Quan Thần

Chương 1087: Lần đi Tần Đường này, núi cao sông rộng




Hạ Tưởng xúc động nói:
- Kính Bằng, anh có năng lực, có suy nghĩ. Kiên định thêm nữa thì viễn cảnh tốt đẹp không xa xôi.
Là Hạ Tưởng lần đầu tiên trực tiếp đưa ra lời bình luận ngay trước mặt Chiến Kính Bằng, Chiến Kính Bằng ha hả mỉm cười, lộ ra một vẻ mặt trẻ trung.
Bành Vân Phong vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc dùng sức cầm tay Hạ Tưởng, không nói một câu nào.
Không nói lời nào nhưng lại có sức hơn bất cứ lời nói nào.
Dương Kiếm là người được lợi nhất khi Hạ Tưởng rời chức. Đối với việc Hạ Tưởng rời đi nửa vui nửa buồn. Vui chính là không có Hạ Tưởng thoái vị, anh ta sẽ không có cơ hội phù chính. Lo lắng chính là nếu như cây gậy chỉ huy của thành phố Thiên Trạch đã giao về tay anh ta. Nếu như anh ta lại khiến Thiên Trạch trở về số một từ dưới lên thì mất mặt quá.
Anh ta tuy rằng có tâm hùng chí mạnh nhưng cũng là tự biết mình. Tự nhận rằng mình không có đủ tài năng như Thị trưởng Hạ, cũng không có con mắt nhìn xa trông rộng như Thị trưởng Hạ, lại càng không có thủ đoạn xuất thần như Thị trưởng Hạ.
Những người còn lại lưu luyến không rời, có người trong lòng vui mừng. Trần Thiên Vũ cũng là tự đáy lòng mừng thay cho Thị trưởng Hạ. Chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường đã chứng minh sự khẳng định của Tỉnh ủy đối với Hạ Tưởng, báo hiệu nếu như không xảy ra sai lầm gì thì sau khi Thị trưởng Hạ mãn nhiệm kỳ thì chắc chắn đủ tư cách, việc nâng lên cấp Phó tỉnh là vấn đề không lớn.
Ngẫm lại lúc 35 tuổi thì Thị trưởng Hạ khả năng chính là Phó chủ tịch tỉnh trẻ nhất toàn quốc, điều này khiến anh ta cảm xúc dạt dào. Còn cảm giác vui mừng hơn là sự thăng quan tiến chức của bản thân mình. Thị trưởng Hạ đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là danh thực. Sự thay đổi hoàn toàn của thành phố Thiên Trạch đều được lợi từ năng lực và mối quan hệ điều tiết cân bằng về mọi mặt của Thị trưởng Hạ.
Thay người khác, thành phố Thiên Trạch sẽ không có cục diện tốt như hiện tại.
Đám người tiễn Thị trưởng Hạ cũng không hề ít, vây quanh lấy. Họ đều rất cảm động lưu luyến trước sự rời đi của Thị trưởng Hạ. Đúng vậy, Thị trưởng Hạ thực sự đã làm nên sự thực ở Thiên Trạch, là một sự thực rõ như ban ngày. Mỗi một người dân của thành phố Thiên Trạch đều có thể rõ ràng cảm nhận thấy sự biến đổi quanh mình từng ngày. Thành phố càng sạch sẽ, trị an càng tốt hơn. Mức sống được nâng cao, hầu bao càng dày hơn, đều là những lợi ích và cái lợi rõ ràng, ai mà không cảm động cơ chứ?
Điều khiến Hạ Tưởng không tưởng được chính là, Trương Vưu tiến đến tiễn đưa là trong tình lý, Tiêu Dật Lăng không ngờ lại xuất hiện cùng với Trương Vưu. Tiêu Dật Lăng vẻ mặt nóng bỏng, còn có vài phần xấu hổ, xoa xoa tay nói:
- Thị trưởng Hạ, anh là đại nhân không chấp với kẻ tiểu nhân. Trước kia có nhiều chỗ đắc tội, về sau tôi sẽ cố gắng hoàn thành bổn phận của mình.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Tổng giám đốc Tiêu, hoan nghênh đến thành phố Tần Đường đầu tư.
Tiêu Dật Lăng cho rằng Hạ Tưởng sẽ sa sầm mặt chứ không ngờ lại tốt như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt:
- Nhất định rồi, nhất định rồi.
