịch tỉnh Tống vẫn còn chưa tới mức độ có thể nghiên cứu tình trạng vui, buồn của lãnh đạo. Ngược lại, nếu là Hạ Tưởng thì vẫn sẽ gõ cửa đỉ vào, mặc kệ Chủ tịch tỉnh Tống tức giận đến cỡ nào thì cũng sẽ không nhằm Hạ Tưởng mà phát tác.
Hạ Tưởng, trong đầu Trần Thái Trung liền hiện lên hình ảnh của Hạ Tưởng, trong lòng y lại nổi lên một sự chua xót, chưa kể còn có cảm giác ghen tị khôn xiết.
Tống Triêu Độ chắp tay ở phía sau lưng, đi vòng vòng ở trong phòng, ông ta là Chủ tịch tỉnh nên cũng sẽ không có khả năng bị mấy thằng hề nhảy nhót mấy cái mà đã đả đảo được, tất nhiên, đối phương không phải là thằng hề mà là người rất có lai lịch. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Các thành phần trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến rất phức tạp, cán bộ hàng không từ Bắc Kinh xuống rất nhiều, công tác cũng rất khó khai triển. Tuy nhiên, bình tĩnh mà xem xét thì cán bộ đại biểu của các thế lực gia tộc ở Bắc Kinh như Mai Thái Bình, tuy rằng thông thường vẫn là một mình đi một đường, nhưng bình thường cũng sẽ không chơi xấu ở phía sau lưng. Hoặc như Lý Ngôn Hoằng, tuy rằng y và ông ta có quan hệ bình thường nhưng y làm việc rất chú ý đến nguyên tắc, rồi như Cao Tấn Chu, tuy rằng phía sau lưng có thế lực khổng lồ của nhà họ Ngô chống đỡ nhưng cách làm việc cũng rất ôn hòa, không bao giờ vượt mặt và cũng không nhiều chuyện. Kể cả là Mã Tiêu, đây là dòng chính của nhà họ Phó, từ lúc Phó Tiên Phong rời khỏi thành phố Yến thì Mã Tiêu cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.
Duy nhất có một người không phải là thế lực của gia tộc nhưng lại dã tâm bừng bừng, đó chính là Đàm Quốc Thụy, là phần tử không an phận nhất bên trong toàn thể các cán bộ lãnh đạo của tỉnh Yến.
Thật ra mà nói thì Phó Chủ tịch tỉnh muốn chống đối với Chủ tịch tỉnh thì phần thắng rất nhỏ, thậm chí phần thắng còn không bằng Phó Bí thư Tỉnh ủy cùng với Bí thư Tỉnh ủy âm thầm giao đấu với nhau. Bởi vì quyền lực của Phó Bí thư Tỉnh ủy so với Phó Chủ tịch tỉnh thì lớn hơn, đồng thời sự khống chế của Chủ tịch tỉnh đối với Phó Chủ tịch tỉnh so với sự khống chế của Bí thư Tỉnh ủy và Phó Bí thư Tỉnh ủy ở một mức độ nào đó thì cũng lớn hơn một phần.
Nhưng sự tình thì cũng không thể vơ đũa cả nắm, mọi việc trong quan trường thì thường diễn ra theo thông lệ, nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt. Trường hợp cấp phó so chiêu cùng với cấp trưởng thì bất luận địa phương nào cũng đều tồn tại, tuy nhiên vấn đề bộc lộ ra không lớn. Hơn nữa, trong quan trường cái đáng sợ nhất ở chỗ là mình vĩnh viễn không biết rõ được thế lực đứng sau lưng người khác là ai, nói cách khác, bất kể là đối thủ hay là đồng minh của chính mình thì mình cũng vĩnh viễn không có khả năng thấy rõ hậu trường đích thực của người đó là như thế nào.
Nhưng cũng chính bởi vậy nên khiến cho trong chốn quan trường có rất nhiều trò chơi mà người ta phải đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế được. Bởi vì, nếu đều có thể nhìn rõ rành mạch thì cũng sẽ không tạo ra cảm giác thần bí và có hi vọng có được những niềm vui bất ngờ.
