Hạ Tưởng lắc đầu, so với trước kia, Mai Hiều Lâm ngày nay cởi mở hơn nhiều, hắn liền chuyển đề tài:
- Chủ tịch tỉnh Trịnh cũng đang ở Bắc Kinh sao?
Hắn vẫn hướng mối quan tâm về Trịnh Thịnh.
- Chủ tịch tỉnh Trịnh đang ở Bắc Kinh, nghe nói ông ta đến để gặp Cổ Thu Thật.
Mai Hiểu Lâm không gạt Hạ Tưởng, liền nói hướng đi của Trịnh Thịnh.
Hạ Tưởng lại ngạc nhiên.
Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thật là hai người tài giỏi, Trịnh Thịnh nhiều tuổi hơn một chút, đã 63 tuổi, còn Cổ Thu Thật 60 tuổi, đương nhiệm vị trí chủ tịch tỉnh Hắc Liêu. Lý lịch ông ta khiến nhiều cán bộ phải nể trọng, 27 tuổi đã là Phó giám đốc sở, 29 tuổi là Giám đốc sở, 34 tuổi là Thứ trưởng, cách đối nhân xử thế vô cùng khéo léo, được mọi người khen ngợi, được xưng là đệ nhất trong giới quan trường trong nước.
Hạ Tưởng rất kính nể Cổ Thu Thật, lấy cách đối nhân xử thế của ông ta làm tấm gương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tục truyển, Cổ Thu Thật là người được chỉ định quyền nối nghiệp.
Bắc Kinh bề ngoài yên ả như vậy, nhưng âm thầm gió nổi mây phun, Quan Viễn Khúc với thân phận là Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, lặng yên đến trang viên Vân Thiên, hai lãnh đạo tài giỏi Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thật lại gặp mặt nhau ở Bắc Kinh. Một ván bài thật lớn.
Nếu nói con đường làm quan về sau của Trịnh Thịnh, Hạ Tưởng còn nhớ rất rõ, thì đối với Quan Viễn Khúc và Cổ Thu Thật, hắn chỉ nhớ mơ hồ, bởi vì Quan Viễn Khúc đã được xác định chắc chắn là người nối nghiệp tiếp theo, Cổ Thu Thật sau khi Quan Viễn Khúc được xác định là người nối nghiệp, y được coi là người nối nghiệp trong đời tiếp theo, cũng rất ầm ĩ. Hai người đó, là hai nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn đến tình hình trong nước trong vòng 30 năm sau.
Quan Viễn Khúc muốn hòa giải tỉnh Yến cũng có nguyên nhân xâu xa của nó, mối quan hệ trên con đường sự nghiệp của mình là quan trọng nhất – Bí thư huyện ủy Thường Sơn. Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã đảm nhiệm vị trí Chủ tịch quận từng nghĩ rằng huyện Thường Sơn sau này sẽ rất phát triển, bởi vì ở huyện Thường Sơn có một lãnh đạo tối cao của Trung Quốc.
Mà hiện tại, hắn sắp gặp Quan Viễn Khúc, có thể nào lại không dâng trào cảm xúc?
Quan Viễn Khúc hiện giữ chức Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang. Thành phố Hạ Giang là thành phố trực thuộc trung ương, nổi danh tương đương Bắc Kinh. Bắc Kinh được người coi là đế đô, thành phố Trường Giang bị coi là ma đô, cũng có nguyên nhân của nó, khỏi cần nhiều lời, ai từng đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang đều trở thành lãnh đạo cấp cao trung ương.
Tuy nhiên Quan Viễn Khúc đảm nhiệm vị trí Bí thư trong một thời gian rất ngắn, nếu Hạ Tưởng nhớ không lầm, cuối tháng 5 Quan Viễn Khúc nhận chức Bí thư Thành ủy thành phố Hạ Giang, đến cuối tháng 10 ông ta không giữ chức vụ này này nữa, chỉ trong vòng 5 tháng ngắn ngủi, phải trái thế nào thật sự ý vị sâu xa.
Đối với việc có thể quen biết Quan Viễn Khúc sớm, Hạ Tưởng tràn trề chờ mong. Bởi vì cho tới bây giờ, dấu hiệu Quan Viễn Khúc trở thành người nối nghiệp chưa có biểu hiện gì.
Quan Viễn Khúc cũng không phải là Đoàn hệ, nếu phải chia bè phái, ông ta có thể quy về phía đó, nhưng ông ta làm gì cũng rõ ràng cụ thể, không hề có dấu hiệu hướng về phía thế lực gia tộc. Nhưng hiện tại có kết luận gì cũng hơi sớm, làm người nối nghiệp, phải duy trì tác phong, tuy nhiên sớm biểu lộ khuynh hướng chính mình là một sự tự vệ nên có.