Rời khỏi Thiên Trạch, đi qua Bắc Kinh, đến chiều thì đến thành phố Yến. Hạ Tưởng lần này đến thành phố Tần Đường chỉ chuẩn bị cho một người đi theo, Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ sau khi đã trải qua một số phong ba bão táp thì đã trưởng thành lên. Tuy mang theo thư ký cũ đi thì có hơi phiền toái một chút. Đến cấp Phó tỉnh trở lên còn được, điều động ở cấp Bộ mà mang thư ký đi theo thì sẽ phí công một lần trắc trở.
Hạ Tưởng quyết định không sợ phiền toái, vẫn muốn đem theo Từ Tử Kỳ ở bên. Đến thành phố Tần Đường thì đỡ phải đổi thư ký. Nếu đổi thư ký mới mà không phù hợp thì càng phiền toái. Bởi vì hắn hiểu rõ rằng lần này hắn đến thành phố Tần Đường, người khác nhìn nhận hắn như thế nào còn chưa biết được. Ít nhất Chương Quốc Vĩ và Chu Minh Hoành là đã không hoan nghênh hắn đến lắm.
Chương Quốc Vĩ thì không cần phải nói. Lần trước con đường thăng chức đã bị Ngả Thành Văn ngăn trở. Bây giờ lại thêm một cơ hội của anh ta bị cướp đi, không nổi giận lôi đình mới lạ. Ngay cả Chu Minh Hoành cũng sẽ không ưa hắn. Bởi vì nếu Chương Quốc Vĩ tiếp nhận chức vụ bí thư thì nói không chừng Chu Minh Hoành sẽ thuận thế tiếp nhận chức vụ Thị trưởng, thuận lợi được lên làm chức vụ đó rồi.
Bây giờ thì hay rồi. Giấc mộng Thị trưởng tan biến. Ngay cả Thị trưởng thành phố Thiên Trạch cũng không được lên làm. Nhớ khi xưa anh ta ở Thiên Trạch còn hết sức chỉ bảo hắn về tình hình kinh tế của Thiên Trạch. Bây giờ chớp mắt cái lại là con tốt dưới tay hắn. Chu Minh Hoành không biết phải có cảm tưởng gì đây?
Thành phố Tần Đường, còn chưa đi nhậm chức mà đã có hai đối thủ rồi. Lại là nhân vật số một, số hai của bộ máy chính phủ nữa chứ. Lần này đến thành phố Tần Đường chắc chắn là sẽ không thoải mái.
Hơn nữa Hạ Tưởng cũng mơ hồ nghe nói Chương Quốc Vĩ này cứng rắn mạnh mẽ phi thường. Phương Tiến Giang, Ngả Thành Văn, hai vị Bí thư này đều không thể áp chế được anh ta. Hơn nữa Chương Quốc Vĩ là người sinh ra lớn lên ở thành phố Tần Đường này, coi như là một trường hợp đặc biệt hiếm thấy trên quan trường. Thông thường, người bản địa sẽ không giữ chức vụ chính Đảng ở địa phương. Nhưng Chương Quốc Vĩ đã phá vỡ điều này.
Không phải là độc nhất vô song, đời sau một tỉnh nào đó ở phía Nam, có một nữ Thị trưởng thành phố cấp ba chính là cán bộ sinh trưởng ở địa phương đó, từng bước từng bước đi lên chức Thị trưởng từ cơ sở, vẫn chưa vượt quá địa phương. Như vậy cũng được gọi là kỳ tích rồi. Chương Quốc Vĩ cũng hay, ít nhất còn có kinh nghiệm làm Phó thị trưởng ở bên ngoài. Nhưng đại đa số thời gian của anh ta là ở bên trong thành phố Tần Đường, đã từng đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Phó bí thư Thành ủy, hiệu trưởng trường Đảng, Trưởng ban thư ký Thành ủy v.v. Sau đó lại từ công tác Đảng chuyển sang hành chính. Rồi sau đó đảm nhiệm chức Phó thị trưởng, Thị trường.
Chương Quốc Vĩ ở thành phố Tần Đường cũng đã hơn mười năm, coi như là khai sáng quan trường. Rốt cuộc anh ta có ai nâng đỡ thế nào để anh ta có thể thuận buồm xuôi gió ở thành phố Tần Đường như vậy, trước sau đảm nhiệm lãnh đạo chủ yếu của Đảng và chính quyền Tần Đường, là một điều bí ẩn. Chẳng ai điều tra rõ ràng được, Hạ Tưởng cũng thế. Hơn nữa hắn cũng biết có rất nhiều chuyện mãi mãi không thể điều tra rõ ràng được.