Đàm Quốc Thụy chính là như vậy, liên quan đến lai lịch của y thì nghe đồn rất nhiều, ngay cả Tống Triêu Độ vào lúc hiện tại cũng không sao làm rõ được người đứng ở phía sau y rốt cuộc là ai. Bởi vì trong quan trường có rất nhiều sự tình cũng không thể hỏi, cũng không có khả năng biết được rõ ràng. Giữa người và người thì có những quan hệ bộc lộ ra ngoài, nhưng cũng có những quan hệ âm thầm khác. Ví dụ như quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng thì ai cũng biết, nhưng Hạ Tưởng có một vị bố vợ ở tỉnh Tây làm Chủ tịch tỉnh thì số người biết việc này, ngược lại rất ít người biết. Hạ Tưởng lại có mối quan hệ cùng với nhà họ Ngô, việc này thì ngay cả người trong vòng tròn cũng chỉ biết một ít, nhưng cũng không biết chi tiết, nếu vậy người bên ngoài mà muốn biết được thì lại càng rất khó.
Mà Hạ Tưởng và Thủ tướng lại có mối quan hệ với nhau, nếu không phải Hạ Tưởng nói cho ông ta thì ông ta cũng không biết được. Bởi vì trong quan trường có rất nhiều sự tình mà chỉ có đương sự ở trong vụ việc mới hiểu rõ, Thủ tướng thì chắc chắn sẽ không nói, nếu Hạ Tưởng không nói ra thì không ai biết được.
Một Đàm Quốc Thụy có lai lịch không rõ ràng mà lại muốn khiêu chiến Tống Triêu Độ, khiêu chiến quyền uy của một Chủ tịch tỉnh thì đúng thật là một hành động khác người.
Quả thật, là Phó Chủ tịch tỉnh, tuy rằng là ủy viên thường vụ nhưng chức vụ là cấp phó thì dù sao vẫn là cấp phó, cùng với cấp trưởng mà so sánh thì sự khác nhau vẫn là rất lớn. Từ lúc Đàm Quốc Thụy tới tỉnh Yến đảm nhiệm chức vụ đến nay, mặc dù bên ngoài tỏ ra khá khiêm tốn, nhưng trên thực tế thì dã tâm của y luôn bừng bừng, luôn muốn làm ra một việc thật lớn.
Đàm Quốc Thụy so với Tống Triêu Độ thì trẻ hơn 5 tuổi, trong mắt người bình thường thì hơn kém nhau 5 tuổi xem như không có sự khác biệt, nhưng trong chốn quan trường thì 5 tuổi này chính là một cánh cửa, là một giới hạn có thể vượt qua được. Đàm Quốc Thụy tự cao là cán bộ được Bắc Kinh cử đến, lại tuổi trẻ, hơn nữa hậu trường của y lại nhiều lần ám chỉ rằng y có thể ngay trong tỉnh Yến tiến lên cấp trưởng, vì thế y luôn chăm chú nhìn vào vị trí của Tống Triêu Độ, cho rằng một ngày nào đó nhất định có thể thay thế được ông ta.
Ngay từ đầu thì cách làm việc của Đàm Quốc Thụy rất kín đáo, bởi vì các ủy viên thường vụ khác của tỉnh Yến trông bên ngoài đều nhìn giống như người bình thường, thật ra thì mỗi người đều khôn khéo, đều am hiểu sâu rộng đạo làm quan, do đó y phải thật cẩn thận để quan sát và phân tích lập trường của mọi người. Sau đó, trước khi việc hợp nhất tài nguyên thép thì có phong thanh tin đồn truyền ra rằng có khả năng Tống Triêu Độ phải rời khỏi tỉnh Yến, vì thế y liền động tâm, cho rằng cơ hội của mình đã tới.
Không nghĩ tới kế hoạch hợp nhất lớn này mặc dù trải qua nhiều trắc trở nhưng cuối cùng cũng được thông qua, điều này khiến cho uy vọng của Tống Triêu Độ bay lên độ cao không ai sánh kịp, cũng tạo ra những mất mát nhất định trong lòng của Đàm Quốc Thụy.
Nhưng Đàm Quốc Thụy cũng không thất vọng, so với Tống Triêu Độ thì y trẻ hơn, y vẫn cho rằng không cần phải đến độ tuổi Tống Triêu Độ mới chủ quản được một tỉnh. Nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng có người cấp phó nào lại không nghĩ đến việc có một ngày lên làm chức trưởng, tuy nhiên vấn đề là biểu hiện ở mức độ bên ngoài của anh như thế nào mà thôi.
Không chỉ Đàm Quốc Thụy nhìn chăm chú đến vị trí Chủ tịch tỉnh, mà Tống Triêu Độ cũng hiểu được rằng Mai Thái Bình, Cao Tấn Chu, thậm chí Lý Ngôn Hoằng đều có đủ căn cơ, lý lịch và kinh nghiệm để trở thành Chủ tịch tỉnh. So sánh với những người trên thì Đàm Quốc Thụy có lý lịch kinh nghiệm nông nhất, nhưng biểu hiện của y lại bức thiết và mãnh liệt nhất.
Tống Triêu Độ một mình ngồi trong văn phòng suy nghĩ khoảng chừng trong một giờ đồng hồ, cẩn thận cân nhắc việc Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra An Hưng Nghĩa và Ủy ban Kỷ luật thành phố Thiên Trạch lấy Bành Vân Phong ra để khai đao, xem ở bên trong việc này có sự liên hệ nào không? Nếu nói chỉ là điều trùng hợp thì ai cũng sẽ không tin được, điều này được thực hiện cũng quá khéo léo, cân nhắc thời cơ cũng rất chuẩn, đúng lúc ông ta phải dồn sức lực để bảo vệ Hạ Tưởng thì người bên cạnh Hạ Tưởng và người bên cạnh ông ta gặp chuyện không may, người nào làm điều này cũng khá độc ác.
Trong lòng Tống Triêu Độ thì lửa giận càng lúc càng mạnh, nếu chỉ có người tính kế ông ta thì còn đỡ, bởi vì ông ta gặp không ít sóng to gió lớn, sớm đã thành thói quen chính trị. Mà Hạ Tưởng thì là vì đại cuộc hợp nhất của ông ta nên mới náo loạn với Trần Khiết Văn đến ra nông nỗi này, hiện tại giống như lửa với nước vậy. Nếu nói động đến An Hưng Nghĩa chỉ tương đương với chạm vào mặt mũi của ông ta, nhưng động đến Hạ Tưởng thì chẳng khác gì việc nhổ thẳng nước bọt vào mặt ông ta cả.
Cũng đã nhiều năm rồi, lần này Tống Triêu Độ quyết định sẽ lại thi triển một số thủ đoạn, khiến một ít người không an phận phải biết cái gì gọi là kiềm chế.
Sau khi Tống Triêu Độ liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại đến các nơi, đầu tiên là tìm hiểu một số vấn đề của An Hưng Nghĩa, sau đó lại yêu cầu Trần Thái Trung gọi cho Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Hải Phong.
Trần Hải Phong năm nay khoảng 50 tuổi, vóc dáng khá cao nhưng không béo mập, mắt to, mặt lớn, bả vai khá rộng làm cho người ta cảm giác rất uy mãnh, không giống với hình tượng của một đại quản gia gì cả. Nhưng trên thực tế thì đừng có trông mặt mà bắt hình dong, Trần Hải Phong đối nhân xử thế rất cẩn thận, làm việc rất chắc chắn, ánh mắt lại cực kỳ có chiều sâu, là người được Tống Triêu Độ rất tín nhiệm. Tất cả mọi người đều có một kết luận đó là nếu một ngày Chủ tịch tỉnh Tống từ Ủy ban nhân dân tỉnh chuyển sang Tỉnh ủy thì như vậy Trần Hải Phong xem như đã được định trước, sẽ được an vị trên vị trí Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy.
Bởi vậy có thể thấy trong cảm nhận của Tống Triêu Độ thì Trần Hải Phong là một nhân vật phụ tá được tin cậy nhất.
Trần Hải Phong vừa bước vào phòng liền thấy nghiên mực bị vỡ, trong lòng liền kinh hoảng. Là một Trưởng ban Thư ký thì trong mọi thời khắc phải biết được lãnh đạo của mình đang suy nghĩ cái gì, cần muốn cái gì, trong giai đoạn hiện tại thì lãnh đạo quan tâm nhất là việc nào? Tuy rằng Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh là đại quản gia của Ủy ban nhân dân tỉnh, là vì Ủy ban nhân dân tỉnh mà phục vụ, nhưng kỳ thật Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ phục vụ mỗi một đối tượng, đó chính là Chủ tịch tỉnh, mọi xúc cảm hỉ nộ ái ố, nhu cầu, công tác của người đó chính là toàn bộ ý nghĩa công việc của y.
Ủy ban nhân dân tỉnh là một từ xưng hô rất rộng, ở trong mắt Trần Hải Phong thì Chủ tịch tỉnh Tống chính là Ủy ban nhân dân tỉnh.