Hạ Tưởng kìm nén sự hứng khởi trong lòng, nhìn Mai Hiểu Lâm tỏ vẻ chân thành cảm ơn:
- Cảm ơn Hiểu Lâm đã có ý sắp xếp cuộc gặp này.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Mai Hiểu Lâm đỏ lên, khiến cho dù đang mặc trang phục công sở nhưng vẫn có vẻ quyến rũ, thu hút của một phụ nữ. Hạ Tưởng thốt ra một câu:
- Hôm nay không phải là dịp quan trọng, cô có thể thay đổi một chút, không cần phải vận trang phục công sở như vậy.
Sắc mặt tươi cười trên mặt Mai Hiểu Lâm lập tức biến mất, nghiêm mặt nói:
- Mặc cho ai xem? Phụ nữ ăn mặc đẹp cũng chỉ vì cho người khác nhìn, không ai đáng để tôi phải lưu tâm, sao phải làm mình khó xử chứ?
Mai Hiểu Lâm vẫn là Mai Hiểu Lâm, nói cô tự làm khổ mình cũng phải, nói cô tự cho mình đúng cũng phải, cô rất có cá tính, bây giờ trước mặt Hạ Tưởng vẫn như vậy, vẫn là cô gái vui giận tùy ý năm xưa ở huyện An, chưa bao giờ giả lấy nhan sắc cả.
Hạ Tưởng không có cách nào nói cô, liền lảng chuyện khác:
- Cuộc gặp gỡ hôm nay mang tính chất gì vậy?
- Chính là một tiệc rượu, hầu hết là doanh nhân và một số quan chức chính phủ, tiệc rượu là do ai khởi xướng, đã không còn là chuyện đáng quan tâm nữa, dù sao đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh.
Mai Hiểu Lâm lại cười, thè lưỡi, khiến cô có chút nữ tính hơn:
- Dựa theo quy định, chúng ta không đủ cấp bậc tham gia, yêu cầu phải là phó tỉnh trở lên, tôi đành đi cửa sau vậy.
Nói một cách công bằng, Mai Hiểu Lâm là một cán bộ nữ ở trong nước, có hình tượng khá đoan trang, sau này sẽ trở thành một nữ Thị trưởng, diện mạo này khiến cho người ta không đành lòng thấy. Nhưng quan trường là vậy, không cho phép người con gái xinh đẹp trở nên diễm lệ, Mai Hiểu Lâm cố gắng duy trì hình tượng này có thể nói cô tính toán rất chu toàn, người phụ nữ xinh đẹp chốn quan trường, cho dù bản thân mình đoan chính cũng dễ dàng gây nên chuyện thị phi.
Mai Hiểu Lâm hướng dẫn, Hạ Tưởng đi lại cửa sau – lách đến phía sau trang viên, có một cửa hông không lớn, hai người lặng lẽ đi vào, có bảo vệ nhìn thấy cũng coi như không, đoán chứng đã sớm nhận được ám hiệu. Phía sau không có đèn, bên trong tối, hắn sợ Mai Hiểu Lâm ngã nên giơ tay dắt cô. Mai Hiểu Lâm hơi chút ngại, trong lòng bàn tay ẩm ướt, cuối cùng Hạ Tưởng vẫn cầm lấy tay cô dắt đi.
Là một lối đi dài, hai bên đầy hoa cỏ, mùi hoa thơm ngát, ánh trăng mông lung, Hạ Tưởng không ngờ lại có thể dắt tay Mai Hiểu Lâm đi trong khung cảnh như vậy, như trong mơ.
Giữa hắn và Mai Hiểu Lâm tuy rằng không dây dưa nhiều lắm, nhưng luôn vương vấn không dứt ra được, chợt xa chợt gần khiến người ta cảm thấy xúc động.
Đi cùng nhau một đoạn, hai người không nói với nhau lời nào, không gian thơ mộng, nhất là lòng bàn tay Mai Hiểu Lâm càng ngày càng nóng lên, trong sự tĩnh lặng này hơi thở càng ngày càng dồn dập. Hạ Tưởng thuận tay buông Mai Hiểu Lâm ra, không ngờ vừa buông lỏng cô bị vấp, chân lảo đảo bổ nhào vào ngực Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa bị cô làm ngã, vội cố gắng đứng vững, vừa đứng vững lại có cảm giác môi của Mai Hiểu Lâm đang chạm vào môi mình, bàn tay hắn vô thức đang chạm vào ngực cô.
Một phụ nữ hơn 30 tuổi, là độ tuổi chín muồi và sung mãn. Mai Hiểu Lâm di chuyển, dùng sức ngả vào ngực Hạ Tưởng thì thào nói:
- Cả đời tôi xem như bị anh hại rồi…
Hạ Tưởng không nói gì, phụ nữ là loại động vật không biết nói lý lẽ nhất trên thế giới, bối rối một đêm, cũng là Mai Hiểu Lâm đẩy ngã hắn, lại còn ép hắn, vậy mà nói hắn hại cô, thật là vô tội biết bao?