Mà chuyện trong quá khứ, đã xảy ra rồi thì Gia Cát Lượng cũng chẳng làm gì được. Điều hắn muốn là nhìn vào hiện tại bây giờ. Nghe nói mối quan hệ giữa Chương Quốc Vĩ và Phạm Duệ Hằng không tồi. Có hai lần Phạm Duệ Hằng đều muốn đề cử anh ta lên, tuy nhiên hai lần đều bởi vì Tống Triêu Độ ngăn trở mà từ bỏ.
Suy nghĩ suốt dọc đường, xe của Hạ Tưởng liền đi vào trụ sở Thành ủy.
Lần này trở về không có đem theo Tào Thù Lê và Hạ Đông. Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm và Lý Thấm đều ở lại Thiên Trạch. Ba người quen với môi trường của Hoa Hải Nguyên, không muốn rời đi. Phải tiếp tục làm nốt sự nghiệp chưa hoàn thành.
Hạ Tưởng cũng mặc kệ các cô, cứ để các cô ấy gây sức ép đi. Cũng biết rằng đội quân tóc dài này cũng rất giỏi, không kém cỏi gì so với hắn.
Hạ Đông và Liên Hạ đều đã bắt đầu đi học, học ở trường tiểu học ở Bắc Kinh. Những chuyện nhỏ nhặt thế này không cần đến Hạ Tưởng phải quan tâm. Liên Nhược Hạm chỉ cần một cuộc điện thoại thôi là có thể sắp xếp thỏa đáng. Vốn Liên Nhược Hạm muốn cho Hạ Đông và Liên Hạ học cùng trường nhưng Hạ Tưởng không đồng ý. Liên Nhược Hạm cũng quá ồn ào, Hạ Đông và Liên Hạ luôn ở bên nhau, thằng bé cái miệng nói thì không cản được, chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện.
Tốt nhất là học riêng ra.
Còn rất nhiều chuyện hắn phải lo. Ít nhất lúc này trở lại Tỉnh ủy, còn có rất nhiều những chuyện đau đầu. Bởi vì trên đường đã nhận được cuộc điện thoại của Lưu Trình nói là Chủ tịch tỉnh muốn gặp hắn.
Lưu Trình là thư ký của Tôn Tập Dân. Trực tiếp đi cùng Tập Dân từ Bắc Kinh xuống, là người mà Tôn Tập Dân tin cậy nhất tỉnh Yến hiện tại.
Chủ tịch tỉnh Tôn lại muốn ân cần dạy bảo hắn? Hạ Tưởng hơi bất đắc dĩ, nhưng Chủ tịch tỉnh có lệnh thì không dám không theo. Hắn cũng không muốn quan hệ quá gần với Tôn Tập Dân. Bởi vì không hiểu sao hắn luôn cảm thất Tôn Tập Dân luôn có ý mượn hắn làm bàn đạp.
Thế cục Tỉnh Yến không dễ đánh vỡ, Tôn Tập Dân chứ không phải là Tống Triêu Độ, vừa không có được thủ đoạn như Tống Triêu Độ lại vừa không có mạng lưới quan hệ nhiều năm tại tỉnh Yến như Tống Triệu Độ. Muốn mượn thế để nhanh chóng đứng vững thì e là rất khó. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Có suy nghĩ như thế là có thể hiểu được nhưng không thể luôn muốn hắn trở thành điểm tựa được. Hạ Tưởng cảm thấy đau đầu.
Cũng hay, vừa vào đến sân của Tỉnh ủy thì gặp Mai Thái Bình. Mai Thái Bình liền nhân thể kéo Hạ Tưởng dẫn hắn đến văn phòng. Vừa vào trong phòng là đóng chặt cửa, ha hả cười:
- Làm sao mà mặt mày nhăn nhó thế? Chẳng lẽ không hài lòng với sự sắp đặt của Tỉnh?
-Luôn luôn phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Hạ Tưởng đánh một câu giọng quan trường rồi cũng cười. Gần đây mối quan hệ với Mai Thái Bình rất thân thiết. Hắn cũng dự tính đến việc Mai Thái Bình sẽ rời khỏi thành phố Yến không xa. Không có mâu thuẫn xung đột, lại thêm cơ sở vốn có trước đây, nên lại một lần nữa nhanh chóng gần nhau hơn:
- Không giấu gì Phó bí thư Mai, vừa rồi khi ở trên đường,tôi nhận được cuộc điện thoại của Chủ tịch tỉnh Tôn nói là muốn gặp tôi nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.