Liên tưởng đến việc Thị trưởng thành phố Lang là An Hưng Nghĩa bị điều tra, Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch Bành Vân Phong cũng bị Ủy ban Kỷ luật hỏi thăm, ngay lập tức Trần Hải Phong hiểu rõ được căn nguyên mà Chủ tịch tỉnh Tống tức giận, cũng rõ việc Chủ tịch tỉnh Tống muốn y tới đây là muốn y làm gì.
…
Một ngày sau, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mở hội nghị liên tịch mời mọi người tới dự họp, mục đích để cùng phối hợp và thảo luận quá trình việc đầu tư phía Nam và việc di cư dân phía Bắc ở tỉnh Lĩnh Nam. Trong quá trình thực hiện thì Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã tận dụng một số lợi thế của mình, cố gắng tranh thủ việc đầu tư chuyển dời ở tỉnh Lĩnh Nam, phát huy đầy đủ ưu thế địa lý giáp ranh với Bắc Kinh – Thiên Tân. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã thành lập văn phòng chỉ đạo công tác "việc đầu tư phía Nam và việc di cư dân phía Bắc", sẽ do một lãnh đạo Tỉnh ủy đứng đầu, phụ trách các công việc cụ thể.
Đàm Quốc Thụy cũng nhận được thông báo phải tham gia hội nghị, trong lòng y cực kỳ thỏa thuê và mãn nguyện, cho rằng người phụ trách công tác cho văn phòng chỉ đạo này không là y thì còn ai vào đây nữa. Nhưng lúc y tiến vào phòng họp thì lập tức cả người ngây ngẩn lên, bởi vì vị trí của y được sắp xếp ở ngoài cùng của đài Chủ tịch.
Mỗi một lần hội nghị thì thứ tự xếp hạng của các lãnh đạo đều không giống nhau, ngoại trừ vị trí của Bí thư và Chủ tịch tỉnh ra thì chỗ ngồi của các ủy viên thường vụ khác đều tùy vào các trường hợp cụ thể mà sắp xếp. Trong lòng Đàm Quốc Thụy cũng biết đến việc này, nhưng hôm nay khi thấy vị trí của y xếp ở ngoài cùng, thiếu chút nữa là không được ngồi ở trên đài chủ tịch, thì trong lòng y rất không thoải mái. Lại nhìn thấy vẻ mặt của Tống Triêu Độ ngồi nghiêm túc trên đài chủ tịch, lại hạ giọng nói nhỏ với Phạm Duệ Hằng điều gì đó, Phạm Duệ Hằng còn không biết là do vô tình hay cố ý bỗng liếc nhìn y một cái, điều này khiến y bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Cái điểm khác biệt ở trong hội nghị chính là vị trí của chỗ ngồi phản ánh được tín hiệu chính trị. Ngoại trừ vị trí số 1, số 2 được cố định ở giữa đài chủ tịch ra thì những nhân vật khác ở xung quanh sẽ luôn thay đổi, không ai sẽ luôn có vị trí cố định ở bên cạnh nhân vật số 1 và số 2.
Hôm nay, bên Tỉnh ủy tham dự hội nghị có Phó Bí thư Mai Thái Bình, Trưởng ban Thư ký Vương Bằng Phi, về phía Ủy ban nhân dân tỉnh thì ngoại trừ Chủ tịch tỉnh Tống ra còn có Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Cao Tấn Chu rồi đến Đàm Quốc Thụy là những người có cấp bậc cao nhất. Với những người tham dự như vậy mà y còn bị sắp xếp sang vị trí bên cạnh, chắc chắn điều này làm y rất khó chịu.
Trên cơ bản, khi tham dự hội nghị thì mỗi người từ khi bước vào cửa ngoài việc lập tức chú ý đến chỗ ngồi của mình ra, thì sẽ lưu tâm đến việc những người ngồi xung quanh mình là ai, sau đó ngẫm nghĩ về tín hiệu chính trị ẩn tàng bên trong đó, càng phải xem xét xem ai so với mình thì được sắp xếp vị trí trọng yếu hơn? Mỗi một lần thay đổi thì đều bao hàm luồng tin tức phong phú vô hạn, đều có điểm đáng giá để cân nhắc và nghiền ngẫm.
Đừng thấy Đàm Quốc Thụy là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng rất nhiều hội nghị, sau khi y có mặt mới biết được mình ngồi ở nơi nào. Việc sắp xếp các vị trí này thì quyền hạn thủy chung nằm ở trong tay hai nhân vật số 1, số 2 cùng với Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Hải Phong.
Ánh mắt của Đàm Quốc Thụy dừng lại ở trên đài chủ tịch, nhìn đến những người ngồi xung quanh Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ là mấy đồng chí lão thành bên Mặt trận Tổ quốc và Hội đồng nhân dân, lập tức y liền kiên định ý tưởng của chính mình, việc hôm nay là do Tống Triêu Độ cố ý bày ra.
Bởi vì nếu chỉ là mấy đồng chí bên Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc thì cũng không đến mức hất y sang một bên, lại sắp xếp y ngồi giữa một số lãnh đạo cũ đã lui xuống, vị trí vừa không đẹp lại còn bắt y chen chúc trong đó, vì thế trong lòng y rất không thoải mái. Bởi vì ai cũng vậy, không muốn mình được sắp xếp ngồi ở vị trí bên cạnh như vậy.
Ngồi ở vị trí bên cạnh cũng có ý nghĩa là trong hội nghị ngày hôm nay y không có chuyện gì tốt.
Đàm Quốc Thụy được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu bên cạnh đài chủ tịch, khi ngồi xuống thì y cảm thấy cả người không được tự nhiên, dường như có vô số ánh mắt nhìn y, điều này khiến y cảm thấy y rất mất mát. Lơ đãng quay đầu nhìn đến Trần Hải Phong và Vương Bằng Phi đang bận rộn và nhỏ giọng nói cái gì đó, làm trong lòng y lập tức có một nỗi buồn chán không biết từ đâu kéo đến. Trần Hải Phong chính là cái đuôi của Tống Triêu Độ, là con chó săn, đáng tiếc người này lại là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, nếu không y cũng muốn đối phó giống như Bành Vân Phong vậy, bắt Trần Hải Phong khiến gã vĩnh viễn không thể xoay người được.
Nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Trần Hải Phong, trong lòng Đàm Quốc Thụy oán giận, nghĩ rằng đừng tưởng rằng không ai biết việc mày và Sở Đồng có quan hệ mờ ám, mày có tin rằng có một ngày nào đó tao sẽ làm cho mày thân bại danh liệt.
Quan hệ mờ ám giữa Trần Hải Phong và Sở Đồng thì thật ra trong Tỉnh ủy gần như ai cũng đều biết, biết thì biết nhưng bí mật thì vẫn phải giữ bí mật. Ngay cả Tống Triêu Độ cũng không có cách nào ngăn chặn được, vài lần yêu cầu y kiềm chế một chút, không nên đem sự tình huyên náo lên, nói chung không nên trưng mặt không tốt của mình ra để cho mọi người nhìn thấy, điều này cực kỳ không tốt. Nhưng Trần Hải Phong lại luôn nói rằng y không qua nổi cánh cửa Sở Đồng, cả đời này y cũng chẳng sợ vì cô ta mà đánh mất chức quan, nếu gặp chuyện này y xem như là gặp hạn.
Tống Triêu Độ cũng chỉ có thể mắng y mấy câu cho xong việc, người trong chốn quan trường thì ai chẳng có dính líu vào trong quan hệ nam nữ. Nhưng sự tình cũng phải biết nặng biết nhẹ, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi thì bên ngoài cũng có một người phụ nữ, nhưng y làm rất kín, không giống như Trần Hải Phong, chẳng những không cất giấu đi mà còn thường xuyên tay trong tay cùng Sở Đồng đi uống trà hay tụ hội, điều này làm cho những người khác tôn xưng y là danh sĩ vì người đẹp mà sẵn sàng đánh đổi cả giang sơn.
Nói đến Sở Đồng thì Hạ Tưởng cũng biết, đúng là trước kia lúc đi lại với Thành Đạt Tài thì cũng từng biết có một cô gái đẹp tên là Sở Đồng. Cô ta và Trần Hải Phong thì cũng không biết duyên phận giữa hai người với nhau thế nào mà lại lui tới cùng nhau, Trần Hải Phong vì cô ta mà không ít lần đánh nhau cùng với vợ của mình, thậm chí còn náo loạn đến nông nỗi phải ở riêng. Nhưng Trần Hải Phong vẫn như cũ làm theo ý mình, điều này khiến tất cả mọi người đều cười chê và tôn xưng y là "Tình thánh".
Từ "Tình thánh" đối với người trong chốn quan trường mà nói thì không phải là từ nịnh hót, mà là từ cười chê.