Cảm giác được thân hình càng ngày càng nóng bỏng của Mai Hiểu Lâm trong lòng mình, Hạ Tưởng cũng không dám xằng bậy, trang viên Vân Thiên là sản nghiệp của ai hắn cũng không rõ lắm, lại sắp gặp mặt người nối nghiệp tương lai, hắn mặc dù háo sắc làm liều cũng sẽ không làm chuyện đó với Mai Hiểu Lâm ở đây. Nếu chẳng may bị người nối nghiệp tương lai bắt gặp, thì chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ sao, hắn cho dù cố gắng phấn đấu, năm năm sau khi người nối nghiệp vào Trung ương chính thức, hắn bị người cao nhất không thích, còn muốn làm gì trên lĩnh vực chính trị sao, không phải trò cười sao?. ngôn tình hoàn
Đang muốn đẩy Mai Hiểu Lâm ra, bỗng phía xa có tiếng bước chân đang đến gần, Mai Hiểu Lâm liền tỉnh lại, vội vàng nhảy sang một bên. Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của cô, nhưng Hạ Tưởng có thể đoán chắc chắn mặt cô đang đỏ lên vì thẹn.
Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, tuy nhiên không tiến lại chỗ hai người, Mai Hiểu Lâm đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nhìn Hạ Tưởng nói:
- Anh đừng đắc ý, tôi không có ý chủ động như vậy, vừa rồi do không cẩn thận nên bị ngã thôi.
Hạ Tưởng cười ha hả, không để ý Mai Hiểu Lâm đang giấu đầu hở đuôi, hỏi về tình hình Mai Đình gần đây, hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến trước một tòa nhà ba tầng mang phong cách châu Âu đang sáng ngời.
Phong cách tòa nhà nhìn không ra kiểu gì, nhưng xuất thân từ xây dựng nên Hạ Tưởng khẳng định thiết kế bên trong chắc chắn đặc biệt.
Quả nhiên, khi đi vào bên trong mới thấy một không gian thật sự rộng rãi, khác hẳn với vẻ bề nhỏ bé bề ngoài. Bên trong có không ít người, có khoảng hơn 50 người, toàn tầm trên 40 tuổi, Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm là những người trẻ tuổi, vì vậy họ vừa đến đã thu hút ánh mắt của nhiều người.
Tuy nhiên mọi người nhìn thì nhìn như vậy, cũng không ai để ý họ. Hạ Tưởng quan sát một lượt phát hiện ra có một người quen --- là Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong cũng đã nhìn thấy Hạ Tưởng, định đến nói chuyện cùng Hạ Tưởng, nhưng lại thấy hắn đi cạnh Mai Hiểu Lâm, không khỏi nhíu mày, chỉ khẽ gật đầu với Hạ Tưởng rồi đứng yên ở vị trí của mình.
Mai Hiểu Lâm cũng phát hiện ra Phó Tiên Phong, không để ý đến anh ta, ra hiệu cho Hạ Tưởng cùng cô lên lầu. Hạ Tưởng theo sát Mai Hiểu Lâm mới phát hiện ra sự quyến rũ của cô, thân hình nảy nở, eo thon, thướt tha thùy mị, trong lòng nhất thời ngẩn ngơ, không biết mình đang có cảm giác gì. Nhưng lại nghĩ, con đường mình đi do mình lựa chọn, hắn không có quyền đánh giá gì với lựa chọn của Mai Hiểu Lâm.
Người trên lầu ít hơn, tuy nhiên lại hầu như nhiều tuổi hơn, cấp bậc rất cao, đa số Hạ Tưởng đều không biết họ. Bắc Kinh vốn là nơi tập trung của các quan lớn, phó bộ trở lên đếm không xuể, hắn có khả năng biết được mấy người? Không biết là đúng rồi.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng có mối quan hệ nhất định, lại gặp một người quen nữa – Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh cũng nhận ra Hạ Tưởng, khẽ gật đầu, không nói gì, Hạ Tưởng cũng gật đầu đáp lại. Có những trường hợp không thích hợp để nói chuyện, chỉ gật đầu với nhau là hiểu.
Hạ Tưởng cứ tưởng rằng cuối cùng Quan Viễn Khúc mới tới, không nghĩ đi theo Mai Hiểu Lâm tới ban công phía trên gặp hai người đang nói chuyện, mặc dù khoảng cách còn khá xa, nhưng trong nháy mắt Hạ Tưởng liền nín thở, khuôn mặt đó chẳng phải là Quan Viễn Khúc sao?
Không nghĩ rằng gặp Quan Viễn Khúc nhanh như vậy, gặp người nối nghiệp tương lai trước mắt, ai cũng cảm thấy áp lực, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ…